Cả đại sảnh như bị ai đó bấm nút tạm dừng. Cô gái vừa rồi còn nhào tới giữa đám đông, giờ đã ngã vật ra đất, chết không nhắm mắt. Trên bụng cô há ra một vết rách lớn, máu thịt lẫn lộn, nội tạng mơ hồ không còn nguyên dạng. Máu tươi tuôn tràn, loang đỏ cả nền nhà.

Một lúc lâu sau, tiếng hét xé toạc không gian vang lên, phá vỡ sự im lặng chết chóc.

“A——!!”

“Chết… chết người rồi!!”

“Ai làm vậy?! Sao lại thành thế này?!”

Đám đông đang túm tụm liền tan rã trong nháy mắt. Những gương mặt hớn hở hóng chuyện phút chốc hóa thành hoảng sợ, ai nấy thi nhau né xa thi thể, hận không thể cách tám trượng.

Tào Kinh khi nãy còn xoay lưng về phía cô gái, tạo dáng anh hùng cứu mỹ nhân. Lúc cô kêu thảm một tiếng cuối cùng, cậu ta vừa vặn ngoái lại, thế là cảnh tượng đẫm máu trước mắt đập thẳng vào mặt.

Kinh hoàng đến ngây dại, cậu ta run lẩy bẩy, chẳng khác nào chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Còn ngây ra làm gì?! Mau gọi cấp cứu đi!”

Phương Văn Thụy hét toáng, cùng lúc rút điện thoại ra gọi. Nhưng màn hình chỉ lóe sáng rồi tắt, không thể kết nối.

“Không có tín hiệu? Sao lại không có tín hiệu?!”

“Không được rồi! Gọi số khẩn cấp cũng không thông!”

“Tôi… tôi phải về trước!”

Đại sảnh nhốn nháo thành một mớ hỗn loạn. Chỉ có hai người vẫn đứng yên bất động.

Phương Kỳ lặng lẽ nhìn chằm chằm vết thương trên bụng cô gái. Từ đó, từng luồng khí đen đặc quánh dần ngưng tụ.

Dần Trì vẫn khoanh tay đứng đó, như thể chỉ đang xem một màn kịch nực cười, hoàn toàn không bận tâm tới tiếng la hét hay cảnh người chạy tán loạn.

Ngay lúc này, khí đen trên bụng cô gái bất ngờ xoắn lại thành hình, như chớp lao thẳng ra cửa chính nhà hàng.

Phương Kỳ lập tức định đuổi theo, nhưng vai cậu chợt bị giữ lại.

Cậu liếc sang, giọng trầm hẳn xuống: “Buông tay.”

“Hửm?” Dần Trì vẫn ung dung, thoáng nghiêng đầu nhìn. Bắt gặp ánh mắt vô cảm nhưng chứa đầy uy hiếp của Phương Kỳ, hắn mỉm cười, ngoan ngoãn buông:

“Được rồi, được rồi.”

Vừa dứt lời, Phương Kỳ đã lao đi như mũi tên.

Dần Trì nhìn theo bóng cậu biến mất ngoài cửa, bàn tay vẫn còn lưu lại chút hơi ấm, bất giác nắm lại, khóe môi cong cong: “Chạy nhanh thật đấy.”

Ngoài cửa nhà hàng, Phương Kỳ vừa ra đã lập tức gọi liên hệ Tạ Từ. Nhưng không thể kết nối. Đổi sang cách liên hệ đặc biệt của địa phủ, kết quả vẫn y như cũ. Thử thêm hai lần, cậu dứt khoát từ bỏ.

Thứ khí đen vừa thoát ra đã biến mất. Không phải vì cậu chạy không kịp, mà là vì bước chân ra ngoài, cậu phát hiện thứ đó chẳng còn đơn độc nữa.

Cả con phố Trường Ninh, ngoại trừ sau  nhà hàng Phượng Hoàng, toàn bộ những tòa nhà khác như bị cúp điện tập thể, chìm trong sương mù đặc quánh, đến một tia sáng cũng không lọt ra.

Chắc hẳn Tạ Từ mất liên lạc cũng vì điều này.

Từ khi nào nơi này biến thành thế này?

“Má ơi! Cúp điện hả?!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, nghe như vừa bị bóng tối dọa cho hú hồn.

Phương Kỳ cau mày quay lại, bắt gặp Phương Văn Thụy. “Cậu ra đây làm gì?”

“Thì theo anh chứ còn gì.” Văn Thụy đáp tỉnh bơ. “Anh chẳng phải đến đón tôi à? Xe đâu?”

“…”

Đón cậu ta? Ở đâu ra cái hiểu lầm kỳ cục này?

Phương Kỳ chẳng buồn giải thích, sải bước đi thẳng vào vùng sương mù: “Không có xe.”

“Không xe? Vậy anh lao ra làm gì? Bộ muốn chạy bộ về à?” Văn Thụy nói năng như lẽ đương nhiên. “Tôi đâu có đồng ý về cùng anh. Tôi chỉ sợ xảy ra án mạng thì ba mẹ lo lắng thôi.”

Trước mắt bao người chết thảm ngay trong nhà hàng, chuyện này chắc chắn sẽ lên tin tức!

Trong khi cậu ta còn lải nhải biện minh, Phương Kỳ đã chìm hẳn vào sương mù. Văn Thụy cuống quýt chạy theo.

Cậu ta vừa đi vừa càu nhàu: “Hôm nay xui xẻo tám đời, chỉ ăn bữa cơm mà đụng phải hiện trường giết người. Báo cảnh sát cũng không được. Mà bụng cô gái kia sao nổ tung ra vậy? Có ai cài bom hẹn giờ trong đó chắc? Hay bị giết người diệt khẩu? Nhắm vào cô ta hay nhắm vào anh? Mẹ kiếp, cũng ác độc quá rồi… Ê, rốt cuộc anh định đi đâu thế hả?!”

Càng đi, cậu ta càng thấy bất an. Sương mù mỗi lúc một dày hơn.

Vội quay đầu nhìn lại, cậu ta suýt hét lên.

Con đường vừa đi qua đã bị che lấp hoàn toàn, thay vào đó là vô số bóng người mờ ảo. Họ lặng lẽ qua lại, không thốt một lời, giống như những cái xác không hồn.

Lúc bọn họ bước ra, trên đường làm gì có nhiều người thế này?!

Phương Kỳ khựng lại, xác nhận điều mình nghi ngờ, quả nhiên không thể ra ngoài.

Đám sương mù này không hề có lối thoát.

“Anh đang làm gì? Tìm đường à?” Phương Văn Thụy chạy đến bên cạnh, tò mò hỏi.

Phương Kỳ không phản ứng cậu ta.

Nhưng từ sâu trong sương mù, lẫn vào những bóng người, vang lên nhiều tiếng hốt hoảng khác, có lẽ từ những người trốn ra từ nhà hàng.

“Lại… lại quay lại chỗ cũ rồi! Sao ra hoài không được?!”

“Rõ ràng con đường ở đây mà! Quỷ đánh tường sao?!”

“Tôi không muốn chết… Tôi phải về nhà! Tôi muốn về nhà!!”

Văn Thụy nghe mà mặt đầy khó hiểu: “Xì, quỷ đánh tường? Thời buổi nào rồi còn tin mấy chuyện phong kiến mê tín đó? Nhưng đi mãi không thoát ra được nghĩa là sao? Còn sương mù này nữa, dự báo thời tiết nào có nhắc tới chứ?”

“…”

Tên này hồi nhỏ chắc chắn là mười vạn câu hỏi vì sao.

Phương Kỳ thoáng nhìn cậu ta, trong đầu chợt hiện lên cảnh lúc nãy Phương Văn Thụy đứng ra bênh vực mình.

Không phải hai người vốn ghét nhau lắm sao? Sao giờ lại cứ lẽo đẽo theo sau?

Còn cái duyên tuyến quái dị kia, vì sao lại nối thẳng đến Phương Văn Thụy?

“Cậu không sợ à?” Phương Kỳ bất chợt hỏi.

“Hả?” Phương Văn Thụy ngẩn ra, rồi bật cười: “Sợ cái gì? Sợ ma? Đùa hả? Từ nhỏ đến giờ tôi coi phim kinh dị nát băng rồi, 90% toàn loại này. Tôi mà sợ ma á? Nực cười!”

Nhưng câu cuối cùng cậu ta lại vô thức nâng cao giọng, như thể để trấn an chính mình.

Phương Kỳ chỉ “Ừm” một tiếng, xoay người quay lại hướng cũ.

Nếu đã ra không được, chỉ còn cách giải quyết tận gốc vấn đề.

Trong làn sương đặc quánh, đường về còn đáng sợ hơn lúc đi. Rõ ràng chẳng nhìn thấy gì, nhưng Phương Văn Thụy lại cảm giác từng cái bóng kia đều đang đồng loạt quay mặt về phía họ, lặng lẽ dõi theo.

Cậu ta không kìm nổi, tiến gần Phương Kỳ một bước, hạ giọng hỏi: “Này… những người đó là ai? Cúp điện rồi chạy ra ngoài sao? Sao họ không nói lời nào cả?”

Phương Kỳ nhướng mày: “Cậu có thể hỏi họ thử.”

Cậu thuận miệng nói một câu, không tôi đi hỏi họ xem chỗ nào có thể bắt xe.”

“…”

Chưa kịp ngăn cản, Phương Văn Thụy đã chủ động tiến đến bóng người gần nhất:

“Anh bạn này, xin hỏi… nơi này…”

Nhưng giọng nói bỗng im bặt.

Trong sương mù dày đặc, những bóng người mờ nhạt vừa chạm mặt đã hiện rõ. Không còn là tưởng tượng, trước mặt Phương Văn Thụy là một đầu tóc ngắn, ướt sũng, khuôn mặt thối rữa lộ xương. Hốc mắt tối đen, không còn nhãn cầu, chỉ còn màu đỏ thẩm tràn ra từ sâu trong hốc.

Phương Văn Thụy đứng chết trân: “……”

Phương Kỳ nhìn từ phía sau, thấy phản ứng của cậu ta không quá hoảng, nhẹ thở phào. Những bóng người này vốn là linh hồn còn vương vấn trần gian, chấp niệm chưa tan hoặc duyên trần chưa dứt, không thể đầu thai, nên lang thang vô định. Theo thời gian, ký ức của họ dần phai nhạt, trở thành những hồn ma vô thức, lang thang không mục đích.

Nếu Phương Kỳ không lựa chọn hoặc không thi đậu công chức địa phủ, nhiều nam sau có lẽ cũng sẽ biến thành thứ này.

Nhìn từ bên ngoài, linh hồn chỉ khiến người sợ hãi, nhưng thực ra chẳng gây hại gì. Miễn là không nhìn thẳng, không cần lo lắng.

Phương Văn Thụy bình tĩnh như vậy, khiến Phương Kỳ cũng phải liếc nhìn cậu ta đầy ngạc nhiên.

Cậu tiếp tục đi về phía ánh sáng mông lung. Khi vừa quay người, một tiếng “bịch!” vang lên phía sau. Phương Kỳ ngoảnh lại, liền thấy người vừa rồi còn xông xáo chào hỏi hòn ma giờ đã nằm thẳng cẳng trên đất.

Phương Kỳ: “....”

Phương Kỳ: “?”

Một quỷ sai và một linh hồn liếc nhìn nhau, ánh mắt trống rỗng nhưng vẫn lộ chút vô tội.

Phương Kỳ sững sờ một lúc, mới phản ứng lại là người ta bị dọa cho ngất xỉu.

Cậu cảm thấy rất cạn lời.

Rốt cuộc là ai vừa rồi còn mạnh miệng nói khoác?

Do dự một hồi, Phương Kỳ mới bước tới, nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng lại ghét bỏ túm lấy cổ áo sau của Phương Văn Thuỵ. 

Cậu một tay xách Phương Văn Thuỵ nửa kéo nửa lết đi về phía trước, thấy ánh sáng càng lúc càng rõ, sắp đến vị trí nhà hàng, thì trong màn sương mù dày đặc phía trước lại xuất hiện một bóng đen, một thứ to lớn đột ngột xông ra khỏi màn sương, há cái miệng đầy máu lao thẳng về phía hai anh em.

Phương Kỳ hơi giật mình, phản ứng nhanh chóng kéo Phương Văn Thuỵ né tránh, trong màn sương mù cố gắng phân biệt thứ đang tấn công bọn họ là cái gì.

Đó là một con vật bốn chân, giống thằn lằn, đầu to, toàn thân dính nhớp nháp, bị hắc khí bao phủ. Nhìn rõ ra đây là một động vật oán linh, bị oán khí ăn mòn.

Oán linh của đông vật?

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, con quái vật kia đã lại lao về phía bọn họ, Phương Kỳ nhíu mày, do dự nên đánh trả hay đá trả, trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại, cậu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trên đầu thứ kinh tởm đó.

Cậu chợt nảy ra một ý tưởng, xách Phương Văn Thuỵ lên làm bộ muốn ném ra ngoài, con quái vật kia liền chuyển hướng ánh nhìn, cũng lao theo.

Nhắm vào Phương Văn Thuỵ?

Phương Kỳ nghĩ đến điều gì đó liền cúi đầu xuống, quả nhiên nhìn thấy dấu ấn màu đen vốn đã biến mất trên cổ Phương Văn Thuỵ lại một lần nữa hiện ra.

...…

Trong sảnh lớn nhà hàng, khách khứa ra vào liên tục trong hoảng loạn.

Tào Kinh cùng nhóm người của mình đã sớm sợ đến mức chân mềm nhũn, đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.

“Phương Văn Thuỵ đi đâu rồi?”

“Cậu ta đã đi theo Phương Kỳ ra ngoài lái xe đi rồi!”

“Đi rồi? Vậy chúng ta không thể đi sao? Tào Kinh, đây không phải là khách sạn nhà cậu sao? Cậu nghĩ cách đi chứ!”

Tào Kinh bị người ta đẩy mạnh một cái, cái cổ đang rụt lại của cậu ta lộ ra, người đẩy cậu ta đột nhiên co rút đồng tử.

“Tào Kinh, cậu... cậu trên cổ là cái gì?”

“Không đúng, trên cổ cậu cũng có!”

“Chết tiệt! Đây là thứ gì?!”

Những dấu ấn đen lần lượt hiện trên cổ mọi người, khiến tất cả hoang mang.

Dần Trì làm như không liên quan đến mình mà ngồi ở bàn ăn ban đầu, nghe thấy động tĩnh liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua, khẽ nhướng mày nói: “Ồ, Ấn Truy Hồn đấy.”

“Cái... cái ấn gì?” Tào Kinh ở gần hắn nhất nghe rõ nhất, không khỏi mặt mày tái mét.

“Những người bị quỷ để mắt tới, trên linh hồn sẽ bị đóng dấu ấn, chúng sẽ đến tìm cậu đòi mạng, sống chết không tha, cái này gọi là Ấn Truy Hồn.” Dần Trì lười biếng chống cằm, ung dung cười nói: “Chúc mừng các cậu, sắp chết rồi.”

Tào Kinh: “??!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play