Từ nhỏ Phương Kỳ đã biết, cậu không phải con ruột của ba mẹ.
Mẹ nuôi của cậu vì muốn có con trai, nghe lời một vị đại sư mà bế cậu về nuôi. Hai mươi năm lênh đênh trôi qua, cuối cùng cậu mới được ba mẹ ruột tìm thấy, còn cho xe đến đón về nhà.
Xui xẻo là, trên đường đi cậu gặp tai nạn xe cộ, phải vào bệnh viện nằm một mạch ba tháng.
-
Bốn giờ sáng, bệnh viện Hằng An.
Bệnh viện tư nhân vốn đã vắng vẻ, đến đêm khuya lại càng yên tĩnh đến lạnh lẽo. Hành lang sáng đèn, nhưng vì ánh sáng quá dịu, không đều chiếu lên tường, tạo nên vẻ âm u lạnh lẽo.
Tiếng bước chân khe khẽ vang lên, một y tá sau khi kiểm tra phòng và ghi chép xong thì bước ra khỏi phòng bệnh, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại, rồi mới quay về chỗ trực của mình.
Một y tá khác cũng trực đêm thấy cô đi ra từ phòng VIP, bèn hạ giọng hỏi: “Cậu ấy vẫn ở trong phòng của ông cụ Phương canh chừng à?”
Y tá vừa kiểm tra gật đầu: “Đã bốn tiếng rồi, không nhúc nhích gì cả. Nếu không phải lúc tôi vào cậu ấy có liếc nhìn một cái, chắc tôi còn tưởng cậu ấy ngồi mà thăng thiên luôn rồi.”
“…… Cũng thật là hiếu thảo.”
“Hiếu thảo cái gì mà hiếu thảo.” Nghe thấy lời cảm thán từ đồng nghiệp, y tá kiểm tra phòng bĩu môi, “Chẳng qua là muốn níu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng thôi.”
“Rơm cứu mạng? Ý là sao?”
Y tá kia lại liếc về phía phòng bệnh, rồi đem chuyện mình biết kể ra.
Hôm qua, thiếu gia Phương gia – Phương Kỳ, người từng bị tai nạn xe và được chẩn đoán thành thực vật bỗng dưng tỉnh lại. Đây vốn là chuyện vui, nhưng trùng hợp cùng ngày, ông cụ Phương hơn 80 tuổi lại nguy kịch nhập viện.
Dạo gần đây, thành phố Lâm Giang liên tục rộ lên tin lớn, trong đó gây chấn động nhất chính là chuyện con trai cả Phương Vân Tùng, người giàu số một Lâm Giang, hóa ra lại không phải con ruột của Phương gia.
Hai mươi năm trước, khi ấy Phương gia còn chưa có địa vị như bây giờ. Đứa bé vừa chào đời đã bị kẻ buôn người bắt cóc. Nhân viên y tế sợ bị truy cứu trách nhiệm, không biết lấy ở đâu ra một đứa bé khác rồi tráo vào, qua mặt cả nhà Phương.
Khi biết được sự thật, Phương gia ban đầu cũng không muốn nhận lại, mãi đến khi ông cụ Phương nổi giận lôi đình, nhất quyết công bố chân tướng, rồi sai người đưa cháu ruột về.
“Phương gia không muốn nhận lại con ruột? Sao lại thế?”
“Còn có thể vì sao nữa? Một bên là người thừa kế được nuôi nấng kỹ lưỡng, một bên là đứa trẻ tự do lớn lên ngoài kia. Ngốc cũng biết chọn ai rồi.”
“……”
“Cũng chỉ có ông cụ Phương coi trọng huyết thống, nên mới kiên trì nhận lại thôi.”
Nói rồi, y tá không khỏi nhìn về phía cánh cửa khép kín của phòng bệnh.
Khó trách Phương thiếu gia cứ ngồi canh bên ông cụ. Nếu lỡ ông cụ đi mất, e là cậu ấy còn chưa kịp hưởng chút vinh hoa phú quý của cậu ấm nhà giàu chẳng phải tất cả sẽ tan thành mây khói sao?
Nghĩ tới đây, y tá chỉ biết cảm thán. Thật tội cho vị thiếu gia thật này, vất vả lắm mới tìm lại được ba mẹ ruột, ba mẹ không nhận thì thôi, đã thế còn gặp tai nạn ngay trên đường về, may mắn sống sót tỉnh lại thì người duy nhất muốn nhận cậu ấy lại sắp không còn……
Tsk tsk.
Trong lúc đang thầm thở dài, bất chợt một cơn gió lạnh thổi tới khiến cô rùng mình run rẩy.
Rõ ràng sắp vào hè, vậy mà hôm nay lạnh lạ thường, như thể đang bước vào mùa đông. Cô vội xoa hai cánh tay thì chợt nghe tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần. Vừa ngẩng đầu, đã thấy có người đi từ phía thang máy đến thẳng phòng của ông cụ Phương.
“Hình như là quản gia của Phương gia?”
“Chắc vậy.”
Hai y tá nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên ngọn lửa hóng hớt.
Trong phòng bệnh, đèn đã được tắt trước đó, giờ chỉ còn ánh sáng lờ mờ. Máy móc y tế phát ra những âm thanh đơn điệu lạnh lẽo, trên giường, ông cụ thở yếu ớt, lúc nào cũng có thể trút hơi thở cuối cùng.
Trên chiếc sofa cạnh giường, một thiếu niên đang ngồi gác. Bộ đồ bệnh nhân vốn rộng nay mặc trên thân hình gầy gò lại càng thêm rộng. Cậu hơi cúi đầu, tóc mái dài chưa được cắt tỉa che khuất nửa khuôn mặt, để lộ ra làn da trắng bệch, bệnh sắc chưa tan.
Phương Kỳ không chớp mắt nhìn chằm chằm người ông ruột đang nằm trên giường.
“Cuộc chiến giữa thiếu gia thật và giả nhà họ Phương, ông cụ Phương ủng hộ cháu ruột.”
“Thiếu gia thật bị tai nạn xe nghi ngờ do người khác gây ra, thiếu gia giả bị đuổi ra nước ngoài.”
“Ông cụ Phương lấy mạng đổi mạng, đánh thức cháu trai đang sống thực vật.”
Đó là những tin tức Phương Kỳ nghe thấy về mình trên mạng, sau khi từ địa phủ trở về.
Ba tháng trước, trong tai nạn xe hơi, Phương Kỳ đã chết. Linh hồn cậu bị quỷ sai câu xuống âm phủ.
Cả đời này cậu không có vướng bận, không ham cầu gì. Phương Kỳ vốn tưởng mình sẽ thuận lợi đầu thai, ai ngờ tới âm phủ lại bị nói: “Ngài còn vướng duyên trần chưa dứt, không thể làm thủ tục đầu thai.”
Phương Kỳ: “……”
“Duyên trần là gì?”
Nhân viên công vụ giải thích ngắn gọn: “Ví dụ như tình thân, tình bạn, tình yêu.”
Vậy là Phương Kỳ thử nghĩ lại nửa đời mình.
Tình thân? Không có.
Tình bạn? Không có.
Tình yêu? Càng không có!
Không hiểu nổi duyên trần là gì, cuối cùng cậu bị đá thẳng vào phòng thi, trở thành một nhân viên công chức của địa phủ.
Một lần nữa trở về với thân thể mình, Phương Kỳ chẳng có chút nhiệt tình nào.
Đại học còn chưa tốt nghiệp, đã sớm trở thành một nhân viên xã hội rồi!
Đối với điều này, Phương Kỳ bày tỏ: cậu chỉ muốn đi đầu thai.
Nhưng muốn đầu thai, cậu phải tìm hiểu rõ cái gọi là duyên trần kia đã. Vì vậy, sau khi đọc tin tức trên mạng, cậu trực tiếp đến phòng bệnh của ông cụ Phương.
Tuy cậu không thể hiểu nổi vì sao ông cụ lại coi trọng huyết thống đến vậy, rốt cuộc trước giờ hai người chưa từng gặp mặt nhưng so với những người khác thì…
Mẹ nuôi xem cậu như công cụ, chỉ mong có con trai nối dõi; khi đã sinh được thì hận không thể đuổi cậu đi thật xa. Còn ba mẹ ruột, đến tận khi cậu chết vì tai nạn, cũng chưa từng chịu hạ mình đến gặp một lần. Nếu nói phải có ai đó có thể gắn với cậu bằng chút tình cảm, thì ngoài ông cụ Phương, cậu chẳng nghĩ ra được ai.
Vấn đề là, cái gọi là “duyên” này rốt cuộc phải làm thế nào?
Ánh mắt cậu dừng trên màn hình theo dõi tim mạch, nhìn những chỉ số đang giãy giụa ở ranh giới sinh tử. Phương Kỳ trầm ngâm, hoàn toàn phớt lờ tiếng bước chân đang dần tiến đến ngoài cửa.
Đúng lúc đó, quản gia Cao Chấn Hoa đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy người cần tìm quả nhiên đang ngồi trong phòng, chăm chăm dõi mắt vào màn hình theo dõi, sắc mặt ông ta liền biến đổi.
Người này, quả nhiên đang lo lắng rằng một khi ông cụ qua đời thì địa vị của cậu trong Phương gia cũng tan thành mây khói!
Cao Chấn Hoa bước vào thêm hai bước, còn cố giữ giọng khách sáo hỏi: “Thiếu gia? Sao cậu lại ở đây?”
“……”
Phương Kỳ hơi nghiêng đầu.
Ánh mắt vừa chạm nhau, Cao Chấn Hoa sững sờ.
Trước khi đón thiếu gia này về, Phương gia đã cho người điều tra kỹ lưỡng quá khứ của cậu.
Mẹ nuôi của Phương Kỳ cũng họ Phương, trước đây từng là tình nhân của một tổng giám đốc tập đoàn, về sau vì sinh được con trai mới thành công thượng vị.
Cuộc sống của Phương Kỳ theo bà ta chẳng mấy dễ chịu, bị đánh mắng như cơm bữa, bạn bè đồng trang lứa hầu như không ai chịu chơi cùng, thành ra cậu trở nên cực kỳ quái gở, tự khép kín. Người như vậy, nếu có ai bắt chuyện, lẽ ra phải nhút nhát dè dặt mới đúng.
Thế nhưng, ánh mắt Phương Kỳ nhìn ông ta lại yên tĩnh, dửng dưng, như thể đang nhìn một món đồ bỏ đi chẳng đáng nhắc tới.
Chắc chắn là ông ta hoa mắt rồi!
“Có lẽ thiếu gia không biết tôi, tôi là……”
“Đến xem người.”
“……”
Tưởng đâu cậu sẽ chẳng thèm đáp, Cao Chấn Hoa còn định tự giới thiệu, ai ngờ người kia đột nhiên lên tiếng.
Ông ta sững lại, “Xem người?”
Ánh mắt Phương Kỳ rơi xuống giường bệnh: “Xem ông ấy khi nào chết.”
Biết đâu đưa người xuống đầu thai cũng được tính là một cách kết thúc đoạn trần duyên này?
Cao Chấn Hoa: “……”
Dù hiểu cậu lo lắng cho chỗ dựa duy nhất của mình, nhưng lời này nghe sao mà kỳ cục!
Ông ta vội vã an ủi: “Phương lão tiên sinh cát nhân tự có thiên tướng , chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Phương Kỳ khẽ nhướng mày.
Cát nhân hay không thì không biết, nhưng nhìn tử khí đang dần tụ lại trên ấn đường của ông cụ, e rằng sẽ không có thiên tướng đâu.
Thấy cậu im lặng, Cao Chấn Hoa đành tiếp tục:
“Thiếu gia, cậu vừa khỏi bệnh nặng, không nên ngồi lâu. Tiên sinh cùng phu nhân rất lo cho cậu, bảo tôi đến đón cậu về.”
Trước hết phải đưa người rời khỏi phòng bệnh của lão gia cái đã.
Phương Kỳ vẫn ngồi yên, hỏi ngược lại:
“Bọn họ đâu?”
“……”
Đương nhiên là không đến!
“Tiên sinh và phu nhân đang chờ cậu ở nhà.”
Dù sao sự thật là vậy, cũng chẳng thể giấu. Còn chuyện thiếu gia này có giận dỗi không chịu đi hay không, ông ta vẫn có nhiều cách ép buộc.
Nhưng sự khó xử mà ông ta hình dung lại không xảy ra. Người trên sofa bình thản đứng dậy: “Ừ, đi thôi.”
Lúc này Cao Chấn Hoa mới nhận ra, vị thiếu gia vừa thoát khỏi tình trạng thực vật kia lại còn cao hơn cả ông!
Hơn nữa, còn có một loại cảm giác không nói nên lời.
Đến khi người kia bước gần tới cửa, Cao Chấn Hoa liếc nhìn lão gia vẫn nằm trên giường, mới chợt nhận ra điều gì đó.
Người này không phải người thực vật sao?
Cậu không phải đã nằm ba tháng rồi sao?
Thế nào mới tỉnh lại đã có thể tự mình đi đến tầng khác?
Không cần phục hồi chức năng gì sao?!
Trong lòng tràn đầy nghi hoặc mà chẳng ai giải đáp, ông ta chỉ có thể vội vàng bước theo.
Từ bệnh viện Hằng An đến khu biệt thự Phương gia mất khoảng một giờ đi xe. Khi tới nơi, Cao Chấn Hoa xuống xe mở cửa cho Phương Kỳ, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ai hiểu được nỗi sợ hãi của ông ta suốt dọc đường ngồi cùng một tượng sáp biết đi chứ?
Người này từ lúc lên xe chẳng động đậy, không chơi điện thoại, cũng chẳng ngủ gà ngủ gật, chỉ ngồi im lìm nhìn thẳng phía trước. Thỉnh thoảng, qua gương chiếu hậu, ánh mắt cậu bất ngờ lia tới khiến ông ta toát mồ hôi lạnh.
“Thiếu gia, đến rồi.”
Phương Kỳ như chẳng hề nhận ra sự bất thường, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Ra khỏi xe, đập vào mắt cậu là một tòa biệt thự bốn tầng kiểu Pháp, thiết kế tinh xảo. Diện tích không quá rộng, đối với Phương gia thì xem như chỗ ở rất kín đáo. Có lẽ đây là nơi cố ý sắp xếp cho cậu.
Dưới sự dẫn dắt của quản gia, cậu bước vào. Vừa vào phòng khách, liền nghe một giọng nói non nớt nhưng đầy tức giận vang lên: “Con chỉ nhận Phương Đạc là anh trai duy nhất! Nếu các người không đưa anh ấy từ nước ngoài về, thì con sẽ bỏ nhà đi, không bao giờ quay lại nữa!”
Lời vừa dứt, một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi hùng hổ lao ra từ phòng khách, đâm sầm vào người vừa bước vào.
Cao Chấn Hoa hoảng hốt: “Tiểu thiếu gia, cậu đây là……”
Thiếu niên kia cũng nhìn thấy bọn họ. Vừa trông thấy Phương Kỳ, sắc mặt càng thêm tức tối. Cậu ta chỉ thẳng vào mặt Phương Kỳ, rồi quay đầu hét với ba mẹ: “Dù sao trong nhà này, có con thì không có anh ta, có anh ta thì không có con, hừ!”
Nói xong, cậu ta lướt sát qua người Phương Kỳ, xô cửa bỏ chạy.
Ánh mắt Phương Kỳ cũng dõi theo bóng lưng rời đi ấy.
Người này cậu có ấn tượng, khi ở âm phủ tra xét quan hệ trần duyên của mình, đã từng nhìn thấy, đó là em trai cùng ba mẹ ruột, Phương Văn Thụy.
Nhưng điều khiến cậu chú ý không phải huyết thống, mà là trên cổ thiếu niên vừa bỏ đi kia, có một dấu ấn đen tuyền, không phải thứ giống như nốt ruồi dán trên da, mà giống như làn sương mù lượn lờ.
Là dấu ấn do ác quỷ để lại.