Ăn hải sản thì không được có hải sản.

Nêm nếm thì không cho gia vị.

Món chay mặn phải tách riêng, không được để lẫn.

Cả đời làm nhân viên phục vụ chưa từng gặp yêu cầu gọi món nào quá quắt đến vậy. Kính râm che nửa gương mặt đẹp trai, trong phút chốc như sắp vỡ vụn, nụ cười trên môi cũng gần như không giữ nổi.

“Thưa ngài, yêu cầu này của ngài…”

“Có vấn đề gì sao? Không làm được à?”

Người gọi món giọng ôn hòa, hoàn toàn không giống đang gây sự: “Tôi chỉ hơi để ý chút trong ăn uống, nhưng hẳn là cũng không đến mức không làm được. Nếu không, cô đi hỏi thử ông chủ các người xem?”

“……”

Ừ thì, để ý đến mức trăm triệu điểm.

Nhưng nhìn dáng vẻ ăn mặc và cách nói chuyện khác biệt kia, nhân viên phục vụ không dám dễ dàng đắc tội. Một đơn lớn như vậy cô không thể tự quyết định, đúng là phải hỏi ý ông chủ, thế là vội vàng gật đầu rời đi.

Dường như đã hoàn toàn quên rằng, người cô ấy hỏi nãy giờ vốn là Phương Kỳ.

Quên mất, lại vừa khéo.

Phương Kỳ cũng chẳng khát nước.

Cậu vừa định thu hồi tầm mắt thì bắt gặp ánh nhìn dừng lại trên người mình. Vừa ngẩng lên đã chạm phải, lần này mới thực sự nhìn rõ gương mặt kia.

Người nọ có ngũ quan sâu sắc, mà đôi mắt lại trong lành như sương khói, khóe môi cong cong nở nụ cười nhạt, khiến người ta thế nào cũng không sinh nổi cảnh giác.

Thậm chí sắc mặt hắn hơi tái nhợt, thoạt nhìn còn giống bệnh nhân vừa từ bệnh viện ra hơn là một người khỏe mạnh.

Phương Kỳ vốn định làm ngơ như không có gì, ai ngờ người nọ đã mở miệng trước: “Phiền cậu ghép bàn được không?”

“……”

Chẳng phải ngồi chung rồi sao?

Cậu thản nhiên đáp: “Tùy ý.”

Dù sao cậu cũng không phải đến để ăn.

Trên đời này chuyện quái lại nào chả có, người kỳ quặc việc kỳ quặc thì cứ xem thôi, xen vào chỉ rước phiền phức.

Nhưng phiền phức lại không chịu buông tha cậu. Nghe câu trả lời, người kia ngạc nhiên bật cười: “Thật sao?”

Phương Kỳ khẽ nhíu mày.

Chuyện này còn giả được sao?

Chỉ thấy người nọ cong khóe môi, mỉm cười nói: “Trước đây gặp phảinguoiwf như tôi, ai cũng khuyên tôi nên tìm bàn khác.”

Phương Kỳ liếc qua cái bàn trước mặt, thầm nghĩ không phải vô nghĩa à?

Một bàn ăn đại sảnh, sao đủ chứa nổi cả bàn tiệc Mãn Hán Toàn Tịch của anh?

Nhưng đó không phải chuyện cậu quan tâm.

“Cậu thật sự là người tốt.”

“……”

“À đúng rồi, tôi tên Dần Trì, còn cậu tên gì?”

Bị phát cho cái thẻ người tốt, Phương Kỳ: “……”

Cậu cực ghét kiểu tự nhiên quen thân!

Cậu thản nhiên giơ tay chạm nhẹ vào tai, nơi đó còn gắn thiết bị liên lạc. Chỉ là, từ lúc kẻ tên Dần Trì này xuất hiện, Tạ Từ vốn vẫn giữ liên hệ với cậu lại im bặt, không hề lên tiếng.

Mất tín hiệu rồi sao?

Âm khí trong đại sảnh vẫn không ngừng dày lên, thậm chí lan cả ra đường phố, nhưng ngoài độ dày bất thường ấy, nhà hàng này trước mắt vẫn chưa có điều gì bất thường xảy ra.

Ngồi chờ cũng chẳng ra kết quả.

Phương Kỳ đứng dậy, chỉ nói với người vẫn nhìn chằm chằm mình: “Tôi còn có việc, anh cứ thong thả ăn.”

Nói rồi xoay người định rời đi.

Nụ cười trên mặt Dần Trì vẫn chưa tan, hắn cũng đứng lên, không giữ lại, chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt liếc ra cửa: “Cậu muốn đi? Bây giờ e là không ra được đâu.”

Phương Kỳ: “Cái gì?”

Không ra được là sao?

“Phương Kỳ!”

Chưa kịp hỏi rõ, ở cửa nhà hàng bỗng vang lên giọng nữ trong trẻo, khiến cả đại sảnh đồng loạt im phăng phắc.

Nghe tiếng, Phương Kỳ quay đầu, liền thấy một coi gái buộc tóc đuôi ngựa, mặt mày đầy vẻ phẫn nộ.

“Cuối cùng cũng tìm được anh!”

Cô ta sải bước tới gần, tay còn chưa chạm đã giơ cao, một cái tát định giáng thẳng lên mặt cậu.

Phương Kỳ thản nhiên lùi lại một bước.

Cái tát kia tát vào khoảng không, suýt khiến cô ta lảo đảo ngã nhào.

“……”

Cảnh ngượng ngùng vô hình lan ra, tràn ngập bầu không khí.

Rõ ràng không phải người thường, cô ta rất nhanh lấy lại khí thế, ưỡn ngực lớn tiếng: “Phương Kỳ, đồ cầm thú! Anh tưởng chạy đến Lâm Giang thì tôi không tìm được cậu sao? Anh làm bụng tôi to lên, còn định bỏ trốn coi như xong chuyện à?”

Một tràng buộc tội với lượng thông tin đầy đủ, lập tức thu hút ánh mắt của phần lớn thực khách.

Rõ ràng là đến gây sự.

Nhưng cái loại lừa bịp quá lộ liễu này, Phương Kỳ đến cả ánh mắt cũng lười bố thí cho cô ta, xoay người muốn đi. Bỗng cậu nhận ra điều gì, vừa quay đầu đã thấy trên cổ cô ta một dấu ấn quen thuộc.

Một dấu ấn màu đen.

Hoàn toàn giống cái trên cổ Phương Văn Thụy, chỉ là sâu hơn rất nhiều.

Phương Kỳ lập tức nhíu mày.

Cô ta tưởng cậu bị dọa, thấy xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, tinh thần phấn chấn hẳn lên, tiếp tục cao giọng: “Hôm đó anh nói với tôi thế nào? Anh bảo tìm được ba mẹ ruột, sắp có những ngày tốt đẹp, chỉ cần tôi theo anh, chờ anh có tiền, nhất định sẽ cưới tôi! Kết quả hôm sau liền chặn tôi, anh đúng là không phải người!”

Phương Kỳ: “……”

Cậu vốn dĩ đã không còn là người.

Giọng cô ta đầy tình cảm, khiến Phương Kỳ lập tức thành tâm điểm của đám đông, nhanh chóng có người nhận ra cậu.

“Phương Kỳ? Là thiếu gia thật sự Phương gia vừa đón về ba tháng trước?”

“Không phải tai nạn xe nằm viện ba tháng à? Sao giờ lại đi hứa cưới người ta?”

“Ai nha, không nghe rõ sao? Cậu ta ngủ với người ta xong, hôm sau liền chặn. Căn bản không tính cưới!”

“Đệt! Đây chẳng phải lừa trắng trợn à!”

“Không ngờ thiếu gia thật Phương gia lại là loại người này, quả nhiên đàn ông có tiền đều hư!”

“……”

Tiếng mắng chửi càng lúc càng nhiều. Trên mặt cô gái vẻ đắc ý cũng càng ngày càng rõ. Nhưng Phương Kỳ trước sau vẫn mặt không đổi sắc.

Da cậu tái nhợt, ánh mắt lạnh nhạt. Bị cậu nhìn chăm chú lâu như vậy, không rõ vì sao, cô ta lại thấy rét run, vẻ đắc ý dần biến thành bất an.

“Có lẽ người thuê của cô chưa nói với cô một việc.” Phương Kỳ chợt mở miệng.

“Người thuê nào? Anh đừng có—”

“Tôi là gay. Với phụ nữ, tôi không hứng thú.”

“……”

“??”

Cái gì?

Cô gái ngây người.

Ai lại công khai trước mặt bao nhiêu người mà tự nhận mình là gay cơ chứ?

Người kia nói ra chẳng khác nào thản nhiên thừa nhận mình thích cơm trắng, đơn giản đến mức… cậu ta thật sự không thấy xấu hổ sao?

Nhưng thói quen chưa từng giảo biện, lại khiến sắc mặt cô gái kia cứng đờ.

Cùng lúc đó, cứng đờ còn có cả nhóm người của Phương Văn Thụy vừa bước ra từ cửa thang máy.

Vài phút trước, Phương Văn Thụy đang ăn cơm thì bất ngờ nhận được tin, Phương Kỳ đến quán muốn đón cậu ta về.

“Phương Kỳ? Đến đón tôi? Nhầm rồi?” Cậu ta sững sờ không tin nổi.

“Chuẩn như đinh đóng cột.” Tào Kinh đáp: “Anh ta trực tiếp hỏi quầy lễ tân xem có cậu ở đây không, lễ tân vừa gọi cho tôi! Chắc là ba mẹ cậu bảo anh ta đến.”

Phương Văn Thụy trầm ngâm một lát, quả quyết nói: “Cậu bảo anh ta đi đi, tôi tuyệt đối sẽ không theo anh ta về. Nói với anh ta, ngày nào anh tôi còn chưa về nước, ngày đó tôi sẽ không về nhà!”

Tào Kinh thấy phản ứng ấy liền cực kỳ hài lòng, cười nói: “Tôi đã nói rồi, nhưng anh ta không chịu đi, ngồi ngay dưới lầu, đồ ăn cũng chẳng gọi, chỉ chờ cậu thôi. Nếu không… cậu tự xuống nói với anh ta?”

Cậu ta cố ý khích Phương Văn Thụy xuống lầu.

Phương Văn Thụy không đi, chẳng phải uổng phí màn kịch đã bày sẵn sao?

Trong đầu cậu ta đã tưởng tượng ra cảnh Phương Kỳ bị phơi bày bội tình bạc nghĩa, bị mọi người chỉ trích chửi rủa, bối rối chẳng còn chỗ dung thân. Nhất định sẽ đặc sắc vô cùng!

Tào Kinh hứng khởi chờ mong, cùng đám người vây quanh Phương Văn Thụy xuống lầu. Vừa mới vào sảnh đã nghe thấy tiếng Phương Kỳ vang dội: “Tôi là gay.”

Cằm Tào Kinh khẽ nhếch, không kìm được mà quay sang Phương Văn Thụy: “Anh ta là gay thật sao?”

Phương Văn Thụy còn kinh ngạc hơn cậu ta: “Tôi làm sao biết được?!”

“……”

Đi tới gần chỗ góc thang máy, đám đông đang ồn ào cũng im bặt theo câu nói của Phương Kỳ. Cô gái kia có lẽ là dân chuyên đi lừa gạt, chỉ ngẩn ra thoáng chốc rồi lập tức phản ứng: “Anh… Anh còn không chịu nhận? Cái gì người thuê, rõ ràng là anh trả đũa—”

“Cô nói ngày đó là ngày nào? Ở đâu? Chính xác mấy giờ? Nếu tôi chứng minh được mình không có mặt ở đó, cô chính là vu khống, tôi sẽ trực tiếp kiện cô ra tòa.”

“……”

Cô gái hoàn toàn hoảng loạn, chưa từng ngờ hôm nay lại chạm phải khúc xương khó nhằn thế này!

Chẳng phải đã nói cậu ta chỉ là một thằng nghèo nàn quê mùa chẳng hiểu chuyện sao?

Ánh mắt cô bắt đầu né tránh: “Tôi… Tôi…”

Lời Phương Kỳ vừa rồi tất nhiên chỉ là bịa đặt, mục đích chính là để phá rối tiết tấu của cô ta. Quả nhiên giờ đây cô ta rối loạn, cậu liền tiếp tục: “Không muốn lên tòa cũng được, vậy trả lời tôi mấy vấn đề—”

Cậu định hỏi xem trước đây cô ta có từng tới quán này không, nếu đã tới, vậy sự kiện tử vong bất thường trước đó hẳn có liên quan đến quán ăn này.

Nhưng còn chưa kịp hỏi xong, đã có một bóng người chen ra đứng chắn trước mặt cậu: “Phương nhị thiếu? Khéo quá! Đại giá quang lâm đến nhà hàng nhà tôi, sao chẳng ai báo với tôi một tiếng thế?”

Phương Kỳ: “Cậu là ai?”

“……”

Khóe miệng Tào Kinh giật giật, cố nén bực tức: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cô gái này vì cậu mà bỏ cả danh dự, bụng mang dạ chửa vẫn tới tìm, thế mà cậu đối xử với cô ấy như vậy? Cậu hỏi cô ấy ngày nào ư? Đường đường quý công tử như cậu chỉ sợ bản thân còn chẳng nhớ rõ cô ấy là một trong bao nhiêu cuộc tình chóng vánh. Làm người thì phải có trách nhiệm, vì chối bỏ mà giả vờ gay, vậy cậu chứng minh thế nào mình là gay?”

Cậu ta vội chen ngang, chỉ sợ cô gái kia hoảng loạn lỡ miệng. Ai ngờ Phương Kỳ lại khó đối phó như vậy!

May mà còn có cậu ta cứu nguy. Người bình thường ai lại treo chữ “gay” nơi miệng? Chắc chắn là giả vờ!

Tào Kinh nắm chắc phần thắng, nhìn chằm chằm Phương Kỳ.

Ánh mắt Phương Kỳ lại hướng về bụng cô gái. Cũng nhờ người kia nhắc, cậu mới phát hiện bụng cô ta quả thật không phải giả, chỉ là độ cong lồi lên trông hơi bất thường. Không biết có phải cậu nhìn nhầm, mà thoáng chốc vừa rồi, bụng cô ta hình như còn khẽ động đậy.

“Thế nào? Không có chứng cứ? Vậy cậu—”

“Chứng cứ sao lại không?” Một giọng nam thanh nhã, hơi lười biếng cắt ngang lời Tào Kinh. Người dõi xem từ đầu đến cuối – Dần Trì – chống cằm, lúc này mới mở miệng: “Tôi chẳng phải đang ở đây sao?”

Tào Kinh: “??”

Dần Trì giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người chậm rãi đứng dậy, bước lại gần Phương Kỳ, tự nhiên khoác lên vai cậu, nhìn thẳng vào Tào Kinh: “Chẳng lẽ vị thiếu gia đây cảm thấy tôi còn kém vị tiểu thư kia sao?”

Dáng người hắn như tùng trúc, cao ráo thẳng tắp, khóe môi hơi nhếch, phong thái mê người.

Phương Kỳ bị bất ngờ khoác vai, cả người nổi da gà. Người này xen vào làm gì? Hai người họ quen thân từ bao giờ?

Cậu lập tức định gạt tay ra, nhưng Dần Trì lại giữ chặt, còn làm ra vẻ ngộ ra: “À, hóa ra cậu không phải gay, cậu thật sự không thấy như vậy.”

“……”

Tào Kinh: “……”

Lồng ngực cậu ta phập phồng dữ dội: “Anh—”

Nhưng chữ “anh” nghẹn cả nửa ngày, chẳng thể nói tiếp một lời phản bác.

Trong lòng cậu ta âm thầm nghi hoặc: Người này từ đâu chui ra thế?

Từ khi cô gái xuất hiện, mọi ánh mắt đều dồn vào cô ta và Phương Kỳ, hoàn toàn chẳng ai để ý đến người ngồi phía sau. Lúc này đứng dậy, khí chất nổi bật như hạc giữa bầy gà, khiến lời của Phương Kỳ càng thêm đáng tin.

Thật sự gặp được người xuất chúng như thế, làm gay cũng không phải không thể chấp nhận!

Hơn nữa nhìn qua thì hai người vốn dĩ cùng ngồi một bàn.

Nhìn gương mặt ấy, ngay cả Tào Kinh cũng thoáng dao động.

Chẳng lẽ Phương Kỳ thật sự là gay? Hôm nay vốn định hẹn hò, chỉ là bị mình phá hỏng?

Sắc mặt Tào Kinh cứng lại, còn Phương Kỳ thì không hề nhẹ nhõm.

Cậu biết Dần Trì có lẽ là có lòng tốt, nhưng thật sự không cần thiết! Người kia cao hơn cậu hẳn một cái đầu, chỉ cần tới gần, hơi thở liền bao trùm toàn thân, cảm giác vừa lạ lẫm vừa khó chịu.

Đúng lúc ấy, trong đám đông bỗng có một giọng thiếu niên vang lên: “Đã mang thai, sao còn đi giày cao gót được?”

Tào Kinh sững người.

Người nói là một thiếu niên tóc ngắn mái bằng, khuôn mặt còn vương nét trẻ con, nhưng ăn mặc cực kỳ ngầu.

Ngay cả Phương Kỳ cũng hơi bất ngờ khi thấy cậu ta bước ra.

Phương Văn Thụy chẳng biết từ khi nào đã chen lên phía trước, chỉ tay vào đôi giày cao gót trên chân cô gái.

Mọi người theo tay cậu ta nhìn sang, lập tức vỡ lẽ. Ánh mắt bấy giờ đều từ thương hại chuyển thành khinh bỉ.

Nếu lúc trước cô ta còn có cớ chối cãi, thì giờ đây đã không còn đường lui.

Sắc mặt cô ta trong nháy mắt trắng bệch, vô lực lắc đầu: “Không phải, tôi… A! Bụng tôi!”

“Còn giả vờ à? Bụng to thế kia còn mang giày cao gót, diễn chẳng chuyên nghiệp chút nào!”

“Đúng vậy! Lấy chuyện mang thai để bôi nhọ một cậu trai trẻ, có thiếu đạo đức quá không?”

Làn sóng trách móc đổi hướng, cô gái kia không còn cách nào chạy thoát. Sắc mặt cô càng lúc càng trắng, hai tay ôm bụng, chỉ trong chốc lát đã cong người ngã gục xuống đất, đau đớn lăn lộn.

Ánh mắt Phương Kỳ dán chặt vào bụng cô, chân mày nhíu chặt.

Bụng cô ta đang cử động.

Cô ta không phải thật sự mang thai, cũng chẳng phải độn giả, mà trong bụng có thứ gì đó đang chui rúc!

“Trong bụng cô ấy là cái gì vậy?”

Đám đông còn chưa hết sững sờ, liền nghe thấy tiếng hét thê lương xé toạc. Bụng cô ta “phốc” một tiếng vỡ toạc, máu thịt phun trào, bắn tung tóe vào những người đứng gần.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play