Phương Văn Thụy chết rồi sao?

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Phương Kỳ, nhưng rất nhanh cậu đã phủ định.

Thứ vừa rồi đập cửa kia rõ ràng linh trí rất thấp, nếu không thì lúc cậu mở cửa đã phải chú ý, đâu đến mức chỉ khi cậu mở miệng nó mới quay đầu. Dù có kinh khủng gớm ghiếc thật, nhưng oán khí không nặng, không đủ để lấy mạng người.

Cậu không khỏi thầm cảm khái: thời buổi này khoa học kỹ thuật đúng là phát triển quá mức, ngay cả ác quỷ tìm người báo oán cũng giống như có chức năng quét mặt truy tung.

Nhưng đã là ác quỷ, tìm đến cửa báo thù, tại sao lại biến thành một thứ hình dạng quái dị khó tả thế kia?

Muốn dọa người chết khiếp hay muốn ghê tởm đến chết vậy?

Đang nghĩ, đôi mắt trắng dã kia bỗng sáng lên, khóa chặt mục tiêu. Miệng máu toang hoác, nó dồn lực muốn lao về phía cậu.

“…”

Phương Kỳ khẽ quát: “Cút!”

Giọng cậu trầm thấp, nhưng oán khí quanh thân lại bùng phát dữ dội. Thứ thịt máu kia vừa mới nhảy bật lên thì như đụng phải tường vô hình, “bịch” một tiếng, bị đánh văng trở lại đất, khuôn mặt trên đó nứt nẻ, vỡ thành từng mảnh.

Cảnh tượng quả thực chẳng đẹp đẽ gì.

Phương Kỳ vốn không muốn tự chuốc thêm phiền phức, cậu giơ tay, oán khí cuồn cuộn bao lấy khối máu thịt, trong khoảnh khắc ăn mòn sạch sẽ, đến cặn bã cũng không còn.

Cậu xoay người định trở về phòng, bước chân lại khựng lại.

Nơi hành lang vốn vừa bị ăn mòn trống trơn, ở nơi âm khí tiêu tán xuất hiện một sợi dây vô hình nhưng có màu. 

Một loại màu sắc nằm giữa màu vàng kim và trong suốt

Phương Kỳ nhìn sợi dây đó, nhíu mày.

Sau một lúc, cậu gọi một cuộc điện thoại.

Vừa kết nối, cậu hỏi thẳng: “Phương Văn Thụy đâu?”

“Phương Văn Thụy là ai?”

“…”

Đầu dây bên kia im lặng một nhịp, rồi chợt bừng tỉnh: “‘À, cậu nói cái đứa em trai bị ác quỷ đánh dấu mà cậu đã nộp lên? Còn sống. Hỏi làm gì?”

Giọng điệu khá là đáng ghét.

Người kia chính là Tạ Từ, cấp trên trực tiếp của Phương Kỳ.

Cậu bỏ qua thái độ lạnh nhạt đó, kể sơ lại tình huống vừa xảy ra.

Tạ Từ nghe xong, bình thản đáp: “Nếu con quỷ đã bị cậu giải quyết, còn tìm người làm gì? Hôm nay mới là ngày đầu tiên cậu nhận chức, vẫn còn ba ngày thời gian đệm. Mấy vụ lần theo nguồn gốc tạm thời không cần cậu nhúng tay.”

“Thời gian đệm” là quy định của Địa phủ, là để tránh quỷ sai mới nhậm chức ở địa phủ lâu ngày bị tách biệt với nhân gian, dùng để thích nghi với hoàn cảnh xung quanh.

Tất nhiên, Phương Kỳ thì không cần.

Cậu nhìn chằm chằm sợi dây vàng lơ lửng trong không trung, nói chậm rãi: “Nhưng trên thứ đó có nhân quả tuyến của tôi.”

Tạ Từ hơi ngạc nhiên: “Nhân quả tuyến?”

Phương Kỳ khẽ gật: “Ừ.”

“…”

Nhân quả tuyến, còn gọi là duyên tuyến.

Duyên sinh ra nhân quả, có nhân quả thì tất sẽ hình thành nhân quả tuyến.

Trước khi rời địa phủ, Tạ Từ từng nói, muốn đi đầu thai, phải chặt đứt toàn bộ duyên tuyến còn ràng buộc ở nhân gian. Lúc sáng ở phòng bệnh của Phương Chấn Thiên, cậu đã quan sát, không thấy một sợi nào, cứ tưởng đó chỉ là lời nói vu vơ. Không ngờ, giờ lại tận mắt nhìn thấy trên người một đám máu bầy nhầy.

Khoảnh khắc chạm mắt, cậu rõ ràng cảm nhận được một sự trói buộc từ tận linh hồn. Vì vậy bản năng đã thôi thúc cậu không động thủ, chỉ khoanh tay quan sát.

Bởi vì tuyến này chỉ có thể nhìn, không thể chạm.

Cảm giác này chẳng khác nào khi cậu bị thông báo không thể đi đầu thai, bực bội cực độ!

Đầu bên kia Tạ Từ hỏi: “Vậy cậu tính làm gì bây giờ?”

Phương Kỳ đáp gọn: “Đi tìm Phương Văn Thụy.”

Mười giờ tối. Thành phố Trường Ninh, phố xá vừa mới bắt đầu sôi động về đêm.

Tầng cao nhất của nhà hàng Phượng Hoàng, trong phòng VIP xa hoa, một đám thiếu gia tiểu thư đang tụ tập ăn chơi, tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt.

“Nghe nói hôm nay ba mẹ mày đón anh trai mày về nhà?” Một nam sinh tóc húi cua ngồi cạnh Phương Văn Thụy, ánh mắt đầy ngạc nhiên, “Thế còn Phương Đạc thì sao?”

“Anh trai gì chứ? Phương Đạc mới là anh trai ruột của tao!” Phương Văn Thụy lập tức bực bội, cảm xúc bùng nổ: “Còn cái người kia… cái người kia chẳng qua chỉ là… thôi, đừng có nhắc đến anh ta trước mặt tao!”

Cậu ta sa sầm mặt, buồn bực tu một hơi nước có ga.

Trước khi Phương Kỳ xuất hiện, ở thành phố Lâm Giang, mối quan hệ giữa hai anh em Phương gia vốn đã nổi tiếng, ai cũng biết. Vậy nên khi chuyện  thiếu gia thật gải lộ ra, dân tình lại càng hóng hớt, coi như trò vui. Giờ thì đương sự ngồi ngay đây, ai nhịn được mà không đem ra hỏi?

“Vậy khi nào anh mày về nước?”

“Nghe nói lúc đó anh mày phải đi nước ngoài, nghe nói người kia gặp tai nạn xe, ông nội mới—”

“Nói bậy bạ gì đó! Anh tao không đời nào làm loại chuyện ấy!” Phương Văn Thụy đập bàn, bật dậy: “Mày lặp lại thử xem?!”

Người kia bị cậu ta dọa sợ, lập tức câm miệng.

Không khí căng thẳng, có kẻ vội chen vào hòa giải, kéo Phương Văn Thụy ngồi xuống.

Cậu ta hừ mạnh một tiếng, vẫn còn giận.

Chuyện Phương Đạc ra nước ngoài vốn không được công khai, nhưng gần như trong giới đều biết. Thời điểm quá trùng hợp, lại thêm việc ông nội đích thân sắp xếp, khiến người ta không khỏi đoán già đoán non có phải Phương Đạc phạm lỗi nên mới bị đuổi đi?

Đến tận bây giờ, Phương Văn Thụy cũng chưa nghĩ thông suốt, rốt cuộc ông nội vì sao lại làm như thế.

Rõ ràng từ nhỏ đối với anh em bọn họ thì chẳng mặn chẳng nhạt, vậy mà chỉ vì một đứa cháu trai mới vừa tìm được về, không quan tâm đến cảm nhận của anh trai, đẩy anh ấy vào thế khó.

Thật không hiểu nổi Phương Kỳ đã cho ông nội uống thứ canh mê hồn gì?

Nếu không phải Phương Kỳ thực sự nằm viện ba tháng, cậu ta thậm chí còn nghi ngờ vụ tai nạn xe ấy là do anh ta tự đạo tự diễn, cố tình hãm hại anh trai của mình!

“Thôi nào, đã ra ngoài chơi thì đừng nhắc mấy chuyện không vui nữa.”

Một gã mặt tròn hơi béo ngồi cạnh Phương Văn Thụy lên tiếng.

Người này tên Tào Kinh, là con trai của ông chủ nhà hàng Phượng Hoàng. Nhờ may mắn học chung lớp với Phương Văn Thụy, cậu ta luôn tìm cơ hội nịnh nọt. Chỉ là Phương Đạc – đại thiếu gia nhà họ Phương quản em trai rất chặt, khiến cậu ta không tài nào tiếp cận được. Mãi đến khi Phương Đạc đi du học, Tào Kinh mới có cơ hội chen vào.

Cậu ta đưa ly rượu tới trước mặt Phương Văn Thụy, cười nói: “Nước ngọt có ga thì có gì ngon đâu? Nào, Phương thiếu, tôi kính cậu một ly.”

Phương Văn Thụy liếc nhìn ly rượu trong tay cậu ta, dứt khoát từ chối: “Tôi không uống rượu.”

Tào Kinh sững ra: “Không uống rượu? Thật hay giả?”

Phương Văn Thụy đáp: “Ừ, anh tôi không cho.”

Tào Kính: “Vì sao?”

Phương  Văn Thụy: “Vị thành niên.”

“……”

Không ngờ tới.

Tào Kinh ngẩng đầu liếc quanh, phát hiện trong bàn này chẳng mấy người trưởng thành. Nghĩ tới Phương Đạc dù không ở nhà nhưng uy vẫn còn, cậu ta cắn răng chịu đựng, không dám chọc vào nghịch lân của Phương Văn Thụy, chỉ đành đặt ly rượu xuống. Đúng lúc đó nhân viên phục vụ đẩy cửa bưng đồ ăn vào, mắt Tào Kinh sáng lên, vội đứng dậy đón lấy.

“Không uống rượu thì thôi, hưởng thụ mỹ thực tổng được chứ?”

Cậu ta đặt món ăn mới lên trước mặt Phương Văn Thụy: “Món này gọi là Long Can Phụng Tủy, làm từ cá và gà, nhưng ta dám bảo đảm ngươi tuyệt đối ăn không ra vị cá hay gà. Thế nào? Phương thiếu nể mặt nếm thử xem?”

Trước mắt là món ăn bày thành hình long phượng, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.

Phương Văn Thụy còn chưa kịp đáp, có người trên bàn bật cười: “Tào Kinh, đồ ăn nhà cậu ăn vào là chết người đó, cậu còn dám bưng lên cho Phương thiếu, không sợ rước họa sao?”

“Phi! Tiền Hữu Sinh, cậu bớt ăn nói bậy bạ cho tôi!” Tào Kinh tức giận quay đầu: “Tin hay không tôi kiện cậu tội phỉ báng?”

Phương Văn Thụy ngơ ngác: “Chết người? Ý gì?”

“Đừng nghe cậu ta nói xằng nói bậy……”

“Phương thiếu còn không biết sao?” Tiền Hữu Sinh cắt lời, cười đứng dậy: “Nhà hàng nhà cậu ta gần đây xảy ra chuyện chẳng lành, có mấy khách ăn xong cơm thì về nhà chết kỳ lạ. Ngoài kia đều đồn đồ ăn nhà cậu ta bị nguyền rủa.”

“Bị nguyền rủa thì cậu còn tới ăn cơm nhà tôi? Không sợ người kế tiếp chính là cậu à?” Tào Kinh giận dữ: “Đám khách kia đều chết vì tai nạn ngoài ý muốn, liên quan gì tới đồ ăn nhà tôi? Có khi gặp cướp, hoặc làm chuyện thất đức bị báo ứng thì sao?”

“Hơn nữa, nếu đồ ăn nhà tôi thật sự có vấn đề, hôm qua Phương thiếu vừa ăn một viên Dư Tử Đầu ở chỗ tôi, sao giờ vẫn bình an?”

“Tôi chẳng phải chỉ đùa một chút thôi sao? Cậu làm gì nóng nảy vậy?” Tiền Hữu Sinh cười: “Nếu tôi thực sự sợ bị nguyền rủa thì hôm nay đã chẳng tới đây ủng hộ rồi!”

“Hứ!”

Tào Kinh bĩu môi, lại tiếp tục ân cần giới thiệu món ăn cho Phương Văn Thụy.

Tin đồn nhảm, chỉ là chiêu trò cạnh tranh thường thấy, chẳng ai trong bàn để tâm.

Phương Văn Thụy chịu đến đây, một là vì bỏ nhà đi không có chỗ nương thân, hai là quả thật hôm qua ăn cơm thấy hương vị cũng không tệ, mà Tào Kinh lại là bạn học, tới góp mặt cũng chẳng sao.

Trước mắt là món Long Can Phụng Tủy, nhìn thôi cũng đã thèm, Phương Văn Thụy do dự giây lát rồi cầm đũa trong ánh mắt chờ mong của Tào Kinh.

Muốn lấy lòng một người, trước tiên phải tìm được đề tài chung. Nếu có thể bắt được dạ dày Phương Văn Thụy, về sau còn lo gì quan hệ không thân cận?

Trong lúc Tào Kinh đang hả hê tưởng tượng viễn cảnh tốt đẹp, điện thoại trong túi bỗng rung lên.

Cậu ta ra cửa nghe máy, vẻ mặt nhanh chóng biến đổi: “Phương Kỳ? Anh ta tới làm gì?”

Không lẽ là đến đón Phương Văn Thụy về?

“Không cần, đừng dẫn anh ta lên, bảo anh ta chờ dưới lầu.”

Ngăn cản phục vụ định dẫn người lên, Tào Kinh quay đầu nhìn Phương Văn Thụy đang thưởng thức mỹ thực, khóe môi lộ nụ cười chẳng mấy thiện ý.

Nếu Phương Văn Thụy chán ghét anh mình đến thế, vậy cậu ta giúp một tay trả thù, chắc chắn Phương Văn Thụy sẽ rất vui?

……

Dưới sảnh lớn, Phương Kỳ xác nhận Phương Văn Thụy đang ở trên lầu, cậu không vội đi tìm mà chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống.

Nhà hàng Phượng Hoàng là nơi xa hoa bậc nhất ở Trường Ninh, trang trí lộng lẫy, sảnh lớn nguy nga tráng lệ.

Ánh mắt Phương Kỳ đảo một vòng, lông mày lập tức nhíu chặt.

Nhà hàng này rõ ràng làm ăn rất phát đạt, đã gần nửa đêm mà khách vẫn đông, kẻ trầm mặc tao nhã ăn uống, kẻ uống rượu ồn ào, thoạt nhìn chỉ là náo nhiệt thường tình. Nhưng trong mắt Phương Kỳ, cả nhà hàng đã bị một tầng âm khí dày đặc bao trùm, nặng nề vượt xa mức bình thường.

“Sao lại có âm khí nặng đến vậy?”

“Người chết bất thường càng nhiều, âm khí tự nhiên càng nặng.” Giọng Tạ Từ vang lên trong điện thoại.

Kẻ bị ác quỷ đánh dấu đâu chỉ có một mình Phương Văn Thụy.

Phương Kỳ hỏi: “Nguyên nhân tử vong của họ là gì?”

“Vết thương ngoài da, giống như bị thứ gì đó cắn xé mà chết. Trên vết thương còn sót lại oán khí.”

Có thể để lại dấu vết trên thân thể người sống, chắc chắn đã là oán linh thành hình.

Phương Kỳ lại hỏi: “Nhưng nhà hàng này không chết ai cả?”

“Không.”

“……”

Không có người chết, sao lại có oán linh?

Hơn nữa, cho dù thật sự có oán linh, thì giết người để làm gì?

Kỳ lạ hơn là, những kẻ chết bất thường đều bỏ mạng tại chính ngôi nhà của mình, vậy mà âm khí lại tập trung tụ về nhà hàng này?

Phương Kỳ ngầm đánh giá, hầu như không cần điều tra, cậu đã khoanh vùng được mục tiêu. Đúng lúc ấy, trước mắt bỗng hiện lên một cái bóng.

Một phục vụ đứng cạnh bàn cậu, mỉm cười hỏi: “Thưa ngài, ngài muốn gọi món gì không?”

“……”

Phương Kỳ chưa từng biết vào nhà hàng còn bắt buộc phải gọi món. Cậu nghĩ nghĩ, định nói: “Cho một ly nước lọc……”

“Làm phiền mang toàn bộ món trong thực đơn lên một lượt.”

Chưa kịp dứt lời, một giọng nói trong trẻo xen ngang. Giọng kia như dòng suối mát, sạch sẽ mà trầm ấm.

Phương Kỳ xoay đầu, mới phát hiện bên cạnh mình chẳng biết từ khi nào đã có thêm một người.

Người ấy ngồi vắt chéo chân, dáng vẻ tao nhã, khóe môi nở nụ cười nhìn nhân viên phục vụ.

Trong lòng Phương Kỳ khẽ chấn động.

Người này vào từ lúc nào? Cậu vậy mà hoàn toàn không phát hiện ra hơi thở!

Không chỉ Phương Kỳ, ngay cả phục vụ vừa bước tới cũng thoáng ngẩn ngơ, rồi mặt hơi ửng đỏ: “Vâng, tôi sẽ báo bếp ngay.”

Phương Kỳ: “……”

Người kỳ lạ này quá đẹp trai.

Đó là một thanh niên trạc tuổi cậu, ngũ quan tinh xảo, đường nét gương mặt sắc nét, dung mạo xuất chúng đến mức tách biệt hẳn với khung cảnh xung quanh, như một đóa hoa nổi bật giữa đám cỏ dại.

Một người như thế, vậy mà trước đó cậu lại không hề cảm nhận được sự tồn tại?

Chẳng lẽ là vì cậu quá mải suy nghĩ?

Đang nghi ngờ, Phương Kỳ nghe thấy người kia tiếp tục dặn dò: “Nhưng tôi dị ứng hải sản, khi nấu nhớ loại bỏ toàn bộ. Gia vị thì phiền nghiền tỏi thật nhuyễn, hành lá và rau thơm chỉ để hương thoảng qua, tôi không muốn có chúng trong món ăn. Cuối cùng, làm ơn tách riêng chay mặn rồi mới bưng ra. Tôi chỉ ăn chay, cảm ơn.”

“……”

Đây là đến ăn cơm, hay là đến tra tấn đầu bếp vậy trời?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play