Người sau khi chết hóa thành quỷ, nếu không thể đi đầu thai thì sẽ mãi quanh quẩn chốn nhân gian.
Nói cách khác, quỷ vốn không thể chạm vào dương khí của người sống, chỉ có lệ quỷ mang oán khí cực nặng mới có thể để lại dấu vết trên thân thể con người.
Phương Văn Thụy tuổi trẻ khí thịnh, sao lại vướng phải thứ này?
Ánh mắt cậu còn chưa kịp thu về thì trong phòng khách đã vang lên một giọng nói nghiêm nghị: “Sao đi lâu như vậy mới tới?”
“……”
Theo tiếng gọi, Phương Kỳ nhìn sang, liền thấy trong đại sảnh có hai người đang ngồi, ánh mắt đồng loạt dõi về phía cậu.
Người vừa cất lời chính là Phương Vân Tùng, hơn bốn mươi tuổi, diện mạo không đến mức hung dữ nhưng với thân phận là người đứng đầu trong giới thương nghiệp thành phố Lâm Giang, quanh năm ngồi ở địa vị cao, khiến cho dù ông ta chỉ ngồi đó thôi cũng toát ra một loại khí thế trên cao nhìn xuống, đầy sức ép.
Đúng vậy, là ngồi.
Trước mặt đứa con trai bị tai nạn xe, hôn mê ba tháng mới tỉnh, Phương Vân Tùng chẳng hề có chút quan tâm, vẫn như một vị hoàng đế ngồi trên long ỷ là chiếc sô pha, hơi cau mày, giữa chân mày lộ rõ sự mất kiên nhẫn chẳng muốn che giấu.
Ngược lại, người phụ nữ bên cạnh có chút căng thẳng đứng lên, ánh mắt nhìn cậu như muốn nói lại thôi.
Phương Kỳ thản nhiên liếc nhìn Lâm Thục Vân một cái. Với người mẹ ruột này, cậu chẳng có chút cảm xúc đặc biệt nào, nên lại dời ánh mắt về phía Phương Vân Tùng.
Đối mặt với chất vấn của Phương Vân Tùng, Cao Chấn Hoa nào dám phản bác.
Vì vậy, Phương Kỳ lại hỏi ngược: “Ông bảo người ta đi lúc nào?”
Có lẽ không ngờ cậu sẽ phản kích, Phương Vân Tùng thoáng sững lại.
“Nếu muốn biết sao lại lâu như vậy, ông có thể tự mình lái xe đi một chuyến.”
Hiện tại đang là rạng sáng, dù là tới bệnh viện hay từ bệnh viện trở về đều là một đường thông suốt, chẳng hề bị trì hoãn. So với cảnh kẹt xe ban ngày thì thời gian mà Cao Chấn Hoa mất để đưa cậu đi, rồi lại trở về, chỉ ngắn chứ không dài. Vậy mà ông ta còn có thể hỏi một câu “Lâu như vậy”, chẳng qua là quá xa lạ với khói lửa phàm tục, hoặc đơn giản là thấy cậu không vừa mắt, cố tình bới móc.
Lời Phương Kỳ nói không hề che giấu châm chọc, khiến Phương Vân Tùng lập tức trừng mắt: “Mày…”
Ông ta vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Kinh ngạc là vì thái độ của Phương Kỳ, mà tức giận cũng bởi thái độ ấy.
Người này thế mà lại dám nói với ông ta như vậy?
Phương Kỳ cũng chẳng định cho ông ta thời gian tiêu hóa, trực tiếp hỏi: “Gọi tôi đến để làm gì?”
“……”
Tình hình sau khi hai ba con gặp mặt hiển nhiên đã vượt ngoài dự liệu của Phương Vân Tùng. Ông ta trầm ngâm một lúc, rồi hạ giọng nói: “Nếu đã tỉnh, từ hôm nay trở đi, mày cứ ngoan ngoãn ở biệt thự tĩnh dưỡng. Ông nội mày cũng cần yên tĩnh, đừng đến quấy rầy ông ấy.”
Ý tứ rõ ràng là muốn cắt đứt chỗ dựa của Phương Kỳ ở Phương gia.
Trong lòng hiểu rõ, Phương Kỳ chỉ nhàn nhạt đáp: “Vậy à, còn gì nữa không?”
“……?”
Phản ứng quá mức bình thản của cậu khiến Phương Vân Tùng thoáng ngẩn ra.
Chẳng phải nói nó vừa mới tỉnh dậy đã chạy vào phòng bệnh của ông cụ, ra dáng hiếu thảo lắm sao?
Bày ra bộ dạng hiếu thảo chẳng qua là để cho người khác thấy, chứng minh nó thành tâm, nhắc nhở mọi người rằng nó mới là đứa cháu ruột của ông cụ. Như thế, bất luận ông cụ có tỉnh lại hay không, Phương gia đều không thể phủ nhận nó.
Bây giờ dụng ý đó bị phá, sao nó lại có thể điềm nhiên đến thế?
Phương Vân Tùng bất giác liếc nhìn quản gia phía sau cậu. Cao Chấn Hoa lập tức trả lại cho ông ta một ánh mắt khẳng định.
Đúng, chính tay ông ta đã đón cậu từ phòng bệnh đi ra!
Trong lòng Phương Vân Tùng chợt nửa tin nửa ngờ.
“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi nghỉ trước.” Phương Kỳ lười bận tâm xem ông ta có tin hay không. Cậu dường như đã đánh giá quá cao thân thể vừa nằm ba tháng của mình, lúc này chỉ thấy mệt mỏi khác thường.
Cậu liếc mắt nhìn về phía lầu hai, rồi vòng qua phòng khách, định trực tiếp lên lầu.
“Khoan đã.” Phương Vân Tùng bỗng đứng bật dậy.
Ông ta rốt cuộc cũng rời sô pha, bước đến trước mặt Phương Kỳ, kín đáo đánh giá cậu một lượt rồi nghiêm giọng: “Bất kể mày có ý định gì, đã trở về Phương gia thì chuyện ăn mặc sẽ chẳng thiếu. Nhưng mày cũng phải hiểu rõ, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm; cái gì có thể nói, cái gì không thể nói. Tai nạn xe của mày chỉ là ngoài ý muốn, tao không muốn nghe thêm bất cứ lời đồn bậy bạ nào từ miệng người khác.”
Nói một hồi, rốt cuộc cũng chỉ vì một mục đích bảo vệ Phương Đạc.
Là người thừa kế được Phương gia định sẵn, danh tiếng của Phương Đạc quan trọng đến mức không thể có bất cứ tì vết nào.
Phương Chấn Thiên, cũng chính là ông nội Phương Kỳ, đã từng hoài nghi vụ tai nạn của cậu có liên quan đến Phương Đạc, nên mới nổi giận lôi đình, lập tức đuổi Phương Đạc ra nước ngoài. Khi ấy chân tướng sự việc còn chưa rõ ràng, dư luận nghiêng hẳn về phía bất lợi cho Phương Đạc. Sở dĩ Phương Vân Tùng không ngăn cản con trai ra nước ngoài, cũng là vì muốn để nó tránh đầu sóng ngọn gió.
Nhưng trong lúc Phương Kỳ hôn mê ba tháng, cảnh sát đã điều tra và kết luận tai nạn xe chỉ là ngoài ý muốn. Đúng lúc ấy Phương Chấn Thiên cũng bệnh nặng hôn mê, Phương Đạc bằng mọi giá phải được đưa trở về.
Ở cục diện này, sự tồn tại của Phương Kỳ trở nên vô cùng lúng túng.
Thân phận con cháu thì không thể phủ nhận, nhưng nếu cậu cố tình lấy vụ tai nạn ra để bôi nhọ Phương Đạc, thì chẳng khác nào khơi mào một trận cuồng phong dư luận mới.
Lời cảnh cáo của Phương Vân Tùng hôm nay, chính là vì ông ta tin rằng Phương Kỳ chắc chắn sẽ mượn dư luận để đạt được mục đích nào đó!
Phương Kỳ thực sự rất muốn trợn mắt, nhưng cậu kìm lại.
Cậu nghiêng đầu đối diện Phương Vân Tùng, thẳng thắn bày tỏ lập trường: “Tôi không hề có hứng thú với chuyện của Phương gia các người.”
Phương Vân Tùng khẽ nhíu mày. Chưa kịp mở miệng, Phương Kỳ lại tiếp lời: “Ông có thể không tin, nhưng cũng không cần cảnh cáo tôi. Trước khi đến đây, tôi vẫn luôn một mình tự lập, một mình sống. Cho dù tôi có muốn làm gì hay nói gì, ông cũng chẳng thể làm gì được tôi. Nếu ông thật sự không tin, vậy chi bằng chuẩn bị sẵn sàng ứng phó dư luận đi.”
“……”
Câu “một mình tự lập, một mình sống” kia, dường như khiến biểu cảm của Phương Vân Tùng thoáng buông lỏng xuống.
Nhưng Phương Kỳ chẳng mấy để tâm, cậu nói tiếp: “Tôi bị đưa về đây, vốn chẳng phải vì tôi muốn, mà chỉ bởi vì cái danh thân phận kia quá chói mắt. Phương gia các người sao có thể để một đứa trẻ mang dòng máu nhà họ lưu lạc bên ngoài, đúng chứ?”
Nói như vậy, tức là dù hôm nay cậu không đến, Phương Vân Tùng cũng sẽ bắt buộc phải đưa cậu về.
Suy cho cùng, càng là những nhà quyền thế, càng đặt nặng danh tiếng.
Ba tháng trước, Phương lão gia rầm rộ tổ chức nhận thân. Giờ Phương Kỳ đột nhiên tỉnh lại, nếu Phương gia tỏ ra làm ngơ, thì xét về đạo lý cũng chẳng thể nói nổi.
Phương Vân Tùng bị nghẹn lời, bên cạnh Lâm Thục Vân nhịn không được lên tiếng:
“Tiểu Kỳ, chúng ta đón con trở về không phải vì……”
Phương Kỳ cắt ngang: “À, vậy tôi đi nghỉ nhé?”
“……”
Không thể không thừa nhận, lời Phương Kỳ nói hoàn toàn đúng.
Họ đưa cậu trở về, mục đích hàng đầu chính là để nắm giữ quyền chủ động về dư luận.
Vì thế, tuyệt đối sẽ không để Phương Kỳ “lưu lạc bên ngoài”, trở thành đề tài cho kẻ khác công kích Phương gia.
Phương Vân Tùng vốn tưởng Phương Kỳ là kẻ không hiểu sự đời, ai ngờ cậu lại nhìn thấu mọi chuyện rõ ràng như thế.
Ngược lại chính ông ta cảnh cáo thành ra thừa thãi, những thủ đoạn chuẩn bị để buộc Phương Kỳ nhượng bộ, giờ đã không còn chỗ dùng.
Trong phòng khách, ba người lặng đi một lúc, Phương Kỳ đã quay người lên lầu. Cậu hỏi người làm một phòng khách không ai dùng, liền đẩy cửa bước vào.
Biệt thự xa hoa, dù chỉ là phòng khách, cũng đã hơn hẳn chỗ ở trước kia của cậu không biết bao nhiêu lần. Cũng chẳng trách Phương Vân Tùng và những người khác lại nghĩ cậu có mưu đồ. Dù sao thì khoảng cách vật chất quá lớn, mấy ai có thể thản nhiên từ chối?
Phương Kỳ đơn giản tắm rửa, chẳng bận tâm gì, rồi nằm xuống chiếc giường rộng rãi mềm mại.
Một lát sau, Lâm Thục Vân sai người mang đến hai bộ quần áo ngủ, đặt trên đầu giường. Cậu cầm lấy một bộ thay thử, vừa vặn đến kỳ lạ.
Xét về bề ngoài, quả thật được chăm lo khá chu đáo.
Phương Kỳ không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Từ vợ chồng Phương Vân Tùng cho đến Phương Văn Thụy, thái độ đối với cậu đều đầy mâu thuẫn. Nguyên nhân hiển nhiên là do Phương Đạc – kẻ bị đuổi ra nước ngoài.
Nhưng cũng là Phương gia, Phương Chấn Thiên lại chẳng hề nương tay với Phương Đạc.
Thật sự có người vì một đứa cháu ruột chưa từng gặp mà nỡ lòng đuổi đứa cháu đã chung sống mười mấy năm ra nước ngoài sao?
Phải chăng cậu đã tìm nhầm người để đầu thai?
Còn về dấu ấn trên cổ Phương Văn Thụy.
Nghĩ đến thiếu niên có liên quan tới ác quỷ ấy, Phương Kỳ mở điện thoại, khởi động một phần mềm.
Đệ trình bản tóm tắt vấn đề cho báo chí – đó vốn là một phần trong công việc của cậu.
Nộp xong, cậu liền nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ mãnh liệt nhanh chóng ập đến.
Ba tháng ở nhân gian, tương đương ba năm dưới địa phủ.
Cậu đã sớm quên mất cảm giác mệt mỏi hay buồn ngủ là gì, cũng chẳng còn chút sức chống cự.
Giấc ngủ lần này, Phương Kỳ ngủ thật sâu. Trong mơ, cậu bị một tràng âm thanh nặng nề đập cửa làm bừng tỉnh.
“Đông! Đông! Đông!”
Âm thanh va chạm vang dội không dứt, trong đêm tối tĩnh lặng, như đâm thẳng vào tim người nghe.
Phương Kỳ nhíu mày trong bóng đêm, miễn cưỡng mở mắt.
Hoàng hôn đã biến mất, trăng còn chưa lên, rèm kéo kín, căn phòng tối đen như mực.
Ngoài cửa, tiếng đập dồn dập, càng lúc càng gấp gáp.
Phương Kỳ chẳng khác gì một vị khách ở khách sạn bị làm phiền giấc ngủ, đi ra mở cửa tính ngăn lại tiếng ồn. Nhưng ngay khi vừa kéo cửa, một mùi tanh hôi thối nồng nặc máu thịt xộc vào, kích thích mạnh đến mức cậu suýt chút nữa nôn ngay tại chỗ.
Thật sự ghê tởm!
May mà linh hồn cậu vốn đã quen với mùi này, nên thân thể cũng nhanh chóng thích ứng.
Rất nhanh, cậu phát hiện nguồn gốc âm thanh, ngay đối diện căn phòng chéo bên kia.
Từ khe hở ánh sáng le lói, cậu thấy rõ vật thể đang đập cửa kia, nhưng chẳng thể gọi tên nó là gì.
Chỉ thấy thứ ấy thịt nát be bét, từ dưới đất bật lên, rồi lao thẳng vào cửa phòng, tự đâm mình thành một bãi bầy nhầy bết dính, phát ra tiếng “bẹp” một cái.
“……”
Dạ dày Phương Dạ lại cuộc lên.
Cái thứ quỷ quái gì thế này?
Cậu liếc mắt nhìn căn phòng bị đập. Lúc lên lầu, người giúp việc có nhắc qua, đó là phòng Phương Văn Thụy ở.
Là vì dấu ấn trên cổ Phương Văn Thụy sao?
Ác quỷ để lại dấu ấn trên người, tất nhiên là để đoạt mạng.
Không ngờ nhanh như vậy đã mò tới cửa.
Phương Kỳ nhíu mày, nhìn đám máu thịt đang quằn quại tụ lại, rồi dựa vào khung cửa nhắc nhở: “Đừng phí công, người mày muốn tìm không ở đây.”
“……”
Âm thanh bất ngờ vang lên khiến nhịp đập cửa khựng lại. Thứ kia dừng một lát, rồi đột ngột chuyển hướng.
Nó… có mắt!
Chuẩn xác mà nói, khối máu thịt mơ hồ kia có một gương mặt.
Khuôn mặt trắng bệch vặn vẹo, quái dị gắn chặt vào đống thịt, đôi tròng mắt như sắp trào khỏi hốc mắt, nhìn chằm chằm vào cậu.
Phương Kỳ nhìn gương mặt mơ hồ quen thuộc ấy, ánh mắt hơi trầm xuống.
Đó là… gương mặt của Phương Văn Thụy?