Một tuần sau đó, Harry đúng như Snape hình dung là “Không ngờ cuối cùng cũng chịu yên tĩnh” đàng hoàng nằm im trong bệnh xá Hogwarts làm một bệnh nhân.
Mỗi ngày đều có người chăm nom, ngoại trừ bà Pomfrey còn có cả Lily.
Về chuyện này, Harry đã mấy lần muốn nói mà không thể mở lời, một phần là do cậu vừa định nói đã bị Lily đánh trống lảng ngay, còn về phần khác… Có lẽ trong lòng cậu cũng âm thầm kỳ vọng được hưởng thụ sự quan tâm như vậy chăng?
Ngoài ra, nguyên một tuần sau khi tỉnh lại đó, cậu có gặp được cụ Dumbledore một lần, biết đó thực sự là Trường Sinh Linh Giá xong, thì không gặp lại cụ lần nào nữa, mà James thì tới không chỉ một lần, nhưng không chỉ anh mà cả Harry cũng biết là hai người chẳng có chuyện gì có thể nói được với nhau.
Nếu nói trong một tuần này có chuyện gì làm Harry phải kinh ngạc và bất an thì đó chính là Snape – từ lúc cậu tỉnh dậy cho tới bây giờ, cậu vẫn chưa nhìn thấy Snape, thậm chí có lần mới một lúc trước cậu nằm trên giường còn nghe thấy tiếng thầy nói chuyện với bà Pomfrey, vậy mà ngay khi cậu hé mắt tìm người thì người ta đã rời khỏi từ bao giờ rồi.
Thời gian nhoắng cái đã qua, một cuối tuần sung sướng nữa lại đến với đám học trò.
Là một ngày đẹp trời: Mùa xuân chẳng biết lúc nào đã đến, trên mặt đất những đám cỏ non tươi, những trồi non trên cành cũng nhú ra, những đôi bao tay bằng da dày và áo choàng lông đều đã được cất cả vào tủ quần áo, thay bằng những tấm áo choàng mỏng hơn. Đám cầu thủ yêu thích Quidditch đang bay nhảy tung tăng dưới ánh nắng ấm áp, ngay cả đồng phục đội cũng khỏi cần mặc, chỉ mặc những bộ đồ ngắn tay, cùng nhau cười đùa nhốn nháo trên sân bóng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play