Cơn mưa tầm tã kéo dài nhiều ngày cuối cùng đã dừng lại, ánh mặt trời rực rỡ hơn hẳn trong mười mấy năm gần đây chiếu sáng mỗi một góc nhỏ.
Trong Khoa “Tổn thương do phép thuật” của bệnh viện St. Mungo, rất nhiều người đang vây quanh trước giường Sirius nói chuyện cười đùa, mà người cười to nhất lúc này lại chính là người bị bùa phép của Voldemort bắn trúng lúc cuối cùng – nạn nhân đang phải dưỡng thương tại St. Mungo, Sirius.
Hắn mặc quần áo bệnh nhân, kề vai sát cánh bên James kể về trận chiến cuối cùng kia. Trong lời kể của họ, Voldemort như một gã hề, còn James và hắn lại chính là anh hùng chân chính nhất, ngay từ đầu chiến thắng đã nghiêng về một bên, bất cứ ai cũng chẳng phải lo nghĩ gì về kết cục cuối cùng hết, ngay từ đầu cả đám vẫn mang tâm trạng khoan khoái và thoải mái như đi xem kịch vậy thôi… Dĩ nhiên, đó không phải là sự thực hoàn toàn, nhưng trong giây phút bình tĩnh và vui sướng này thì ai thèm để ý những cái đó chứ?
Bên ngoài hành lang bệnh viện, cách xa đám người huyên náo kia một đoạn, Harry đang nói chuyện với cụ Dumbledore.
“Harry, ta vẫn nghĩ trong giây phút cuối cùng đó, ta sẽ nhìn thấy con cơ.” Ông cụ với đôi mắt xanh lam nói.
Harry cười rộ lên: “Đúng vậy, thưa thầy, cho tới giây phút cuối cùng nhất, con cũng đã nghĩ thế, nhưng mà….”
“Ta biết, ta biết.” Dumbledore ôn tồn tiếp lời, cụ mỉm cười, “Harry à, ta rất vui, không nhầm đâu, ta rất vui, con không đánh mất chính mình, con luôn biết thứ gì mới là quan trọng nhất – chúng ta phản đối Voldemort vì điều gì? Đó là vì muốn bảo vệ người thân của chúng ta, và cả những người vô tội đáng thương khác. Quyết định rời đi lúc cuối đó của con, đã đủ chứng minh được con luôn duy trì được sự bình tĩnh từ đó tới giờ, con chưa bao giờ để thù hận che mờ mắt con.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT