T/giả: Cẩn Nguyệt Thập

Editor: Serena

_______________


Trong xe, việc giải thích vẫn tiếp tục, còn người đàn ông đeo kính thì co ro ở một góc, che lấy cổ tay không dám hé răng.

Thanh niên tiếp tục câu chuyện từ nội dung vừa rồi: "Bất kể trên người các cậu còn lại bao nhiêu điểm thử thách, cứ mỗi bảy ngày đều phải vào phó bản một lần. Thời gian này được tính từ khi mọi người rời khỏi phó bản lần trước. Đây cũng là lý do tôi nói không ai có thể làm thêm mãi được, cho dù có làm thêm, đến giờ vẫn phải vào phó bản, không thoát được đâu."

"Nếu đến thời gian mà mọi người vẫn không chủ động đi vào, hệ thống sẽ tiến hành cưỡng chế truyền tống. Tôi phải nhắc nhở một điều, cưỡng chế truyền tống có tính ngẫu nhiên rất cao. Gặp phải phó bản cùng cấp thì coi như may mắn, nhưng nếu không cẩn thận vào phó bản cấp B trở lên, với tiêu chuẩn hiện tại của mọi người thì cơ bản là bỏ mạng."

"Được rồi, tôi nói cũng gần đủ rồi, mọi người có vấn đề gì muốn hỏi tôi không?"

Chu Thanh Văn giơ tay đầu tiên: "Cưỡng chế truyền tống có khả năng gặp phó bản cấp thấp hơn không?"

"Sẽ không thấp hơn cấp bậc của chính cậu."

Nghe thế Chu Thanh Văn hài lòng gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."

Vậy thì tốt rồi?

Câu trả lời này khiến thanh niên có chút khó hiểu. Anh còn tưởng rằng đáp án này sẽ làm đối phương thất vọng, nhưng không ngờ đối phương lại mong chờ câu trả lời này.

"Còn nữa, anh vừa nói điểm thử thách đạt đến một số lượng nhất định sẽ tự động thăng cấp đúng không?" Thấy đối phương gật đầu, Chu Thanh Văn tiếp tục truy vấn: "Vậy nếu tôi tiêu một phần, số điểm còn lại không đủ tiêu chuẩn, cấp bậc của tôi có bị tụt xuống không?"

"Cái này sẽ không, tiêu chuẩn thăng cấp được tính dựa trên tổng số điểm thử thách mà các cậu thu hoạch được. Cho dù có tiêu đi, con số đó cũng sẽ không thay đổi."

Tổng số điểm thử thách thu hoạch được à.

Nói cách khác, con số này chỉ có thể tăng lên, vĩnh viễn không giảm xuống.

"Vậy thì, câu hỏi tiếp theo."

Vấn đề này Chu Thanh Văn đã muốn hỏi từ sớm: "Phó bản dành cho người mới của chúng tôi đều có nội dung giống nhau sao?"

Thanh niên khẳng định suy đoán của y: "Theo như tôi biết thì đúng vậy."

"Tính đến bây giờ, tôi đã đón gần một ngàn người mới, phó bản đầu tiên của ai cũng là dò mìn, không có một ngoại lệ nào."

"Hơn nữa, dựa vào tình hình hiện tại thì phó bản đầu tiên tuyệt đối là ải dễ nhất. Mặc dù điểm thưởng không nhiều lắm, nhưng nếu dẫm được ô thưởng gấp đôi, thì chi phí giai đoạn đầu cơ bản là ổn định."

Ô thưởng gấp đôi, chắc là anh đang nói về ô vuông mà Chu Thanh Văn đã dẫm cuối cùng.

Lúc này, người đàn ông đeo kính trong góc lại lấy hết can đảm ngắt lời: "Vậy... khoảng bao nhiêu điểm là ổn định?"

Thanh niên liếc nhìn hắn: "Khoảng bảy tám chục gì đó. Tôi chỉ nói là giai đoạn đầu thôi."

Anh trầm ngâm nói: "Trong phó bản người mới có tổng cộng 40 quả mìn. Dẫm một quả được 10 điểm, mười người cùng nhau dẫm thì mỗi người được 40 điểm. Nếu dẫm được ô thưởng gấp đôi thì số điểm sẽ được nhân đôi, lên tới 80 điểm, như vậy là có thể sống rất thoải mái rồi."

80 điểm là có thể sống rất thoải mái?

Người đàn ông đeo kính thấy không thoải mái chút nào.

"Vậy nếu tất cả số điểm đó đều bị một người lấy đi thì sao? Những người khác phải làm sao?"

Hắn rất muốn kìm miệng lại, nhưng thực sự không thể không phun ra.

Thái độ của thanh niên tương đối lạnh nhạt: "Đó là bản lĩnh của người ta."

Thấy hắn vẫn không phục, anh nói thẳng thừng hơn: "Nói thật nhé, người mới vào phó bản đầu tiên không biết thông tin gì. Đa số mọi người lúc này đều sẽ thương lượng dẫm mìn luân phiên, đó là tình huống phổ biến nhất, có thể đảm bảo tất cả mọi người đều có điểm."

"Nhưng nếu có người ép buộc người khác dẫm mìn, mà bản thân lại không có được điểm thì cũng đừng trách ai. Hoặc là có một số người cam tâm tình nguyện hy sinh bản thân để bảo vệ người khác, những người đó cũng xứng đáng có được nhiều điểm hơn."

"Anh không có điểm, điều đó đủ để chứng minh anh là một kẻ ích kỷ. Vậy anh có tư cách gì mà ở đây oán giận?"

Người đàn ông đeo kính nghẹn lời, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Chu Thanh Văn đúng lúc cười khẽ một tiếng, khiến hắn càng thêm khó xử.

"Tôi cho các cậu một lời khuyên: trong phó bản, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện giữ mình. Nơi càng nguy hiểm, điểm thử thách càng nhiều. Muốn kiếm điểm thử thách, các cậu không thể chỉ nhìn vào nhiệm vụ chính tuyến."

Ánh mắt của anh sắc bén, ngữ khí nghiêm túc, trông thật sự có phong thái của một bậc tiền bối.

Người đàn ông đeo kính bị anh trấn áp, đồng bộ, người con trai cũng trở nên nghiêm túc.

Chỉ có Chu Thanh Văn vẫn lơ đãng, bắt chéo chân cười.

Theo mỗi lời anh nói , hứng thú của y lại dâng lên một phần.

Phải nói, nơi này thật sự quá hợp với sở thích của y.

Đơn giản là một công viên trò chơi được làm ra riêng cho Chu Thanh Văn.

Khoang xe chìm vào im lặng trong chốc lát. Y mặc kệ bầu không khí đó, lại đưa ra một câu hỏi mới.

"Phó bản đầu tiên của tất cả mọi người đều giống nhau. Vậy những phó bản sau thì sao, cũng giống nhau cả ư?"

Đây mới là vấn đề y muốn hỏi nhất.

Và cũng là vấn đề mà những người khác đều muốn biết.

Thanh niên dưới sự chú ý của ba cặp mắt chậm rãi lắc đầu: "Không. Các phó bản sau hoàn toàn ngẫu nhiên."

Hai người kia nghe vậy có chút thất vọng, hoàn toàn ngẫu nhiên, điều này có nghĩa là họ không thể có được bí kíp từ người khác.

Nhưng nụ cười của Chu Thanh Văn lại càng tươi hơn.

Đây chính là điều y muốn.

Nếu biết trước nội dung phó bản, thì sẽ quá vô vị.

"Được rồi, tôi không có vấn đề gì nữa."

Câu nói này của Chu Thanh Văn làm thanh niên hơi ngạc nhiên. Y nhìn biểu cảm của anh, nhướng mày: "Sao, anh còn hy vọng tôi hỏi gì nữa à?"

"Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy cậu rất thú vị." Anh nhún vai, "Tôi đã gặp những người mới có khả năng thích nghi tốt, nhưng chưa từng thấy ai mạnh đến mức như cậu. Phần lớn mọi người đều hỏi tôi nơi này là đâu, họ có thể trở về được không. Nhưng cậu thì dường như hoàn toàn không quan tâm đến mấy vấn đề đó."

"Tôi hỏi thì có thể trở về sao?"

"Rất tiếc, không thể."

"Vậy đáp án đó có giúp gì cho cuộc sống tiếp theo của tôi không?"

"Nói thật, không."

Chu Thanh Văn liếc mắt: "Như vậy đấy. Vấn đề không có ý nghĩa thì hỏi làm gì."

Y nói tiếp: "Với lại nơi này thú vị như thế, tôi cũng chẳng muốn quay về nữa."

Thanh niên cười, nhìn Chu Thanh Văn với ánh mắt đầy tán thưởng: "Về sau ở đây, cậu nhất định sẽ sống rất tốt."

"Trùng hợp thật, tôi cũng nghĩ vậy." Chu Thanh Văn cười tủm tỉm, tâm trạng trông tốt vô cùng.

Y đã bắt đầu mong chờ cuộc sống tiếp theo.

Sau khi Chu Thanh Văn im lặng, hai người kia lại lần lượt hỏi thêm vài câu. Không lâu sau, họ đã đến đích. Xe buýt nhảy ra khỏi hư không, chỉ trong chớp mắt, cảnh vật ngoài cửa sổ đã thay đổi.

Chiếc xe dừng lại, thanh niên đứng dậy đưa cho họ chỉ dẫn cuối cùng: "Xuống xe rồi đi về phía đó, thấy đội ngũ kia không? Cứ xếp hàng vào cuối là được."

Anh đưa ba người xuống xe, chỉ vào một hướng, sau đó cửa xe từ từ khép lại, rồi chiếc xe biến mất không thấy đâu nữa.

Xung quanh không ngừng có những chiếc xe buýt như vậy xuất hiện, người bên cạnh họ cũng ngày càng đông. Người đàn ông đeo kính đột nhiên nhận ra điều gì, hắn sải bước lao ra, nhanh chóng xếp vào cuối hàng.

Những người khác thấy thế cũng hiểu ra, nhao nhao chen lấn xô đẩy lên phía trước.

Chỉ trong chốc lát, đội ngũ đã có thêm hơn chục người. Mặc dù hàng đi rất nhanh, nhưng đông người như vậy vẫn phải đợi một lúc. Chu Thanh Văn không đi giành giật, y vẫn còn loay hoay ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.

Cuối hàng là một cánh cổng thành. Hai chữ Ảnh Đô màu vàng đồng to lớn treo cao trên cổng thành. Các tòa nhà hiện đại nhô ra từ phía sau tường thành. Cánh cổng thành cổ kính và những tòa nhà hiện đại hòa quyện vào nhau, không hề tạo cảm giác lạc lõng, ngược lại còn khiến người ta thấy vô cùng độc đáo.

Bên ngoài cổng thành là một khoảng đất trống, lúc này đã chật kín người. Phía sau vẫn còn người xuất hiện không ngừng. Nếu nhìn từ trên cao xuống, họ có lẽ sẽ bị nhầm là một đàn kiến đang xây tổ.

Chỉ trong chốc lát, đội ngũ đã đi được hơn nửa. Chu Thanh Văn cuối cùng cũng nhớ ra việc phải xếp hàng, nhưng hàng người dài như rắn lại khiến y ngay lập tức mất kiên nhẫn.

Y nhìn về phía trước hàng, cố tìm người đàn ông đeo kính đã đi xếp hàng trước đó. Nhưng tầm mắt vừa chuyển, Chu Thanh Văn đột nhiên phát hiện một cái bàn ở bên cạnh không hề có người xếp hàng.

Thỉnh thoảng có người đi về phía đó, nhưng lại lập tức chạy về hàng bên này.

Bên đó không cho xếp hàng à?

Cứ đến xem thì biết.

Bỏ qua những người vừa từ bên đó chạy tới, Chu Thanh Văn hai tay đút túi, ngân nga một bài hát nhỏ và đi qua. Những người bên cạnh đều đang xem kịch vui, họ tin rằng người đàn ông này cũng sẽ sớm bị đuổi về.

Quả nhiên, y vừa đi đến gần vài bước thì người phụ nữ ngồi trước bàn đã sốt ruột vẫy tay về phía y: "Người mới à? Xếp hàng ở bên kia!"

Chu Thanh Văn không bị câu nói đó làm chùn bước. Y vẫn thong thả đi đến trước bàn, dựa nghiêng người vào: "Chỗ này không cho xếp hàng à? Vậy bày cái bàn này ra làm gì."

Người phụ nữ tức giận chỉ vào tấm biển dựng bên cạnh: "Có thể xếp hàng, nếu anh cấp D thì xếp được."

"Trùng hợp thật," Chu Thanh Văn cười khẽ, đưa cổ tay ra cho người phụ nữ xem, "Tôi thực sự có."

Người phụ nữ ngẩn người.

Cô dụi mắt hai cái, nhưng dãy số trên cổ tay đối phương đúng là có chữ D lấp lánh ở đầu. Cô không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Chu Thanh Văn: "Anh là người mới mà đã có 500 điểm thử thách rồi sao?!"

"Ừ." Y một tay chống bàn, chân dài tùy ý bắt chéo vào nhau, "Vậy bây giờ có thể đăng ký cho tôi không?"

"Có, có thể." Người phụ nữ ngây ngốc lấy tờ đăng ký ra từ ngăn kéo. Đã lâu rồi cô chưa thấy có người đến đây. Lần đăng ký gần nhất là tuần trước.

Nhìn thấy Chu Thanh Văn đăng ký thuận lợi, những người trong hàng bên kia cũng không còn bình tĩnh.

Một số người trước đó đã từng từ bên kia chạy lại, họ không thể tin nổi mà kinh hô: "Người đó đã lên cấp D rồi sao?"

Người đàn ông đeo kính vừa lúc đi tới chỗ này. Nghe thấy có người bàn tán, hắn theo bản năng hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên rồi, tất cả điểm số trong phó bản đều bị cậu ta lấy hết rồi."

Những người xung quanh lập tức hỏi dồn: "Sao anh biết?"

"Sao tôi lại không biết, tôi cùng nhóm với cậu ta." Trong lòng người đàn ông đeo kính vẫn còn chua chát, miệng tự nhiên không thể nói ra lời hay ho, "Chính vì cậu ta, cả nhóm chúng tôi chỉ có ba người sống sót!"

Nghiêm trọng vậy sao?

Những người khác nhìn Chu Thanh Văn với ánh mắt bắt đầu thay đổi.

Có chỗ để xả, người đàn ông đeo kính bắt đầu lải nhải oán trách. Hắn kể tội Chu Thanh Văn không ra gì, biến y thành một kẻ điên rồ, một tên biến thái không thể tha thứ.

Đám đông không rõ sự thật, nên lời đồn này nhanh chóng lan truyền, càng ngày càng quá đáng.

Ở một bên khác, Chu Thanh Văn đã đăng ký xong. Y đi qua cánh cổng thành, tiến vào thành phố xa lạ mà đầy mới mẻ này.

Chỉ nhìn bề ngoài, nơi đây không khác gì thế giới hiện thực. Người đi đường bước đi vội vã, đã quá quen với việc người mới xuất hiện nên không còn thấy lạ nữa.

Trong giao diện đã hiển thị bản đồ Ảnh Đô. Căn hộ cấp D của Chu Thanh Văn ở phía nam thành phố, nhưng y không vội vã đi tới.

Y muốn đi dạo xung quanh trước.

Trên đường có rất nhiều cửa hàng, nhưng bên trong không hề có nhân viên. Người mua đồ đều tự lấy đồ rồi đi. Chu Thanh Văn không thấy họ trả tiền.

Y tò mò bước vào xem. Tay vừa chạm vào một bộ quần áo, giá cả lập tức hiện ra. Chu Thanh Văn định cầm lấy, giao diện ngay lập tức hiện lên, hỏi y có muốn xác nhận thanh toán không.

Thì ra là vậy, ở đây đều là tự phục vụ.
Cũng tốt, không có nhân viên tiếp thị, mua đồ thoải mái hơn nhiều.

Y tiện tay mua vài bộ quần áo, rồi quay sang tiệm bánh mì bên cạnh, đưa tay về phía tủ kính. Giao diện lại hiện ra, nhưng Chu Thanh Văn lại ngẩn người khi nhìn thấy nội dung.

Vừa rồi ba bốn bộ quần áo tổng cộng chưa đến 10 điểm, nhưng miếng bánh mì này lại tới 5 điểm.

Đây chỉ là một miếng bánh mì nguyên cám bình thường nhất.

Vì thế y lại đi xem giá cả của những món đồ khác trong tiệm.

Bánh su 5 điểm, bánh mì bơ 7 điểm, bánh quy 10 điểm, bánh ngọt Tiramisu thì 15 điểm trở lên.

Đây đều là đơn giá.

Cửa hàng này đắt thế?

Chu Thanh Văn ngày thường mua đồ tùy hứng, y không nhạy cảm với giá cả, nhưng sự chênh lệch này thực sự rất kỳ lạ. Y rời khỏi tiệm bánh mì, định đi xem những tiệm khác.

Trên phố có không ít tiệm ăn, từ gà rán, BBQ đến lẩu cay,... đủ cả. Y vào từng tiệm để xem giá, nhưng kết quả lại cái nào cũng vô lý hơn cái nào.

Gà rán 50 điểm một con, xiên thịt cừu 10 điểm một xiên, thậm chí một bát mì bò cũng tới 30 điểm.

Nhưng trang phục, đồ dùng sinh hoạt lại bán rất rẻ. Chỉ có đồ ăn, giá cả cao hơn rất nhiều.

Bảo sao người dẫn đường kia nói dưới 30 điểm là không đủ dùng.
Có lẽ những người mới khác sau khi vào đây phát hiện đến đồ ăn cũng không mua nổi thì sẽ sụp đổ lắm.

Chu Thanh Văn nghĩ với vẻ thích thú.

Nhưng y không sợ.

Y có tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play