T/g: Cẩn Nguyệt Thập
Editor: Serena
_______________
Khi ra khỏi quán lẩu, Chu Thanh Văn thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Không có lí do gì khác, một bàn đầy ắp đồ ăn mà y đã gọi đủ để khiến phần lớn mọi người phải ghen tị.
Bình thường, họ mua đồ ăn đều tính toán chi li, một điểm thử thách hận không thể bẻ làm đôi. Hằng ngày chỉ dám ăn bánh mì, thỉnh thoảng dư dả chút đỉnh thì cũng chỉ dám ăn một bát mì.
Vậy mà người này hay thật, ăn lẩu còn thừa nhiều đến thế. Nhìn số đồ ăn còn lại, họ còn thấy tiếc thay cho y.
Nhưng Chu Thanh Văn thì chẳng có cảm giác gì. Bữa lẩu vừa rồi tốn của y hơn hai trăm điểm thử thách, nhưng không thành vấn đề, y còn hơn 500 điểm nữa.
Vẫn có thể ăn thêm hai bữa.
Khi y rời đi, lập tức có người xông vào quán, nhưng sau khi khách rời đi, bàn ăn đã tự động được dọn sạch. Họ chẳng có cơ hội nhặt nhạnh gì.
Đành phải ngửi mùi hương còn sót lại trong không khí để thỏa cơn thèm.
Khó khăn quá.
Chằng thèm để ý đến những người qua đường đang xì xào, Chu Thanh Văn mở giao diện, đi theo bản đồ đến chỗ ở của mình. Ăn uống no say, tiếp theo nên ngủ một giấc thật ngon.
Y xách theo những món đồ vừa mua, nghênh ngang rời đi. Những người phía sau lưỡng lự mãi, cuối cùng cũng không dám đuổi theo.
Dám tiêu tiền hào phóng như vậy thì rất có khả năng là nhân vật lớn. Người bình thường không có thực lực đó cũng chẳng có sự tự tin đó. Nhưng những nhân vật lớn ở đây họ về cơ bản đều quen mặt, gọi được tên, thế mà người này, họ hỏi một vòng lại không ai biết.
Là nhân vật lớn mới nổi sao?
Vẫn là nên quan sát tình hình thêm đã.
Nếu thật sự là nhân vật lớn thì thôi, nhưng nếu chỉ là một tên phú nhị đại đi lên nhờ vận may...
Thì lúc đấy ra tay cũng không muộn.
Nền trời vẫn u ám, bầu không khí tối tăm khiến người ta không tự chủ được mà cảm thấy áp lực. Chu Thanh Văn thuận lợi tìm thấy phòng của mình. Nơi này chật chội, nhỏ hẹp, nhưng nhìn chung thì sạch sẽ.
Ánh sáng rất yếu, nhưng y không định bật đèn. Chỉ một ô cửa sổ nhỏ cũng đủ để y nhìn thấy mọi vật. Kiểu thời tiết này rất dễ khiến người ta buồn ngủ. Chu Thanh Văn ném đồ trong tay xuống đất, nằm vật ra giường mà giày còn chưa tháo.
Nằm được vài giây, y lại bực bội bò dậy.
Quần áo trên người đã rách nát, dính đầy vết máu khô. Lớp vải này dính vào người như dùng giấy nhám thô chà xát da thịt, cảm giác thô ráp khiến Chu Thanh Văn khó chịu toàn cực kì.
Y mặc bộ quần áo này quá lâu nên bản thân không nhận ra, những người khác thấy nhiều cũng không ngạc nhiên, nhưng khi nằm xuống rồi, cảm giác này lại trở nên khó chịu.
Chu Thanh Văn vươn tay lấy bộ quần áo mới vừa ném xuống đất, tùy tiện cầm một bộ thay vào. Y ném bộ cũ vào thùng rác, đột nhiên hiểu ra vì sao quần áo ở đây lại bán rẻ như vậy.
Hẳn là vì độ hao mòn quá cao.
Cửa sổ mở hé mang theo vài phần gió lạnh. Chu Thanh Văn thay quần áo xong thuận tay đóng cửa sổ lại. Đã vào đây được một hai giờ, nhưng sắc trời bên ngoài vẫn u ám như vậy. Y lười nghĩ nhiều, tiện tay kéo tấm rèm.
Trong phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối. Y lại lần nữa bò lên giường, từ từ chìm vào giấc ngủ trong không gian yên tĩnh.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái. Trong phòng vẫn tối đen như mực, chỉ có ánh sáng lờ mờ lọt qua khe hở của tấm rèm. Kéo rèm ra, bầu trời vẫn xám xịt như trước. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, thậm chí không thể phân biệt được mình đã ngủ bao lâu.
Chu Thanh Văn chỉ có thể dựa vào giao diện để phán đoán thời gian. Giấc ngủ này y kéo dài được bảy tiếng.
Bảy tiếng đồng hồ mà sắc trời không có chút thay đổi nào?
Nơi này, thú vị đấy.
Tỉnh ngủ, bụng lại thấy đói. Chu Thanh Văn không muốn làm khó mình, quay đầu xuống nhà ăn cơm. Y dạo một vòng trên phố, cuối cùng chọn một quán thịt nướng. Sau khi lại được ăn uống thỏa thích, cuối cùng y cũng nhận ra số điểm của mình không thể tiếp tục tiêu xài như thế.
Đã vậy cũng tốt, bây giờ ăn no rồi, đi hoạt động gân cốt một chút cũng không tệ.
Y ngậm tăm xỉa răng, đi về phía cổng dịch chuyển, rất nhanh sau đó đã biến mất trong ánh sáng trắng mịt mờ.
Trong đám người, có người từ xa nhìn chằm chằm về phía này: "Chắc chắn không? Người đó từ khu D ra à?"
"Chắc chắn một trăm phần trăm! Tôi đã theo dõi cậu ta mà!"
"Vậy thì tốt, chúng ta cứ đứng đây canh. Chờ nó ra, chúng ta sẽ..."
---
"Ghép trận thành công."
Cảm giác choáng váng ngắn ngủi qua đi, Chu Thanh Văn xuất hiện giữa một ngôi làng hoang vắng. Y nhìn xung quanh, cảnh tượng lọt vào tầm mắt khiến y không khỏi nhướng mày.
Xung quanh là mười hai căn nhà nhỏ xếp thành hình tròn, mỗi căn cách nhau một khoảng nhất định. Tất cả các căn đều trông giống nhau, ngoại hình cũng rất bình thường, chính là kiểu nhà cấp bốn thường thấy ở nông thôn.
Nơi những căn nhà bao quanh là một bãi đất trống, ở giữa có một chiếc bàn tròn. Bàn tròn có mười hai chỗ ngồi, nhưng hiện tại đều trống.
Ngoài Chu Thanh Văn ra, trên bãi đất trống còn có mười một người khác. Họ đánh giá nhau vài lượt, rồi lịch sự gật đầu chào hỏi.
"Người chơi đã tiến vào."
"Tải cảnh hoàn tất."
"Phó bản mở ra."
"Chào mừng đến với: Trò chơi Ma Sói."
Ma Sói à.
Vậy thì cảnh tượng này rất dễ hiểu.
Một vài người bắt đầu chào hỏi nhau, nhưng Chu Thanh Văn từ trước đến nay không hứng thú với việc giao tiếp. Y một mình đi vòng quanh sân. Cửa các căn nhà đều không mở ra được, bên ngoài có một lớp kết giới. Họ cũng không thể đi ra ngoài.
Xem ra, chỉ có thể đi đến chiếc bàn kia.
Ngoài y ra, cũng có những người khác phát hiện ra điều này. Họ lớn tiếng chào hỏi: "Mọi người đừng ngẩn ra nữa, lại đây ngồi đi!"
Độ khó của phó bản cấp D không quá cao, hệ thống cũng sẽ không cài bẫy thêm. Vì thế, mọi người đều nghe theo lời gọi, ngồi xuống xung quanh bàn. Vị trí tùy ý, dù sao các ghế đều trông giống nhau.
Khi người cuối cùng ngồi xuống, mặt bàn đột nhiên có phản ứng. Trước mặt mỗi người đều hiện lên một con số. Mọi người lập tức hiểu ra, đây chính là thứ tự phát biểu của họ.
Con số trước mặt Chu Thanh Văn là 8, không trước không sau, vận may cũng khá.
Đoàn người vẫn chưa quen nhau, ngồi xuống được hơn mười giây mà không ai nói lời nào, không khí phút chốc có chút ngượng ngùng. May mà có người nhanh chóng phá vỡ sự im lặng: "Trong thời gian này, hay là mọi người tự giới thiệu một chút đi?"
Bên cạnh có người hưởng ứng, bầu không khí thoáng chốc tốt lên . Hắn cười, tiếp tục nói: "Nếu không ngại thì tôi sẽ nói trước nhé, tôi tên là..."
Hắn tự giới thiệu rất thẳng thắn và chân thành. Có người dẫn đầu, không khí trên bàn dần trở nên sôi nổi. Mọi người lần lượt mở lời, rất nhanh, chỉ còn lại một mình Chu Thanh Văn.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía y. Chu Thanh Văn một tay chống cằm, lười biếng chỉ vào họ: "Chu Thanh Văn."
Mọi người đều chờ đợi câu tiếp theo của y, nhưng đợi mãi mà y vẫn không nói gì. Họ muộn màng nhận ra, người này tự giới thiệu đã xong rồi.
So với những người trước, chẳng phải quá qua loa rồi sao?
Có người không vui nhíu mày. Nhưng dù sao đây cũng là một phó bản, cảnh giác cao hơn một chút cũng không có gì đáng trách. Tuy nhiên, những người khác tự giới thiệu đều khá nghiêm túc, người này lại qua loa như vậy, vẫn khiến người ta có chút không thoải mái.
Không khí lại có chút hạ nhiệt. Người vừa nói chuyện nhanh chóng đứng ra hòa giải: "Ha ha, nếu mọi người đã làm quen rồi, vậy bây giờ chúng ta..."
"Leng keng."
Tiếng thông báo của hệ thống ngắt lời hắn.
"Thẻ thân phận đã gửi, xin vui lòng kiểm tra thân phận cá nhân trong giao diện hệ thống."
Những lời này như mở ra một công tắc nào đó, mọi người lập tức ý thức được trò chơi đã bắt đầu. Họ đồng loạt nâng cổ tay lên, ngay cả người đang nói chuyện cũng lập tức hành động.
Mở giao diện hệ thống, quả nhiên có một thẻ thân phận lơ lửng giữa màn hình. Chiếc thẻ màu đen viền vàng trông rất tinh xảo, nhưng hiện tại nó vẫn úp mặt xuống, không biết mặt còn lại sẽ có nội dung gì.
Ngón tay chạm nhẹ, thẻ thân phận lật lại. Chu Thanh Văn nhìn thân phận của mình, khẽ nhướng mày, biểu cảm cũng trở nên đầy vẻ thích thú.
Thân phận này... cũng có thể chơi được.
Trong giao diện còn có giới thiệu chi tiết quy tắc của trò chơi, hẳn là để dành cho những người không biết chơi. Ván này là ván tiêu chuẩn mười hai người, sử dụng bộ 《Ma Sói 4-4-4》.
Chu Thanh Văn tùy tiện lướt qua vài lần. Các quy tắc cơ bản không khác gì so với những gì y biết. Thế là y tắt giới thiệu, nhấn vào nút "Sẵn sàng" ở bên cạnh.
Ngay khi ngón tay chạm vào, con số trước mặt Chu Thanh Văn liền chuyển sang màu xanh lá, báo hiệu rằng y đã sẵn sàng.
Những người khác cũng lần lượt sẵn sàng. Chu Thanh Văn lười biếng gối đầu lên tay, đôi mắt vẫn lướt qua lại trên mặt những người khác. Nhưng người ở đây cũng không phải dạng vừa, sẽ không để lộ cảm xúc ra mặt. Thậm chí có người sau khi xem bài còn cố ý làm ra một biểu cảm khoa trương. Khi nhận thấy ánh mắt của Chu Thanh Văn, đối phương còn nghịch ngợm nháy mắt với y.
Chu Thanh Văn vốn không phải là kẻ an phận, đối phương dám nháy mắt thì y dám thả thính lại. Cô gái đối diện lập tức đỏ mặt. Phải nói, khuôn mặt này của Chu Thanh Văn vẫn rất có sức hấp dẫn.
Đương nhiên, cũng có một số người không ưa bộ dạng này của y. Người đàn ông vạm vỡ ở vị trí số 4 không nhịn được châm chọc: "Hừ, đồ tiểu bạch kiểm."
Chu Thanh Văn coi như không nghe thấy, vẫn híp đôi mắt đào hoa đi khắp nơi thả thính.
Khinh thường y ư? Tốt quá rồi.
Càng khinh thường y, lát nữa khi y đánh úp lại sẽ càng sảng khoái.
Không lâu sau, con số của mọi người đều đã chuyển xanh. Giọng hệ thống vang lên đúng lúc:
"Trò chơi bắt đầu."
Buổi chiều tà đột nhiên buông xuống. Bầu trời vừa rồi còn trong xanh bỗng chốc tối sầm với tốc độ mắt thường có thể thấy được, không lâu sau đã hoàn toàn đen kịt.
"Trời tối."
"Xin người chơi hãy trở về phòng của mình."
Mỗi căn nhà đều được đánh số. Họ dựa vào số của mình để vào từng phòng. Các tiện nghi trong phòng rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường ván gỗ ở một góc. Một ô cửa sổ nhỏ mở gần trần nhà, mang lại một chút ánh trăng mờ nhạt cho căn phòng.
Cửa đã tự động đóng lại khi họ vừa vào, giờ không thể mở ra được nữa. Cạnh cửa có một sợi dây đèn. Kéo nhẹ, ánh đèn yếu ớt liền tỏa ra trong căn phòng.
Ngồi dựa vào giường, Chu Thanh Văn chán nản chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của hệ thống.
Không biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Hy vọng những người đó đừng để y thấy quá nhàm chán.
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Bộ 《Ma Sói 4-4-4》gồm:
+ 4 Thôn dân
+ 3 Sói thường; 1 Sói Vương
+ 1 Tiên tri; 1 Phù thủy; 1 Thợ săn; 1 Thủ vệ.
Quy tắc cụ thể mọi người có thể tự tìm hiểu nhé, tôi ở đây sẽ không nói nhiều.
Đúng rồi, trò Ma Sói cá nhân tôi chơi cũng bình thường. Phần phân tích logic thì mọi người cứ xem cho vui là được, tôi chỉ viết vui vậy thôi ^_^