T/giả: Cẩn Nguyệt Thập

Editor: Serena
_______________

Những quả mìn nổ "bùm bùm" phía sau, Chu Thanh Văn không ngừng lăn lộn, nhảy nhót giữa các ô vuông. Y nhảy liền hai, ba ô, cuối cùng thành công thoát khỏi "khu vực oanh tạc".

Phía sau là khói lửa mịt trời, nhưng Chu Thanh Văn lại tao nhã cúi chào mọi người: "Màn trình diễn của tôi thế nào?"

"...Rất lợi hại."

Người đàn ông đeo kính miễn cưỡng khen ngợi. Hắn không thể hiểu nổi, tại sao nhiều mìn như vậy lại không thể nổ chết tên này? 

Thật quá vô lý.

Nhưng bất kể lời khen của hắn có miễn cưỡng thế nào, thái độ của Chu Thanh Văn không hề thay đổi, ngược lại còn cười càng tươi hơn.

"Cảm ơn."

Trong sân chỉ còn lại một ô mìn cuối cùng. Đó là ô y cố tình để lại cho mình để hồi vị. Y đứng trước ô vuông cuối cùng, gần như không nỡ dẫm xuống.

Những người khác cũng không dám nói chuyện, chỉ im lặng đứng một bên, nín thở chờ đợi giây phút cuối cùng.

Dẫm xuống ô vuông này, mọi chuyện sẽ kết thúc phải không?

Họ không chắc chắn, nhưng họ mong là vậy.

"Chỉ còn một ô cuối cùng thôi, mọi người thật sự không muốn thử sao?" Chu Thanh Văn bất ngờ quay đầu lại hỏi.

Y đang rất phấn khích và cũng chân thành mong có người có thể vui vẻ cùng mình.

Nhưng đáng tiếc, không có ai hưởng ứng.

"Đành thôi vậy." Y giả vờ thở dài bất lực, rồi mãn nguyện dẫm lên ô vuông cuối cùng.

Mọi người đều chờ đợi một vụ nổ lớn, nhưng lần này, tình huống có chút khác.

Ô vuông không chuyển đen, cũng không có tiếng "tích tích" báo hiệu sắp nổ.

"Hửm?" Chu Thanh Văn nhíu mày nghi hoặc, động tác chuẩn bị nhảy ra cũng khựng lại. Đợi nửa ngày ô vuông vẫn không phản ứng, y dứt khoát đứng hẳn lên đó.

Lúc này, ô vuông mới có sự thay đổi.

Một con số từ từ hiện lên giữa ô vuông. Chu Thanh Văn kinh ngạc nhìn chằm chằm nó, trên mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.

"Thế mìn đâu rồi?"

Con số hoàn toàn hiện ra, nhưng nó khác với tất cả các ô vuông trước đó. Trên ô này, một chữ "×2" màu vàng kim xuất hiện, đi kèm với một âm thanh leng keng trong trẻo.

...Có ý gì đây?

Chu Thanh Văn nhìn chằm chằm mặt đất. Đột nhiên, trên đầu lại có tiếng pháo hoa nổ. Một đống dải lụa đầy màu sắc rơi xuống đầu y. Điều kỳ lạ là không có mảnh nào bay ra ngoài ô vuông.

Chu Thanh Văn hiểu ra, y trúng thưởng rồi.

Thật là mất hứng.

Y đã mong đợi được trải nghiệm cảm giác nổ tung lần cuối.

"Phì." Chu Thanh Văn đưa tay gạt những dải lụa sặc sỡ trên người, thất vọng bước ra khỏi ô vuông. Ngay giây sau, giọng nói máy móc mà họ đã nghe lúc đầu lại vang lên giữa không trung.

"Phó bản kết thúc."

"Thời gian hoàn thành: 31 phút 26 giây, số người tử vong: 0, số người qua cửa: 3."

"Kết toán hoàn tất, đang phát thưởng..."

Thưởng?

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Giữa khoảng lặng, đột nhiên có tiếng r*n rỉ. Người con trai vừa được cứu đột nhiên ôm lấy cổ tay, mồ hôi hột đổ xuống trán, biểu cảm đau đớn đến méo mó.

Người đàn ông đeo kính cũng trong tình trạng tương tự, nhưng hắn sợ đau hơn, ngã vật xuống đất.

Cùng lúc đó, cổ tay trái của Chu Thanh Văn cũng truyền đến một cơn đau nhói. Cơn đau đến vô cùng mãnh liệt, như có người đang dùng dao xẻo thịt trên cổ tay.

Nhưng y biểu hiện tốt hơn hai người kia nhiều. Bàn tay Chu Thanh Văn vô thức run rẩy, rồi y dùng tay kia kìm lại.

Trong suốt quá trình đó, biểu cảm của y về cơ bản không thay đổi, chỉ theo bản năng nhăn mày.

Thật sự rất... đau.

Những người khác không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn ba người họ. Rõ ràng, họ không cảm nhận được cơn đau đó. Chu Thanh Văn cắn răng chịu đựng, khi cơn đau kết thúc, trên trán đã đầm đìa mồ hôi.

Y thở hổn hển, rồi nâng cổ tay lên kiểm tra.

Bên trong cổ tay trái của y lúc này đã xuất hiện một hình xăm đầu lâu màu đen, nét vẽ đơn giản nhưng trông quỷ dị và kỳ quặc.

Bên dưới đầu lâu còn có một dãy số: D11111.

"Cái gì thế này?"

"Xấu thật."

Chu Thanh Văn lầm bầm.

Bên kia, người con trai đã đỡ hơn. Chu Thanh Văn kéo cổ tay anh ta qua, nhìn vào cùng một vị trí.

Đầu lâu giống hệt, chỉ có dãy số bên dưới là khác.

Đây hẳn là một loại chứng nhận thân phận.

Chu Thanh Văn đoán vậy.

Y vừa định buông tay, thì một dòng chữ nhỏ đột nhiên hiện ra trên hình xăm đó: +10.

Cái gì nữa đây?

Y liếc nhìn cổ tay mình, trên đó cũng hiện ra một con số, nhưng không giống với của người kia.

+390.

Chưa hết, ngay sau đó, một chữ "×2" lại xuất hiện bên phải con số này. Con số nhảy múa, rồi nhanh chóng cho ra kết quả cuối cùng.

+780.

Ồ?

Chu Thanh Văn đã có suy đoán trong lòng.

Y lại túm lấy cánh tay người đàn ông đeo kính để xem. Nhưng trên cổ tay hắn chỉ có hình xăm và dãy số, không có điểm cộng.

Vậy thì quá dễ hiểu.

"Phát thưởng hoàn tất."

Giọng nói của hệ thống kéo mọi người trở về thực tại. Những người đứng xem cuối cùng không thể nhịn được: "Không phải, rốt cuộc là thưởng gì? Sao chúng tôi không có?"

Người con trai đang thở dốc trên mặt đất cũng đã hiểu ra. Cổ tay anh ta vẫn còn nhức nhối, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng hả hê. Anh ta từ từ đứng dậy, vừa điều chỉnh hơi thở vừa cười: "Đương nhiên các người không có."

Bởi vì từ đầu đến cuối, những người này không hề dẫm lên bất cứ ô vuông nào.

Mặt đất đột nhiên bắt đầu rung chuyển dữ dội, sàn nhà nứt toác. Nhưng trong sảnh trống trải không có bất cứ thứ gì để họ bám vào giữ thăng bằng. Họ hét lên kinh hãi, nhưng chỉ là vô ích.

Một khi nơi này sụp đổ, họ sẽ không còn chỗ nào để trốn.

Nhưng Chu Thanh Văn và hai người kia không hề hoảng loạn, vì ngay trước khi cơn chấn động bắt đầu, ba người họ đã được một luồng sáng trắng bao phủ. Ở trong luồng sáng, họ không cảm thấy bất cứ rung lắc nào. Luồng sáng ngăn cách mọi thứ, kể cả âm thanh.

Họ chỉ có thể nghe thấy lời nhắc nhở lạnh lùng của hệ thống: "Bắt đầu truyền tống..."

Rồi họ cảm thấy cơ thể mình lơ lửng, không biết sẽ bị đưa đến đâu.

Những người khác điên cuồng chạy về phía họ, nhưng vừa lại gần đã bị luồng sáng đẩy bật ra. Họ lớn tiếng mắng chửi, khuôn mặt bình thường hay xinh đẹp lúc này đều đầy oán hận.

Chu Thanh Văn không nghe thấy tiếng họ, cũng không biết họ có nghe thấy tiếng y không, nhưng y vẫn nở nụ cười, vẫy tay chào tạm biệt những người bên dưới.

"Tạm biệt nhé!"

Một giây trước khi rời đi, Chu Thanh Văn thấy sàn nhà đại sảnh hoàn toàn sụp đổ. Những khuôn mặt hoảng sợ in vào mắt y, rồi những người đó ngày càng xa hơn, cuối cùng rơi vào bóng tối vô tận.

Y nhìn xuống khung cảnh đó, cho đến khi trước mắt chỉ còn lại một màn hư không.

....

Lần nữa nhìn thấy cảnh vật, họ đã không còn ở trong đại sảnh.

Trước mắt là một con đường nhựa, bên cạnh là một trạm xe buýt.

Trời u ám, không rõ là mấy giờ. Đường nhựa phủ đầy bụi bẩn và sỏi đá, trông như đã bị bỏ hoang từ lâu.
Trong khung cảnh này, trạm xe buýt trông vô cùng lạc lõng. Nó còn rất mới, ghế ngồi không một hạt bụi, thậm chí có thể thấy rõ dấu vết đã được sử dụng.

Vậy, họ phải chờ xe ở đây?

Chu Thanh Văn đi vòng quanh trạm xe, nhưng ngoài một tấm biển "bus", không có bất kỳ thông tin hữu ích nào khác.

Việc duy nhất họ có thể làm, có vẻ như chỉ là chờ đợi.

Chu Thanh Văn thoải mái ngồi xuống ghế chờ, vắt chân chữ ngũ, rồi tìm chuyện để nói với người bên cạnh: "Này, bố mẹ cậu chết rồi, cậu không buồn sao?"

Đối phương im lặng.

Anh ta nhớ lại biểu cảm của cha mẹ mình lúc cuối, một lúc lâu sau, nắm chặt tay: "Từ khoảnh khắc họ bỏ lại tôi, họ đã không còn là cha mẹ tôi nữa."

"OK." Chu Thanh Văn lại chuyển ánh mắt sang người đàn ông đeo kính, "Nữ thần của anh chết rồi..."

Hắn cắt ngang lời y: "Đó không phải là nữ thần của tôi."

"Ò" Chu Thanh Văn kéo dài âm tiết, "Được rồi, không phải."

Y quay đầu, đổi chủ đề: "Vậy anh có nên cảm ơn tôi không?"

Người đàn ông đeo kính không hiểu câu này của Chu Thanh Văn.

Hắn cười lạnh: "Cảm ơn anh cái gì?"

"Cảm ơn tôi đã giúp anh sống sót." Chu Thanh Văn chậm rãi nói, "Nếu không phải tôi bảo, anh đã không dẫm lên ô vuông đó, đúng không?"

Người đàn ông đeo kính rất muốn phản bác, nhưng hắn không thể. Vì Chu Thanh Vănnói không sai.

Nếu không phải Chu Thanh Văn bảo, hắn hẳn sẽ chỉ đóng vai một "quân sư", đứng ngoài phân tích toàn cục, rồi để người khác đi dẫm lên các ô vuông tương ứng.

Vì với tính cách của hắn, hắn sẽ không mạo hiểm.

"Ha, tôi nói đúng mà." Chu Thanh Văn cười, hài hước dùng ngón tay chọc chọc người đàn ông đeo kính, "Vậy nên nhớ kỹ, anh nợ tôi một mạng."

"Tôi...!"

Người đàn ông đeo kính mới nói được một chữ, câu sau đã bị chặn lại ở cổ họng.

Bởi vì, xe đã đến.

Không phải từ xa đi tới, không có quá trình từ xa đến gần, chiếc xe cứ thế đột ngột xuất hiện trước mặt họ, thậm chí không hề gây ra tiếng động nào.

Quan sát kỹ, có thể thấy chiếc xe này không hề tiếp xúc với mặt đất.

Nhìn kỹ hơn, sẽ thấy trên xe thậm chí không có tài xế.

"Ồ? Cái này hay đấy."

Chu Thanh Văn lười biếng đứng dậy khỏi ghế, y duỗi người, nhìn cửa xe buýt từ từ mở ra.

Trong xe, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đứng đó. Anh vẫy tay với họ, ra hiệu bảo họ lên xe.

Tình huống có chút quỷ dị, người đàn ông đeo kính do dự không biết có nên đi không. Chu Thanh Văn thì không hề băn khoăn nhiều đến vậy. Trước khi thanh niên kia chưa vẫy tay, y đã bước đi rồi.

Người con trai lập tức đi theo sau Chu Thanh Văn. Hắn lẻ loi một mình, cuối cùng đành cắn răng đi theo.

"Hắc, chỉ có ba người thôi sao? Tình hình chiến đấu thảm khốc vậy à?"

Xác định phía sau không còn ai khác, thanh niên có chút giật mình nhìn ba người họ: "Điều kiện qua cửa cho người mới dễ như cho không vậy mà. Các người đã trải qua cái gì mà cuối cùng chỉ còn lại có vài người thế này?"

Nghe vậy, hai người kia theo bản năng liếc nhìn Chu Thanh Văn.

Ai ngờ trọng tâm của Chu Thanh Văn lại không giống họ. "Cậu nói vậy, chúng tôi không phải là nhóm người đầu tiên cậu đón à?"

"Tất nhiên. Một ngày tôi đón vài chục nhóm đấy." Thanh niên mời họ ngồi xuống. Nhìn khoang xe trống rỗng, anh vẫn chưa quen, "Đây là lần đầu tôi gặp nhóm chỉ có ba người qua cửa. Mấy nhóm trước ít nhất cũng sáu, bảy người."

Xe khởi động, cảnh vật ngoài cửa sổ lập tức thay đổi. Họ dường như tiến vào một đường hầm không gian, bên ngoài tràn ngập những tinh vân méo mó.

Cảnh tượng này khiến ba người họ tròn mắt kinh ngạc, nhưng thanh niên kia lại quen thuộc đến lạ. Anh vỗ tay để thu hút sự chú ý của mọi người: "Được rồi, đừng nhìn nữa, xe buýt sẽ đến trạm sau mười phút nữa. Chúng ta phải tranh thủ thời gian."

"Xin tự giới thiệu, tôi là người dẫn đường cho người mới. Trong chuyến đi này, tôi sẽ phụ trách giải thích các quy tắc cơ bản ở đây cho mọi người. Có bất kỳ câu hỏi nào, mọi người có thể hỏi tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để trả lời."

"Nhưng bây giờ hãy nghe tôi nói trước đã, tôi nói xong rồi mọi người hẵng hỏi sau."

Chu Thanh Văn vừa định hỏi chuyện thì nghe thấy câu sau. Y ngả lưng vào ghế, buông tay ra hiệu cho đối phương cứ nói tiếp.

"Nơi chúng ta sắp đến là Ảnh Đô. Mọi người sẽ sinh sống ở đó. Tiền tệ thông dụng ở Ảnh Đô là điểm thử thách. Cách thu thập điểm thử thách chủ yếu là hoàn thành phó bản. Đương nhiên, làm thêm công việc như tôi cũng có thể thu thập điểm."

"Mọi người hiện tại là cấp F. Ở Ảnh Đô, mỗi ngày sẽ tiêu hao 10 điểm thử thách. Điểm thử thách xuống âm sẽ bị xóa sổ. Khi điểm thử thách đạt đến một số lượng nhất định, các cậu sẽ tự động thăng cấp. Sau khi thăng cấp, độ khó của phó bản sẽ tăng lên, điểm thử thách nhận được khi qua cửa cũng sẽ nhiều hơn. Tuy nhiên, điểm thử thách tiêu hao mỗi ngày cũng sẽ tăng theo. Ngoài ra không có khác biệt gì lớn."

"À đúng rồi, tôi xin bổ sung một câu, điểm thử thách không thể cướp đoạt hay tặng cho. Nói đúng hơn là, nó không thể lưu thông giữa những người chơi."

Không thể lưu thông?

Người đàn ông đeo kính không nhịn được, "Không thể lưu thông thì gọi là tiền gì?"

"Nó chỉ không thể lưu thông giữa những người chơi." Thanh niên sửa lại, "Điểm thử thách có thể dùng để mua sắm, thức ăn, nước, hoặc các vật dụng sinh hoạt hàng ngày đều cần dùng nó để mua."

Vậy ra cái này rất quan trọng.

"Được rồi, đừng cắt lời, tôi chưa nói xong đâu." Nhìn đồng hồ, thanh niên tăng tốc độ nói, "Hình xăm ở cổ tay trái của các cậu đại diện cho thân phận người chơi. Chữ cái đầu tiên là cấp bậc của các cậu, số phía sau là mã số. Đồng thời nó cũng là một bảng thông tin, nhấp đúp hai lần sẽ hiện ra giao diện điều khiển."

Nghe vậy, cả ba người đồng loạt hành động.

Quả nhiên, một giây sau, một giao diện hệ thống trong suốt xuất hiện trước mặt họ, di chuyển theo tầm nhìn.

"Giao diện của mỗi người chỉ có mình họ thấy. Trên đó sẽ hiển thị thông tin cơ bản, trạng thái hiện tại và số dư điểm thử thách. Khi vào phó bản, mọi người có thể xem nhiệm vụ ở đây. Nhớ phải xem, đôi khi sẽ có thông tin quan trọng."

Hiện tại không ở trong phó bản, nên giao diện rất đơn giản. Chu Thanh Văn nhìn số dư 780 ở góc trên bên phải, tâm trạng rất tốt mà nhếch khóe miệng.

Và đúng lúc này, người đàn ông đeo kính lại lộ rõ vẻ hoảng loạn.

"...Anh vừa nói Ảnh Đô mỗi ngày tiêu hao 10 điểm thử thách? Điểm thử thách xuống âm sẽ bị xóa sổ?" Sắc mặt người đàn ông đeo kính trắng bệch, trạng thái toàn thân không ổn.

"Đúng vậy." Đã tiếp đón nhiều người mới, thanh niên có thể nhìn ra ngay tình trạng của hắn. Anh nhắc nhở: "Nếu số dư điểm thử thách của các cậu là 0, thì lát nữa đến trạm nhớ phải lập tức vào phó bản tiếp theo. Số dư dưới 30 điểm thì tốt nhất nên đi, các cậu còn phải mua thức ăn và đồ sinh hoạt, số điểm đó không đủ đâu."

Vào phó bản?

Quá nguy hiểm!

Người đàn ông đeo kính theo bản năng tìm kiếm giải pháp khác: "Anh vừa nói còn có thể làm thêm? Tôi đi làm thêm được không?"

"Không được, người mới cấp F không thể nhận việc làm thêm." Thanh niên dội một gáo nước lạnh vào hắn, "Hơn nữa không ai có thể làm thêm mãi. Vượt ải mới là con đường sinh tồn chính yếu."

Người đàn ông đeo kính tuyệt vọng.

Nhưng Chu Thanh Văn lại thấy hả hê.

"Đáng đời."

Lời này chọc giận người đàn ông đeo kính. Mắt hắn đỏ ngầu, hận thù vung một cú đấm về phía Chu Thanh Văn: "Tất cả là tại anh! Nếu không phải anh lấy hết điểm, sao tôi lại không có một xu!"

Hắn đổ mọi lỗi lầm lên đầu Chu Thanh Văn, nhưng y không bận tâm.

Y chỉ nắm lấy cổ tay đối phương, rồi từ từ tăng lực.

"Tôi đã mời các anh, các anh không tới thì có thể trách ai được?" Giọng y nhẹ bẫng, nhưng tay thì không hề nương nhẹ. Sắc mặt người đàn ông đeo kính càng trắng hơn. Hắn lúc này mới nhớ ra, mình không phải là đối thủ của Chu Thanh Văn.

"Từng người một đều muốn trốn sau lưng người khác, cuối cùng lại tự trách mình không bằng người xông pha lên phía trước nhận được nhiều hơn? Logic gì vậy?"

Chu Thanh Văn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng.

Thanh niên ở bên cạnh cũng đại khái đoán được vì sao nhóm người này lại ít đến vậy.

Anh vẫn luôn thấy kỳ lạ, rõ ràng là một trò chơi rất đơn giản, chỉ cần dẫm một ô vuông là có thể qua cửa, mìn ở trạm kiểm soát cũng không khó tránh. Số người sống sót không nên ít như thế.

Nhưng nếu những người khác giao toàn bộ nhiệm vụ cho một hai người làm, thì tình huống lại khác.

Một đám người ích kỷ không muốn mạo hiểm, kết cục là toàn quân bị diệt.

Thật sự, chỉ có thể nói: Đáng đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play