T/giả: Cẩn Nguyệt Thập

Editor: Serena
________________

Đau, cơn đau như tan xương nát thịt.

Cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ còn lại nỗi đau vô tận.

Nhưng nỗi đau này không khiến Chu Thanh Văn gục ngã, ngược lại, y đang tận hưởng cảm giác đó.

Đã lâu lắm rồi, y mới có trải nghiệm kích thích và sảng khoái đến vậy.

Cảm giác máu nóng dồn lên khắp cơ thể, khóe miệng Chu Thanh Văn khẽ nhếch lên, tầm mắt đang dần mờ đi. Cơn phấn khích dần rút lui, nhịp tim chậm lại. Y nhắm mắt, cảm nhận nỗi đau trên người đang tan biến.

Cái chết, cũng là một trải nghiệm chưa từng có.

Y dần mất đi mọi cảm giác với cơ thể, ý thức cũng trở nên mơ hồ, như thể đang rơi xuống một vực thẳm vô tận.
Cứ thế, y trôi đi mãi, trôi đi mãi, cho đến khi…

Chạm đất.

Cảm nhận được nền đất cứng cáp dưới chân, Chu Thanh Văn bất ngờ “Hử?” một tiếng.

Chính tiếng hử đó giúp y nhận ra điều bất thường.

Y vẫn có thể phát ra âm thanh ư?

Rất nhanh, Chu Thanh Văn phát hiện thêm nhiều điểm kỳ lạ.

Cơ thể y như được truyền vào luồng sinh khí mới, máu lại bắt đầu chảy, những tứ chi cứng đờ cũng dần ấm lên. Y lấy lại được quyền kiểm soát, nỗi đau hoàn toàn biến mất, trạng thái lập tức đạt đến đỉnh cao.

Chuyện gì thế này? Hồi quang phản chiếu sao?

Nhưng sao lại nhiều quá vậy?

Tình huống vượt ngoài dự đoán của Chu Thanh Văn, nhưng y không hề hoảng loạn. Y đầy hứng thú cảm nhận sự thay đổi của cơ thể mình, thậm chí còn muốn tự mổ xẻ để khám phá.

Trước mắt vẫn là một màn đêm đen kịt. Y đang băn khoăn thì tình hình đột ngột thay đổi.

Cái “nền đất” dưới chân y bỗng sụp đổ, ánh sáng ập vào mắt Chu Thanh Văn. Đôi mắt đã quen với bóng tối trong suốt một thời gian dài không thể thích ứng ngay được, y theo bản năng nhắm lại, nhưng chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi cũng đủ để y kịp nắm bắt tình hình bên dưới.

Y đang ở giữa không trung, bên dưới là nền đá cẩm thạch trơn bóng.

Dựa vào ấn tượng chớp nhoáng đó, Chu Thanh Văn điều chỉnh tư thế ngay khi đang rơi, tiếp đất gần như không gây ra tiếng động. Y khụy gối, triệt tiêu phần lớn lực va chạm, người hơi chao đảo một chút rồi đứng vững.
Ngũ quan trở lại, một loạt tiếng bàn tán ồn ào lập tức lọt vào tai Chu Thanh Văn.

“Có thêm một người nữa kìa.”

“Lại đứng vững được cơ đấy, người này giỏi thật.”

“…Trông cậu ta có vẻ ghê gớm, hay mình tới bắt chuyện thử xem?”

Có người?

Ánh sáng quá chói, Chu Thanh Văn vẫn chưa thể mở mắt. Y đưa một tay che mắt, sau mười mấy giây mới từ từ bỏ tay ra.

Khi không thể nhìn thấy, những giác quan khác sẽ trở nên nhạy bén bất thường. Chu Thanh Văn cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh. Xen lẫn tiếng bàn tán là vài tiếng bước chân, và nếu nghe kỹ, còn có chút tiếng vọng lại.

Năm, sáu người, một kiến trúc rộng lớn.

Đó là thông tin mà đôi tai Chu Thanh Văn cung cấp cho y.

Hàng mi khẽ lay động, Chu Thanh Văn nheo mắt từ từ làm quen với ánh sáng. Trong lúc đó, không một ai tới gần y. Họ đứng thành từng nhóm cách y ba, bốn mét, quan sát từng cử chỉ của người thanh niên lạ mặt.

Khi đã mở mắt hoàn toàn, Chu Thanh Văn mới buông tay và ngước nhìn.

Đúng như dự đoán, trước mặt y có tổng cộng sáu người, cả nam lẫn nữ, nhưng trông họ đều có vẻ… tả tơi.
Bốn người dính máu trên người, hai người mặc quần áo bệnh nhân.

Nhìn xuống, bản thân y cũng không khá hơn, một thân quần áo rách nát dính đầy máu.

Chu Thanh Văn khẽ nhướng mày.

Thú vị đấy.

Ánh mắt y hơi lờ đờ, cặp mắt nheo lại khiến người ta có cảm giác y chưa tỉnh ngủ. Y lần nữa liếc qua sáu người kia, lát sau, vẻ hứng thú đã vơi đi mà chuyển tầm mắt.

Y đã xác định xong, đây chỉ là một đám người thường, không có chút uy hiếp nào.

Chu Thanh Văn sở hữu vẻ ngoài ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt hoa đào vô cùng nổi bật. Nhờ khuôn mặt này, y từng được một người săn ngôi sao mời chào ngay trên phố, mặc dù cuối cùng y đã từ chối.

Nhưng chính gương mặt tinh xảo ấy, trong khoảnh khắc y nhìn qua, lại khiến mọi người theo bản năng im lặng. Không hiểu vì sao, rõ ràng là một người trẻ tuổi rất đẹp, nhưng khi bị y nhìn, họ lại có cảm giác ớn lạnh sống lưng.

Có lẽ là vì đôi mắt ấy, khóe mắt hơi xếch lên khiến gương mặt tinh xảo kia mang theo một chút… tà khí.

Một vẻ đẹp đầy tính công kích.

Ánh mắt y xuyên qua đám đông, hướng về phía đại sảnh nguy nga, tráng lệ. Những cây cột La Mã với đường nét mềm mại được điểm xuyết ánh bạc li ti, trên tường khắc những bức phù điêu tinh xảo. Nhìn lên cao, chiếc đèn chùm pha lê lớn nhất chiếu sáng cả đại sảnh như ban ngày.

Ánh đèn không phải màu vàng ấm áp thường thấy, mà là màu trắng tinh, thậm chí có thể gọi là trắng bệch. Cả đại sảnh được trang trí tỉ mỉ, diện tích rộng lớn, trông giống một phòng tiệc.

Nếu phải nói nơi đây có gì bất thường, thì đó là: không có cửa sổ, không có bàn ghế.

Chỉ có một đại sảnh trống rỗng.

Thái độ Chu Thanh Văn vẫn như cũ lười nhác, nhưng trong lòng y đã nhen nhóm sự tò mò.

Không còn bị Chu Thanh Văn nhìn chằm chằm, những người khác lại bắt đầu bàn tán, nhưng giọng của họ nhỏ đi trông thấy.

“Sao anh ta bình tĩnh thế nhỉ? Có khi nào biết gì đó không?”

“Hay là tới hỏi thử xem?”

“Ai đi? Anh đi không?”

“Không không, tôi…”

Chu Thanh Văn lườm một cái.

Những người này tự cho rằng giọng mình rất nhỏ, nhưng trong một không gian kín như thế này, y đâu có điếc, sao lại không nghe thấy?

Có lẽ nhận ra hành vi của mình ngớ ngẩn, một người đàn ông đeo kính, trông có vẻ thư sinh, ngừng nói chuyện. Sau vài giây do dự, anh ta tiến về phía Chu Thanh Văn. Hành động này như một tín hiệu, những người khác cũng đi theo, và cuối cùng tất cả đồng loạt đứng trước mặt Chu Thanh Văn.

Chu Thanh Văn nhướng mày.

Y khoanh tay, đợi đối phương mở lời.

“Chào anh.” Người đàn ông đeo kính đưa tay ra, “Tôi tên là…”

“Không quan trọng, nói thẳng vào vấn đề đi.” Chu Thanh Văn chỉ hất cằm, không đưa tay ra.

Người đàn ông đeo kính có chút ngượng ngùng rút tay về, hắn đẩy gọng kính, cẩn thận lựa lời, “Xin hỏi, anh có biết đây là đâu không? Chúng tôi…”

“Không biết.” Lần này Chu Thanh Văn không đợi hắn nói hết đã ngắt lời một cách thiếu kiên nhẫn.

Y cứ tưởng người này sẽ nói gì hay ho.

Nói thật, những người này rõ ràng đến sớm hơn y. Vậy mà trong tình huống này, họ lại đi hỏi y về tình hình ư?

Đùa nhau à?

Có lẽ vì thái độ của y, một người đàn ông trong đám bất mãn lên tiếng: “Thật sự không biết? Tôi thấy anh không muốn nói cho chúng tôi thì đúng hơn.”

Đáp lại, Chu Thanh Văn chỉ “Ha” một tiếng.

Người đàn ông kia càng tức giận hơn, “Anh có ý gì? Tôi cảnh cáo anh, nếu biết gì thì nói mau, bằng không. Hừ." Gã xắn tay áo, khoe cơ bắp trên cánh tay.

Chu Thanh Văn “À” một tiếng.

Với kinh nghiệm gây sự nhiều năm của y, tên này chỉ là một kẻ gà mờ, y có thể đánh cho nằm bẹp dí trong một giây.

Thái độ khiêu khích này khiến gân xanh trên trán người đàn ông nảy lên, gã chuẩn bị lao tới.

Mắt Chu Thanh Văn sáng rực.

Có đánh nhau à?

Vừa hay, đã vài tiếng rồi y chưa được hoạt động gân cốt.

Y đã nghĩ xong cách để quật ngã tên này, đúng lúc đó, một bàn tay đã túm lấy vạt áo gã.

“Thôi mà, mọi người đừng cãi nhau. Trong tình huống này, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải.”

Là một cô gái mặc váy trắng, nhưng chiếc váy đã dính vài vết máu. Cô gái trông rất xinh đẹp, dáng vẻ yếu ớt, giọng nói cũng nhỏ nhẹ.

Cô ta trấn an người đàn ông kia vài câu, rồi quay sang nhìn Chu Thanh Văn: “Anh đẹp trai, anh ấy không cố ý đâu. Nhưng anh cũng thấy đấy, chúng tôi chẳng biết gì cả, cảm xúc khó tránh khỏi có chút mất kiểm soát.” Dừng một chút, cô ta lại thăm dò nói: “Nếu anh thật sự biết gì đó, tôi vẫn mong anh có thể chia sẻ với mọi người. Như vậy chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc giải pháp, anh thấy sao?”

Chu Thanh Văn nhìn cô ta, hơi ngạc nhiên.

Lấy lui làm tiến, giả vờ xin lỗi nhưng thực ra là đang tỏ vẻ đáng thương và bất lực. Lấy cớ thương lượng, nhưng lời nói vẫn ám chỉ rằng y đang giấu diếm, hy vọng y sẽ nói ra.

Trong lúc nói còn cắn môi, vuốt tóc, những hành động nhỏ nhặt nhằm tranh thủ sự đồng cảm của mọi người, đặc biệt là y.

Cô gái này, chiêu trò cũng sâu đấy chứ?

Nhưng tiếc là, y chưa bao giờ bị lừa bởi những chiêu trò đó.

Chu Thanh Văn đổi sang vẻ mặt tiếc nuối, dùng một giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Bác gái, tôi cũng rất mong mình có thể giúp đỡ mọi người, nhưng thật sự tôi chẳng biết gì cả.”

Bác… gái.

Vẻ mặt cô gái mặc váy trắng vỡ vụn.

Khóe môi Chu Thanh Văn khẽ nhếch.

Diễn trước mặt y, còn non lắm.

Không khí nhất thời trở nên bế tắc, không ai nói gì nữa, sự im lặng ngột ngạt bao trùm. Chính trong hoàn cảnh này, Chu Thanh Văn có đủ thời gian để suy nghĩ về tình thế hiện tại của mình.

Đầu tiên, y chắc chắn rằng với vết thương khi nãy, y không thể sống sót.

Dù còn thoi thóp, cũng không thể nào lành lặn, khỏe mạnh như thế này.

Vậy, điều gì đã khiến y có thể đứng đây nguyên vẹn?

Tiếp đó, Chu Thanh Văn lại đảo mắt khắp đại sảnh.

Lúc nãy y đã nhận ra, nơi này không có bất kỳ cửa sổ nào. Vậy họ sẽ ra ngoài bằng cách nào?

Y nhớ mình đã rơi từ giữa không trung xuống đây, những người khác cũng vậy sao?

Chu Thanh Văn không chắc chắn.

Nhưng chính vì thế, y lại càng có hứng thú với nơi này.

Điều bí ẩn vừa khiến người ta sợ hãi, đồng thời cũng khiến người ta khao khát.

Y không phải là một người sống theo khuôn phép. Cuộc sống mạo hiểm, kịch tính mới là điều y theo đuổi.

Không khí im lặng rất lâu, đủ để Chu Thanh Văn đi hết một vòng quanh đại sảnh. Y đầy hứng thú nghiên cứu những bức phù điêu trên tường. Phù điêu dường như kể một câu chuyện nào đó, nhưng những hình vẽ quá trừu tượng, y không thể hiểu.

Trong không khí dường như có một sự xao động. Chu Thanh Văn khựng lại, có cảm giác nên ngẩng đầu nhìn lên trên. Ngay sau đó, y nhẹ nhàng lùi lại một bước, và giây tiếp theo, vài bóng người rơi xuống từ giữa không trung.

“Ôi!”

“Á…”

“A!”

Nhìn kỹ hơn, tổng cộng có ba người, chồng lên nhau như cây đổ trên nền đất. Người ở dưới cùng chịu thêm tổn thương lần nữa, giờ đang trợn mắt, suýt ngất xỉu tại chỗ.

Cảnh tượng này mang một sự hài hước khó tả, Chu Thanh Văn không nhịn được bật cười, thậm chí mang chút ý vị hả hê.

Người phụ nữ trung niên ở trên cùng bị thương nhẹ nhất. Bà ta bàng hoàng đứng dậy, mất một lúc mới định thần và kéo hai người đàn ông dưới đất lên: “Chồng! Con trai! Hai người sao rồi?”

“Mẹ nó, ngã chết tôi…” Người đàn ông ở giữa lẩm bẩm chửi rủa, hắn ta vỗ đầu, rồi quay lại nhìn người dưới đất, “Còn đứng dậy được không?”

Người con trai dưới cùng ho vài tiếng, rồi miễn cưỡng chống cơ thể lên, “Đù, chuyện gì thế này…”

Chu Thanh Văn lại không nhịn được mà bật cười.

Người phụ nữ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì lại thấy Chu Thanh Văn đứng bên cạnh cười cợt họ, lập tức nổi giận: “Cười! Cậu cười cái gì mà cười! Thấy chúng tôi ngã cũng không biết đỡ một tay, sao lại có người thiếu đạo đức như cậu!”

Chu Thanh Văn “xuy” một tiếng.

“Gặp mặt câu đầu tiên đã mắng, rốt cuộc ai mới là người thiếu đạo đức hả thím?”

“Cậu nói chuyện kiểu gì thế hả?!" Người đàn ông lớn tuổi hơn, có lẽ là người cha trong gia đình, lúc này trừng mắt chỉ trích Chu Thanh Văn: “Nói chuyện với người lớn không biết tôn trọng à? Cái thằng đẹp mã như cậu sao lại không có chút giáo dục nào vậy!”

Chu Thanh Văn tùy ý khoanh tay.

Y hất cằm, giọng mỉa mai, “Ồ, xấu thế thì cũng chẳng có giáo dục gì đâu.”

Những người vây xem thấy Chu Thanh Văn lại cãi nhau, nhưng không ai ra can thiệp, chỉ đứng nhìn. Cô gái mặc váy trắng thấy vậy, không biết nghĩ gì lại ra khuyên giải. Phải nói, dáng vẻ dịu dàng, mềm mại của cô ta rất được lòng người lớn.

Và cũng được lòng phần lớn đàn ông.

Bằng chứng là mấy người đàn ông trong đại sảnh, mắt đều dán chặt vào người cô ta.

Trở thành trung tâm chú ý dường như khiến cô gái cảm thấy rất hài lòng. Cô ta vô thức vuốt tóc, nở một nụ cười không thể chê vào đâu được.

Chu Thanh Văn “chậc chậc” hai tiếng.

Cô gái này, thật biết làm dáng.

Cô gái váy trắng định nói thêm, thì mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội. Nền nhà ở giữa đại sảnh nứt ra, sụp đổ, mấy người đứng gần đó suýt chút nữa ngã xuống.

Mọi người hốt hoảng tránh xa trung tâm. Họ hét lên không ngừng, lùi về phía sau, sợ mình sẽ bị rơi xuống.

Sự sụp đổ kết thúc, nhưng rung chấn thì không. Một lỗ hổng lớn xuất hiện ở giữa đại sảnh, sau đó một bệ đá từ từ dâng lên, lấp đầy lỗ hổng.

Đại sảnh trở lại yên tĩnh, nhưng tâm trạng mọi người thì không. Không ai nói chuyện, chỉ có tiếng thở dồn dập, nặng nề vang vọng khắp không gian trống trải.

Chu Thanh Văn lập tức thấy hứng thú.

Y bước hai bước về phía trước, đi tới ranh giới giữa nền đất cũ và bệ đá mới.

Nhìn ra xa, nền đá trơn bóng lúc nãy giờ đã biến thành những ô vuông đan xen. Mỗi ô vuông rộng hai mét vuông, sắp xếp ngay ngắn, đều đặn.

Đếm kỹ, mỗi hàng mỗi cột có mười sáu ô, và chỉ nhìn bằng mắt thường thì không có chút khác biệt nào.

Mũi chân Chu Thanh Văn rất gần mép ô vuông. Y nhìn những ô chỉ cách mình một bước chân, lòng có chút ngứa ngáy.

Nếu y bước lên, chuyện gì sẽ xảy ra?

Y thực sự… rất tò mò.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play