T/giả: Cẩn Nguyệt Thập

Editor: Serena
______________

Không khí trong sảnh có chút vi diệu, biểu cảm của đám người vây quanh nhìn hai người kia cũng bắt đầu thay đổi.

Nói cho cùng, họ đều chỉ là những người bình thường, đột nhiên bị đưa đến nơi thế này, họ thực sự rất hoảng loạn.

Trong tình huống như vậy, việc xác định ai là "đại ca" và bám chặt lấy "đùi" của hắn chính là điều mà họ nên làm nhất.

Nhìn khắp lượt, hai người có năng lực nhất chính là hai người đang đối đầu.

Người đàn ông đeo kính không nói, nhưng có thể thấy hắn rất am hiểu trò chơi này, bài phân tích vừa rồi nghe rất có lý; còn Chu Thanh Văn thì phản ứng nhạy bén, vài lần biến cố đều là y phản ứng nhanh nhất. Hơn nữa, y có lá gan cực lớn, còn dũng cảm "lấy thân thử mìn".

Vậy, nên chọn ai đây?

Đa số mọi người đều đưa ra lựa chọn giống nhau.

Chọn Chu Thanh Văn.

Lý do rất đơn giản: dù tính cách Chu Thanh Văn quái gở, hành động khó hiểu, nhưng khi có người gặp nạn, y là người duy nhất ra tay cứu giúp. Bất kể động cơ cứu người của y là gì, tóm lại là y không đứng nhìn, điểm này đã mạnh hơn tất cả những người khác.

Còn người đàn ông đeo kính, người sáng suốt đều có thể thấy hắn là một kẻ ích kỷ. Nếu cô gái váy trắng gặp nạn, hắn có thể sẽ giúp, nhưng những người khác... chỉ sợ sẽ giống như cô gái béo kia, khi cản đường sẽ bị vô tình đá văng ra.

Như vậy, đáp án đã quá rõ ràng.

Một khi đã đưa ra lựa chọn, thì phải hành động.

Bước đầu tiên, giúp vị "đại ca" đã được chọn nói chuyện.

"Anh mau im miệng đi! Nói gì người khác không phải quân tử? Người ta thẳng thắn, bộc trực, tốt hơn gấp vạn lần cái vẻ đạo đức giả của anh!"

"Đúng thế! Còn nói mình tôn trọng phụ nữ, tôi thấy anh chỉ tôn trọng mỹ nhân thôi!"

"Ôi dào, tôn trọng mỹ nhân ư? Chưa biết hắn muốn làm gì cô gái đó đâu."

"Tôi thấy cái nhìn đầu tiên đã thấy hắn giả tạo rồi. Vẫn là cậu này tốt, người vừa đẹp trai lại nhiệt tình."

"..."

Trong chớp mắt, người đàn ông đeo kính đã trở thành mục tiêu chỉ trích của tất cả mọi người.

Bị mọi mũi dùi chĩa thẳng vào mình, hắn rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn mặt đỏ tai hồng muốn phản bác, nhưng chỉ là vô ích.

Đối mặt với nhiều người như vậy, hắn không thể nào cãi thắng. Huống hồ đã tự xưng là "quý ông", mà một quý ông lại công khai cãi nhau với người khác thì rõ ràng là không phù hợp.

Điều chí mạng hơn là, hắn phát hiện cô gái váy trắng cũng không đứng về phía mình.

"Ừm... Cảm ơn anh đã nói giúp tôi, nhưng tôi cũng cảm thấy hành vi vừa rồi của anh thực sự không ổn."

Những lời này trở thành giọt nước tràn ly, đè bẹp hắn.

Hắn đã chịu bao nhiêu oan ức để biện hộ cho cô ta, vậy mà cô ta lại chẳng hề cảm kích.

"Ồ hay quá!"

Chu Thanh Văn hả hê nhìn vẻ bối rối của người đàn ông đeo kính: "Anh thấy chưa, tôi đã nói gì nào?"

Lời nói của những người xung quanh ngày càng quá đáng, những từ ngữ khó nghe đều tuôn ra. Nhưng có lẽ vì vốn từ không đủ, họ chỉ biết lặp đi lặp lại những nội dung cũ rích.

Điều này khiến Chu Thanh Văn cũng thấy phiền. Y bực bội quay đầu lại: "Được rồi, tất cả im lặng."

Giọng y không hề dễ chịu, nhưng mọi người đều ngoan ngoãn ngậm miệng.

Tình huống này khiến sắc mặt của người đàn ông đeo kính càng thêm khó coi.

Hắn không hiểu, tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này.

Về phía kia, thấy Chu Thanh Văn không nói gì thêm, người con trai vừa được cứu dưới sự xúi giục của những người khác bị đẩy ra. Anh ta được đẩy đến bên cạnh Chu Thanh Văn, thấy y nhìn về phía mình thì có chút ngập ngừng hỏi: "...Đại ca, chúng ta tiếp theo nên làm gì?"

"Hả? Tôi thu cậu làm đàn em từ lúc nào vậy?" Chu Thanh Văn nhăn mày liếc xéo hắn, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Trong lòng những người vây quanh bắt đầu lo lắng.

Cái "đùi" mà họ chọn này, có vẻ như, thật sự, quá cá tính rồi.

Không để ý đến những người mang tâm tư khác nhau phía sau, Chu Thanh Văn lập tức đi đến trước mặt người đàn ông đeo kính: "Anh rất giỏi dò mìn sao?"

"Liên quan gì đến anh." Đến nước này, người đàn ông đeo kính cũng lười giả vờ, hắn đẩy Chu Thanh Văn ra, trên mặt là sự phẫn uất không thể che giấu.

Thái độ này của hắn không khiến Chu Thanh Văn tức giận.

Y chỉ hờ hững nhướng mày với hắn: "Nếu anh giỏi, vậy anh đi đi."

"Dựa vào đâu?" Người đàn ông đeo kính tức đến bật cười, "Anh không có năng lực sao? Tự anh đi mà giải."

"Dựa vào đâu?"

Chu Thanh Văn dùng hành động thực tế để nói cho hắn biết dựa vào đâu.

"Chỉ bằng cái này."

Y ra tay rất nhanh, người đàn ông đeo kính không kịp phản ứng đã bị bóp cổ. Hắn ra sức giãy giụa, nhưng bàn tay trên cổ càng siết chặt hơn.

Đầu hắn nhanh chóng sung huyết, cả khuôn mặt tím bầm. Hắn không thể thở nổi, tầm nhìn cũng bắt đầu tối sầm lại.

Một giây trước khi hắn ngạt thở, Chu Thanh Văn cuối cùng cũng nới lỏng tay.

Người đàn ông đeo kính ngã vật xuống đất, ho sù sụ. Hắn thở dốc từng hơi, nhưng bóng ma của cái chết vẫn lẩn khuất không tan. Trên cổ hắn đã hằn lên một vòng dấu tay, bây giờ chỉ cần chạm nhẹ cũng thấy đau buốt.

Người thanh niên này thật sự sẽ giết hắn.

Hắn nhận thức rõ ràng điều đó.

Chờ hắn bình tĩnh lại, Chu Thanh Văn mới thong thả ngồi xổm xuống trước mặt hắn.

Cảm nhận được cái bóng đổ xuống, người đàn ông đeo kính không tự chủ được mà co rúm lại.

Hắn muốn tránh, nhưng cằm lại bị Chu Thanh Văn mạnh mẽ nâng lên. Y một tay giữ chặt cằm hắn, ép hắn phải đối diện với mình: "Bây giờ, anh có thể đi chưa?"

Giọng người đàn ông run rẩy: "Nhưng... có thể..."

Ngay giây tiếp theo, hắn thấy người trước mặt nở một nụ cười. Hắn được kéo dậy, đối phương còn cẩn thận giúp hắn chỉnh lại vạt áo.

Chu Thanh Văn vỗ vai hắn: "Đó, đúng rồi. Đi thôi."

Hắn lồm cồm bò đi, trong lòng vẫn còn run rẩy.

Người này... quá khủng khiếp.

Những người khác chứng kiến toàn bộ sự việc. Ai ngờ Chu Thanh Văn lại bất ngờ nhìn về phía họ, họ giật mình, rồi đồng loạt cúi gằm mặt xuống.

Họ muộn màng nhận ra, vị "đại ca" này e rằng không hề đơn giản.

Nhưng họ còn có thể làm gì? Đùi mình đã chọn, có khóc cũng phải ôm lấy mà đi tiếp.

"Có ai biết chơi dò mìn không?" Chu Thanh Văn hỏi họ.

Tất cả đều đồng loạt lắc đầu.

Có người là thật sự không biết, số còn lại thì biết một chút nhưng không dám nói. Trò chơi này nói khó thì không khó, nhưng vấn đề là không ai dám đảm bảo mình sẽ giải đúng. Lỡ mà sai, ai biết vị đại ca tính tình thất thường này sẽ làm gì họ?

An toàn là trên hết, tốt nhất là không nên nói.

Chu Thanh Văn lắc đầu "chậc chậc" hai tiếng: "Không có một ai à? Phế vật quá đi."

Mọi người: "..."

Nhịn xuống! Thà bị gọi là phế vật, chứ không thể tự chặn đường sống.

Lúc này, người đàn ông đeo kính đã tìm ra một ô mìn. Chu Thanh Văn ghé lại gần nhìn. "Chắc chắn chứ?"

Người đàn ông đeo kính vội vàng gật đầu lia lịa: "Chắc chắn."

Điểm này hắn vẫn còn tự tin.

Nhưng giây tiếp theo, hắn thấy Chu Thanh Văn một chân dẫm lên ô đó.

"!!!" Người đàn ông đeo kính kinh hãi, không ngờ Chu Thanh Văn lại liều mạng đến vậy. Ô vuông chuyển đen trong tiếng "tích tích", sau đó nổ tung trước mặt mọi người.

"ẦM!"

Lần này "mìn" có uy lực lớn hơn hẳn lần trước. Người đàn ông đeo kính đứng gần nhất bị hất văng ra. Kính của hắn vỡ vụn dưới lực va đập lớn, bột kính dính đầy mặt.

May mà hắn kịp nhắm mắt, nên mắt không sao.

Hắn bàng hoàng lắc đầu, lau sạch phần lớn mảnh kính trên mặt. Mất kính, tầm nhìn hắn trở nên mơ hồ, nhưng hắn không cận nặng lắm nên vẫn có thể nhìn được.

Hắn thấy Chu Thanh Văn đi về phía mình. Sau vụ nổ, y trông càng tả tơi hơn, nhưng đôi mắt lại càng sáng.

"Ồ, xin lỗi nha." Chu Thanh Văn nói một cách hời hợt, rồi thuận tay xé một mảnh vải từ áo của hắn đưa cho hắn, "Này, lau mặt đi."

Người đàn ông đeo kính nhìn bộ âu phục cao cấp của mình, lòng có chút muốn khóc.

Làm gì thì làm, sao lại xé áo của hắn chứ?

Hắn có chút sụp đổ: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?!"

Và câu trả lời của Chu Thanh Văn khiến hắn càng sụp đổ hơn: "Không làm gì cả. Chỉ là tự tìm chút niềm vui thôi."

"Cuộc sống nhàm chán quá, không tự tìm chút kích thích thì làm sao được." Chu Thanh Văn bóp tay nghe tiếng "rắc rắc", mắt sáng lên như một đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi mới.

"Đừng ngẩn ra đó nữa, mau tìm thêm vài quả mìn nữa đi, lần này tôi muốn dẫm hết một lượt."

Đồ điên! Chắc chắn là một tên điên!

Nhưng đáng nói là y lại có thực lực tương xứng để chống đỡ cho sự điên rồ của mình.

Một đám người ngây ra nhìn y. Nhận thấy những ánh mắt đó, Chu Thanh Văn quay đầu lại nhướng mày: "Sao, mấy người cũng muốn chơi cùng à?"

Ai mà muốn chơi cái trò nguy hiểm này chứ!

Nhận được câu trả lời phủ định, Chu Thanh Văn rất tiếc nuối thở dài: "Vậy thì tiếc thật."

Không không không, một chút cũng không tiếc!

So với việc tiếc nuối, họ thà được yên giấc ngàn thu.

Người đàn ông đeo kính bắt đầu vòng dò mìn mới. Chu Thanh Văn đứng bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng cũng tự mình tính toán vài ô. Tám người còn lại đứng một bên vây xem. Người con trai được cứu lúc trước đột nhiên đứng lên, khiến mọi người giật mình.

Người mẹ vội túm chặt lấy hắn: "Con làm gì vậy?"

Anh ta quay đầu lại nhìn: "Con nghĩ nên qua đó giúp đỡ."

"Con điên à? Người đó nguy hiểm thế con không thấy sao?" Người cha lo lắng, túm cánh tay anh ta không cho đi. Nhưng người con trai hất tay hắn ta ra, "Con chỉ biết y đã cứu con, chứ không phải chạy thật xa để tự bảo vệ mình."

Ánh mắt của anh ta rất lạnh, khiến cha mẹ anh ta giật mình.

Khi người con trai đã đi xa, những người khác mới nhỏ giọng bàn tán.

"Này, chúng ta có nên qua giúp không?"

"Giúp gì mà giúp? Chúng ta có thể giúp được gì? Giúp hắn dẫm mìn sao?"

"Có thể giúp hắn tìm mìn mà..."

"Bỏ đi! Anh tìm có nhanh bằng người ta không, có chuẩn bằng người ta không? Lỡ một cái không tốt làm người ta không vui, à, cái tên bốn mắt kia kết cục thế nào anh không thấy à?"

"...Ừ, cũng đúng."

"Thế nên cứ ngoan ngoãn đứng đợi là được. Vừa nhàn nhã lại an toàn. Hắn thích dẫm mìn thì cứ để hắn dẫm, chờ hắn dẫm xong chúng ta cùng qua cửa. Quá tốt!"

"Đúng rồi, ba người bên kia chịu chết là đủ rồi. Chúng ta cứ thoải mái mà chờ xem, ha ha ha."

"..."

Cảm nhận được có người đang đến gần, Chu Thanh Văn quay người. Khi thấy người con trai kia, y cười tủm tỉm mở lời: "Ồ, cậu muốn chơi cùng tôi à?"

"À, tôi..." Người con trai căng thẳng nuốt nước miếng, "Tôi đến xem có thể giúp được gì không..."

Giúp đỡ à.

Chu Thanh Văn suy nghĩ.

"Vậy cậu hãy học cách tìm mìn từ anh ta trước đã." Y liếc nhìn người đàn ông đeo kính, "Anh dạy được không?"

"Tôi... tôi sẽ cố gắng... À không, được!" Thấy ánh mắt của Chu Thanh Văn, người đàn ông đeo kính run lên, vội vỗ ngực cam đoan.

"Được rồi." Chu Thanh Văn gật đầu hài lòng, nhường chỗ trống bên cạnh, "Vậy hai người cứ lo đi, tìm ra mười quả mìn rồi gọi tôi."

Mười quả? Hơi nhiều đấy?

Nhưng vì người ta đã nói vậy, họ chỉ có thể gật đầu.

Ý nghĩ của người đàn ông đeo kính rất đơn giản: dù sao cũng không phải hắn đi dẫm.

Còn về việc nhiều mìn như vậy đối phương có thể xảy ra chuyện gì không...

Người đàn ông đeo kính thầm nhếch môi.

Xảy ra chuyện thì chẳng phải càng tốt sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play