T/giả: Cẩn Nguyệt Thập

Editor: Serena
______________


Không chờ Chu Thanh Văn bước tới, một giọng nói máy móc, điện tử vang lên bên tai y.

"Người chơi đăng nhập thành công."

"Bổ xung cảnh tượng hoàn tất."

"Phó bản mở ra."

"Hoan nghênh tiến vào: Dò Mìn Toàn Cảnh."

Lông mày Chu Thanh Văn khẽ nhướng lên.

Ồ.

Lúc này, những người phía sau mới dần phản ứng.

"...Mọi người có nghe thấy không? Cái giọng nói vừa rồi..."

"Cả anh cũng nghe thấy à?"

"Phó bản gì cơ? Dò mìn gì? Nó đang nói cái quái gì vậy?"

Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, cuối cùng, mọi câu hỏi đều dồn về một mối.

"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?!"

Chu Thanh Văn không để ý tới những người đó, ánh mắt dán chặt vào những ô vuông cách đó không xa, càng lúc càng rực sáng.

Dò mìn sao?

Cái này, y rất giỏi.

Khóe miệng y nhếch lên, bước thẳng vào ô vuông gần mình nhất.

Ngay khoảnh khắc y đặt chân lên, ô vuông "cạch" một tiếng lún xuống, một phần các ô vuông xung quanh cũng biến đổi theo. Trên bệ đá trắng muốt lúc này xuất hiện một khu vực màu xám nhỏ. Một vài ô vuông chỉ đơn thuần là màu xám, nhưng những ô xám liền kề với ô trắng lại hiện lên những con số.

Phần lớn là "1" và "2", còn có cả một số "3" màu đỏ tươi.

Đúng là dò mìn thật.

Ánh mắt Chu Thanh Văn càng thêm hưng phấn.

Vậy, những quả "mìn" ở đây, cũng là "mìn" thật sao?

Y nóng lòng muốn thử.

Thật muốn dẫm lên một ô quá đi.

Nhưng chưa kịp bước tiếp, đã có người phía sau chú ý đến hành động của y. Người đàn ông đeo kính gọi y lại với vẻ sốt ruột: "Ang đang làm gì vậy?!"

Chu Thanh Văn khựng lại, rồi quay đầu lại với vẻ không vui.

Sao lúc nào cũng có người xuất hiện phá hỏng hứng thú của y thế này?

Người đàn ông đeo kính chạy đến bên cạnh y, có chút bực bội nhìn ô vuông đã bị y dẫm lên.

"Anh... Tình hình còn chưa rõ ràng, sao anh lại tự tiện hành động như thế?!"

Chu Thanh Văn xuy một tiếng.

Y đút tay vào túi quần, đứng nghiêng người, "Chỉ là một trò chơi nhỏ thôi, chẳng lẽ còn cần phải mở một cuộc họp để thảo luận cách chơi sao?" Giọng điệu đầy vẻ bất cần.

Người đàn ông đeo kính cố gắng phân tích, "Ai biết đây có phải là dò mìn như chúng ta hiểu không? Nếu quy tắc khác thì sao? Nếu có sự thay đổi thì sao? Chẳng..."

Chu Thanh Văn cắt ngang lời anh ta, "Thử thì biết thôi."

"Anh..." Bị y chặn họng, người đàn ông đeo kính cũng bắt đầu nổi nóng.

"Được rồi, dù cho đây đúng là một ván dò mìn bình thường, thì bước đầu tiên của anh cũng không nên đi như vậy!" Hắn chỉ tay vào ô vuông, mắt dán chặt vào Chu Thanh Văn. "Theo quy tắc của trò chơi dò mìn, bước đầu tiên tuyệt đối sẽ không dính mìn. Vậy nên cách an toàn nhất là dẫm vào ô vuông ở góc!"

Bước đầu tiên của y lại là ô ở giữa một cạnh.

Làm vậy cũng có cái lợi, đó là Chu Thanh Văn đã mở ra một khu vực an toàn tương đối lớn ngay từ đầu.

Nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, vì trong trò chơi dò mìn, khu vực an toàn đầu tiên càng lớn, khả năng xuất hiện khu vực an toàn ở những lần dẫm tiếp theo càng nhỏ. Hơn nữa, không phải ván dò mìn nào cũng có lời giải, đôi khi dựa vào tình hình hiện có, không thể phân biệt được ô vuông nào còn lại là mìn.

Trong khi đó, dẫm vào góc sẽ giảm khả năng xảy ra tình huống nan giải này.

Nếu chỉ là chơi game bình thường thì không nói làm gì, nhưng hiện tại tình hình chưa rõ, dĩ nhiên phải chọn cách an toàn nhất. Người đàn ông đeo kính càng nói càng kích động: "16x16 ô vuông, cấp độ trung bình, 256 ô vuông này sẽ có 40 quả mìn! Nếu cuối cùng chúng ta gặp tình huống không thể phân biệt được ô nào là mìn thì phải làm sao? Lấy thân ra thử à?!"

Phải biết, đây không phải là trò chơi click chuột, mà là mỗi ô vuông đều yêu cầu họ tự mình bước lên.

Y thản nhiên nhún vai, "Cũng đâu phải không được."

Người đàn ông đeo kính cứng họng.

Sao người này lại không biết điều như vậy?!

"Dù sao cũng là người đã chết một lần rồi, còn sợ mấy cái này làm gì."

Đám đông vây quanh họ, Chu Thanh Văn đứng ở trung tâm, khinh thường nhếch mép.

Lời này khiến những người xung quanh im lặng. Họ ít nhiều cũng đã suy nghĩ và hiểu ra một vài điều, nhưng khi Chu Thanh Văn dùng ngôn từ trần trụi nhất để phơi bày sự thật, họ vẫn bản năng cảm thấy khó chịu.

Tất nhiên, cũng có vài người vẫn chưa ý thức được tình cảnh của mình.

Ví dụ như ba người đến sau cùng.

"Gì mà chết với không chết? Tuổi trẻ mà nói chuyện không có chút đức nào!" Người phụ nữ kia có tính tình nóng nảy, vừa nghe lời này liền không vui. Trong lòng bà ta sợ hãi trước cảnh tượng kỳ lạ, nên giọng điệu ngoài miệng càng gay gắt. "Đây rốt cuộc là chỗ quái nào? Tôi chỉ ngủ một giấc mà tên khốn nào lại lôi chúng tôi đến đây?!"

Không ai trả lời bà ta, chỉ có Chu Thanh Văn nhếch môi cười đầy ác ý.

"Thím ơi, thím còn chưa hiểu ra sao?"

"Đến được đây, đều là người đã chết."

"Gì...!" Bà ta ban đầu không tin, nhưng dưới lời nhắc nhở của Chu Thanh Văn, bà ta cuối cùng cũng bắt đầu nhìn thẳng vào sự bất thường của nhóm người trước mắt. Trang phục, vẻ ngoài hay trạng thái của họ, đều cho thấy có điều chẳng lành.

Trước đây bà ta đã cố tình lờ đi, nhưng giờ thì không thể làm như không thấy nữa.

Nhưng bà ta vẫn không muốn tin, "Không thể nào... Tôi chỉ là ngủ một giấc mà..."

Bà ta quay đầu lại tìm chồng và con trai, "Hơn nữa cả nhà chúng ta đều... sao lại...?"

Nụ cười của Chu Thanh Văn càng thêm hiểm ác.

Y đi đến bên cạnh người phụ nữ, khẽ hít ngửi trên người bà ta. Khoảng cách quá gần khiến bà ta cảnh giác, theo bản năng giơ tay tát tới: "Cậu làm gì đó?"

Chu Thanh Văn nhanh nhẹn né tránh, "Thím thật sự không ngửi thấy sao?"

Y thong dong phủi phủi quần áo, rồi hất cằm về phía người phụ nữ. "Ngửi kỹ mà xem, đó là mùi của cái chết."

...Mùi gì cơ?

Người phụ nữ nghi ngờ kéo áo lên ngửi, rồi vẻ mặt bà ta lập tức trở nên trống rỗng.

Mùi than.

Thấy vẻ mặt của bà ta, tâm trạng Chu Thanh Văn lập tức tốt hơn, nhưng nụ cười của y đã chọc giận con trai bà ta.

Anh ta cũng ngửi thấy mùi trên người mình, nhưng dường như không thể chấp nhận sự thật này. Mắt đỏ ngầu, anh ta lao về phía Chu Thanh Văn.

"Chuyện này không thể nào! Chắc chắn là anh nói bậy!"

Dưới cơn thịnh nộ, người con trai lao tới như một con bê con. Chu Thanh Văn hành động nhanh nhẹn, lách người né tránh cú tấn công.

Người con trai không kịp phanh lại, một chân dẫm lên một ô vuông trắng.
Dưới ánh mắt của đám đông, ô vuông đó lún xuống, nhanh chóng chuyển sang màu đen, sau đó là hai tiếng "tích tích" giòn giã.

Đây là ô mìn!

Tất cả mọi người đều phản ứng lại, lập tức tản ra tứ phía. Mắt người phụ nữ co lại, bà ta hét lớn tên con trai, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu bỏ chạy.

"Mìn" nổ rất nhanh, người con trai không kịp phản ứng. Nhưng giây phút cuối cùng, anh ta cảm thấy lưng mình bị một cú đá mạnh.

Anh ta mất kiểm soát lăn ra ngoài, trên đường đi còn đè lên một vài ô vuông khác. Nhưng lần này anh ta may mắn, các ô chỉ chuyển sang màu xám, không có thêm ô mìn nào xuất hiện.

Anh ta vẫn còn bàng hoàng, đứng dậy.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là Chu Thanh Văn, người gần mình nhất.

Những người khác đều đã chạy xa, còn ở lại trên bệ đá ngoài hắn ra thì chỉ còn Chu Thanh Văn. Quay đầu nhìn lại, anh ta thấy bố mẹ mình đã chạy gần đến cuối đại sảnh, thấy con trai không sao, họ lại cười một cách ngượng nghịu.

Khoảnh khắc đó, đầu óc anh ta đang nóng bừng vì máu đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Đồng thời, trong lòng cũng lạnh đi.

Anh ta lảo đảo đứng lên, đi đến bên cạnh Chu Thanh Văn để cảm ơn: "Chuyện đó... Cảm ơn anh đã cứu tôi."

"Cứu?" Chu Thanh Văn đang ngồi xổm trên đất nghiên cứu ô vuông vừa nổ, nghe anh ta nói thì lười biếng không buồn ngẩng đầu, "Tôi không có ý định cứu cậu, chỉ là không muốn cậu chắn đường."

"Dù vì lý do gì, nói chung là cảm ơn."

Cú đá của y thật sự rất mạnh, lưng người con trai vẫn còn âm ỉ đau, nhưng anh ta vẫn chân thành cảm ơn.

Nếu không có cú đá đó, e rằng anh ta đã mất mạng.

Những người khác cũng lần lượt quay lại, nhìn thấy cảnh này đều không biết nên nói gì. Cô gái mặc váy trắng lại ra điều hòa không khí: "Anh gì ơi, may mà vừa rồi có anh, nếu không anh trai này đã..."

Cô ta nhìn sang người con trai, đôi mắt long lanh đầy vẻ lo lắng.

Chu Thanh Văn không nhịn được đảo mắt.

Giả tạo.

Giờ mới biết quan tâm? Vừa nãy cô ta chạy nhanh hơn ai hết.

Nhưng cô gái váy trắng còn chưa nói xong: "Chỉ là anh ơi, lần sau cứu người anh hoàn toàn có thể dùng cách nhẹ nhàng hơn, anh kéo anh ấy qua là được, không nhất thiết phải đá anh ấy như vậy."

"Anh đá anh ấy ra, lỡ anh ấy dẫm phải ô mìn khác thì sao..."

Chu Thanh Văn rốt cuộc không thể nghe nổi nữa. Y chống chân đứng dậy, tùy ý phủi bụi trên tay.

Y không cố tình kiểm soát khoảng cách, bụi bay thẳng vào mặt cô gái.

Cô ta ho vài tiếng, sặc đến chảy cả nước mắt.

Chu Thanh Văn lại gần cô ta, giọng điệu cợt nhả nhưng ánh mắt lại lạnh đến mức có thể đóng băng, "Này thím, nhà thím ở Thái Bình Dương à?"

Cô gái bị dọa sợ, nhất thời không dám cử động.

"Tôi đá thì đá, cậu ta dẫm phải mìn chỉ có thể trách cậu ta xui xẻo, chết cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Hơn nữa, cô, người đầu tiên chạy đi xa 30 mét, có tư cách gì mà dạy tôi cách làm việc?"

Những lời của y không chút nể nang, khiến mặt cô gái váy trắng tái mét.

Người đàn ông đeo kính thấy tình hình không ổn lại ra hòa giải: "Anh không cần thiết phải vậy, hơn nữa lời cô ấy nói cũng không phải không có lý. Anh đá người như vậy, đúng là cứu được người, nhưng những ô vuông cũng bị làm cho hỗn loạn, chúng ta tính toán cũng sẽ phiền phức hơn..."

Hắn nói được một nửa thì thấy người con trai vừa được cứu mặt mũi không tốt, vội vàng chữa lời: "Tôi là nói nếu anh nhẹ nhàng kéo người ta qua thì người được cứu cũng thoải mái hơn chứ sao?"

Ha, cái này gọi là gì, rắn chuột một ổ à?

Quả nhiên thế giới này chuyện kỳ quái gì cũng có, sống lâu thì chuyện quái gì cũng thấy.

À không, hình như Chu Thanh Văn đã chết rồi.

Nhưng y tuyệt đối là kiểu người đã chết cũng không chịu an phận. Y đánh giá người đàn ông đeo kính từ trên xuống dưới một lượt, rồi hài hước nói với hắn: "Này 'bốn mắt', anh có nghe câu này bao giờ chưa?"

Bị gọi là "bốn mắt" khiến người đàn ông đeo kính có chút khó chịu, nhưng vì cô gái váy trắng ở bên cạnh, hắn đành giả vờ rộng lượng, khoanh tay đáp: "Câu gì?"

Chu Thanh Văn liếc nhìn cô gái váy trắng một cái, rồi lại đưa mắt về phía người đàn ông đeo kính.

Y nói đầy ẩn ý: "Liếm cẩu liếm đến cuối cùng, chỉ biết trắng tay."

Người đàn ông đeo kính lập tức nổi nóng, nhưng để giữ hình tượng, hắn vẫn kiềm chế cơn giận, nghiến răng nói ra mấy chữ: "Anh nói vậy cũng quá khó nghe rồi."

Hắn hít một hơi sâu: "Tôi chỉ cho rằng, tôn trọng phụ nữ là phẩm chất cơ bản mà một quý ông nên có."

Nói xong, hắn theo bản năng liếc nhìn cô gái váy trắng, và nhận được một nụ cười.

Lời này làm Chu Thanh Văn nghe xong cười khanh khách: "Sao tôi lại cảm thấy đây giống như 'sự tu dưỡng của một con liếm cẩu' hơn nhỉ?"

Người đàn ông đeo kính cảm thấy mình sắp không chịu nổi, hắn gằn từng chữ: "Thưa anh, xin đừng dùng tư tưởng u ám của anh để phỏng đoán hành vi bình thường của tôi."

"Bình thường?" Chu Thanh Văn lại cười.

Y chỉ tay xung quanh, "Anh vừa nói tôn trọng phụ nữ à? Nhưng ở đây đâu chỉ có một mình cô gái này."

Trừ cô gái váy trắng ra, ở đây còn có vị phụ nữ trung niên và một cô gái béo khác có vẻ ngoài bình thường.

"Nãy thím kia ngã anh không đỡ, tôi cãi nhau với bà ấy anh cũng không ra nói giúp; vừa nãy lúc chạy trốn, cô gái kia bị vấp, anh đi qua còn đá văng tay cô ấy. Sao, đó là đạo lý của một quý ông à?"

Y vỗ tay: "Hay cho một câu 'tôn trọng phụ nữ'!"

Không ngờ Chu Thanh Văn lại quan sát tinh tế đến vậy, người đàn ông đeo kính trên mặt có chút không nhịn được. Hắn xấu hổ đến mức nổi giận, lại chĩa mũi nhọn về phía Chu Thanh Văn: "Anh có tốt đẹp hơn là bao? Lời nói thô tục, hành vi thô lỗ, đó cũng không phải việc làm của người quân tử!"

Đối với điều này, Chu Thanh Văn rất khinh thường mà "xuy" một tiếng.

"Ai nói với anh tôi là quân tử? Tôi chính là tiểu nhân đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play