Bên ngoài Tường Bình cung, gió thổi tới làm hai ngọn đèn lồng màu đỏ đong đưa không ngừng, chiếu rọi toàn bộ cảnh sắc xung quanh. Toàn Cơ ngưng thần, liền nghe có tiếng bước chân từ xa truyền tới. Cung nữ chạy rất gấp, vừa thấy nàng ở cửa, vội vàng kéo nàng lại, nói: "Toàn tỷ tỷ trở về rồi sao? Thật tốt quá, may là cứu trị kịp lúc, nương nương chúng ta lại phúc lớn mạng lớn, cuối cùng cũng không sao." Cung nữ hưng phấn kêu lên, lại nói, "Ta đi lấy thuốc trước, ngươi mau vào trong đi." Nói xong, cung nữ rất nhanh đã biến mất.
Toàn Cơ ngẩn ra, phải một lúc sau mới hoàn hồn.
Trong lòng không có quá nhiều thất vọng, nàng chậm rãi cười nhạo, rốt cuộc thì người tính vẫn không bằng trời tính. Trác Niên không nghĩ tới lúc sự tình phát sinh, trùng hợp có thái y ở gần Tường Bình cung như vậy. Ánh mắt trở nên lạnh lùng, nàng nâng bước vào trong. Lúc này, nàng phải tự mình giải quyết vấn đề của bản thân.
Tấm thảm trong nội thất vẫn chưa được thay, ở một góc vẫn còn giữ lại ngụm máu của Phó Thừa huy. Chỉ là lúc này, nơi đó sớm đã biến thành màu nâu thẫm, nhìn lại, thật sự cảm thấy có chút ớn lạnh.
Toàn Cơ đi vào, mới thấy thái y vẫn còn bên trong. Hai thái y đang thương lượng với nhau gì đó, cung nữ và thái giám đứng hầu bên cạnh, sắc mặt mỗi người đều ngưng trọng. Nàng không nói lời nào, nhẹ nhàng đi qua, đưa mắt mà nhìn nữ tử bên trong tiêu trướng. Nàng ấy vẫn hôn mê, khuôn mặt trắng bệch tới đáng sợ, khóe môi hình như có vết cắn.
Cung nữ đem thuốc tiến vào, cẩn thận đút thuốc. Thái y đợi một lát mới xoay người bưng hòm thuốc ra ngoài. Toàn Cơ ra theo, gọi Lưu thái y lại: "Lưu đại nhân, nương nương chúng ta sao rồi." Dừng một lát, nàng vội nói, "À, nô tỳ lo lát nữa Hoàng Thượng tới hỏi, nô tỳ không biết nên trả lời thế nào."
Sắc mặt Lưu thái y lúc này cũng không được tốt, gương mặt còn in đậm dấu vết mồ hôi đã từng chảy qua. Hắn dừng chân trước cửa, ấn đường nhíu lại, thở dài: "Việc này chúng ta cũng định đích thân bẩm báo với Hoàng Thượng, Hoa phi nương nương trúng độc 'Phệ tâm', vốn không có thuốc giải. Người trúng độc nhất định sẽ mất mạng, vấn đề chẳng qua là ở thời gian. Cũng may nương nương mang thai, trong cơ thể có một vật chịu thay. Huống hồ, long thai cho dù thế nào cũng không giữ được, chúng ta liền ép độc lên người thai nhi. Mạng có thể giữ, chỉ là ngày sau, Hoa phi nương nương sợ là không thể mang thai." Lưu thái y vừa nói, vừa lặng lẽ lắc đầu. Hắn là thay Hoa phi cảm thấy đáng tiếc, nữ tử hậu cung, có thể hoài được đế duệ chính là may mắn lớn lao. Nhưng không thể mang thai, đó lại chính là thứ bi ai lớn nhất. Mẫu bằng tử quý, nếu không có con nối dõi, nàng cho dù có được sủng ái, chẳng qua chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play