Thục Nguyên năm mười ba, tháng Chạp, tại hoàng thành Tây Lương - Dĩnh Kinh.

"Khụ, khụ..." Từ phòng ngủ truyền ra tiếng ho khan đứt quãng, một nữ tử nằm trên án kỷ, khó khăn viết từng hàng chữ, bàn tay run rẩy không thôi. Đặt bút xuống, lại một trận ho khan, vài giọt máu đỏ thẫm từ khe ngón tay chậm rãi chảy xuống, rơi trên cẩm phục.

"Hoàng Hậu nương nương!" Một cung nữ căng thẳng tiến lên đỡ lấy thân thể sắp đổ của bà.

Bà lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy tay cung nữ ra, run rẩy mở cơ quan dưới giường. Bên trong ám đạo cất giấu một cái tráp đen tuyền. Hoàng hậu lấy nó ra, trầm giọng: "Vân Tâm, thứ này ngươi phải bảo quản thật tốt, di chiếu... Khụ khụ, di chiếu ở trong đây."

Vân Tâm nhận lấy cái tráp từ tay Hoàng Hậu, đôi mắt phượng hẹp dài liếc nhìn nữ tử trên giường, cười lạnh.

Tiên đế băng hà đến nay đã mười mấy ngày, Hoàng Hậu bí mật không phát tang. Tiên đế sinh thời chưa lập Thái tử, Hoàng Hậu thế đơn lực mỏng, mà trong triều đã bát vương chi loạn (1). Các vương gia đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm long ỷ đang bị bỏ trống kia.

(1) Bát vương chi loạn (Loạn bát vương): lấy điển tích từ loạn do 8 vị vương họ Tư Mã thuộc hoàng tộc nhà Tây Tấn thời Tấn Huệ Đế

"Vân Tâm, hiện tại người bổn cung tín nhiệm chỉ có ngươi. Quyền An Vương rất nhanh sẽ vào kinh, người đi... Đi thông báo với Tôn tướng quân, kêu ông ấy hộ tống Thất hoàng tử." Hơi thở của Hoàng hậu đã rất mong manh.

Vân Tâm lui một bước, quay đầu nói: "Người đâu?"

Một phó tướng đi vào, nàng đưa cái tráp cho ông ta, nhẹ giọng: "Đi bẩm báo với Vương gia, đã tìm được di chiếu."

"Mạt tướng lĩnh mệnh." Ông ta trầm giọng đáp ngước mắt nhìn nữ tử một cái rồi xoay người rời đi.

"Tuân Vân Tâm, ngươi... Ngươi phản bội bổn cung!" Hoàng Hậu lúc này mới có phản ứng, trừng mắt nhìn nữ tử trước mặt, ngón tay chỉ về phía cung nữ run rẩy không thôi, một câu cũng không nói nên lời.

Tuân Vân Tâm cười lạnh, thong dong xoay người: "Nương nương nên sớm làm như thế, chẳng lẽ nương nương còn cho rằng sau khi Thất hoàng tử đăng cơ, mẫu tử các người sẽ khống chế được đại cục sao? Thiên hạ, năng giả cư chi (2), xưa nay đã thế."

(2) Năng giả cư chi: người biết làm sẽ làm, ý nói người có thể kế vị tất sẽ trở thành Hoàng đế

Mà nàng, từ đầu đến cuối đều là người của Quyền An Vương.

Việc này, căn bản không hề tồn tại sự phản bội.

"Tuân, Vân, Tâm!" Hận ý trong lời của Hoàng Hậu kéo dài, máu tươi đỏ thẫm từ khóe miệng chảy xuống. Bà mở to hai mắt gắn đầy tơ máu, "Ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Ngươi cho rằng... Cho rằng Quyền An Vương thật lòng với ngươi sao? Ha ha ha... Phốc..." 

Máu từ miệng trào ra càng lúc càng nhiều, cảnh tượng khiến người nhìn thấy không khỏi sợ hãi.

"Hoàng Hậu nương nương! Hoàng Hậu nương nương..." Cung nữ vội vàng đỡ lấy thân hình ốm yếu kia.

Tuân Vân Tâm lạnh mặt, người thắng làm vua, nàng cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

"Tuân thượng cung, Vương gia đã vào kinh, đang ở Tây Bích nhai chờ người." Ngoài cửa truyền tới tiếng của thị vệ.

Lòng nàng dao động, tay cầm khăn thuê không tự chủ mà siết chặt. Hắn tới, cuối cùng hắn đã tới.

Nàng xoay người, vội vã rời đi.

Lương câu (3) tốt nhất đã đợi sẵn ngoài cửa cung.

(3) Lương câu: ngựa

Thị vệ đỡ nàng lên ngựa, nàng có chút gấp gáp không đợi được, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, phóng đi.

Tây Bích nhai.

Nàng vẫn còn nhớ lần đầu gặp hắn cũng là nơi này. Thì ra, hắn cũng nhớ rõ. Khóe miệng cong lên nụ cười hạnh phúc, nàng vì hắn mà vào Dịch Đình sáu năm, trở thành đôi mắt của hắn ở Dịch Đình.

Hắn nói, chờ hắn vinh đăng đại bảo, lúc đó nàng sẽ là Hoàng hậu của hắn.

Đời này kiếp này, vĩnh không tương phụ.

"Giá..." Nàng dùng sức quất roi vào ngựa. Vào đường nhỏ, nơi này yên tĩnh đến mức chỉ cần nghe một lần có thể nghe thấy tiếng vó ngựa quanh quẩn hai bên sườn rừng.

Đẩy lá cây trước mặt, thân ảnh mà nàng ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt nàng. Nam tử cười, nụ cười ngày càng rạng rỡ, gương mặt lạnh lùng kia cũng đột nhiên sinh ra một tia ôn nhu.

"Vân Nhi." Đôi môi của nam tử khẽ mở.

Nàng bỗng nhiên khóc thành tiếng, không có thay đổi, tất cả, đều không hề thay đổi.

Sáu năm, nàng cùng hắn xa cách sáu năm, giờ phút này rốt cuộc lại có thể ở bên nhau.

Gấp gáp không đợi được, nàng xoay người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, nhấc làn váy chạy về hướng hắn. Trên người hắn, so với khi đó đã có nhiều mùi khói thuốc súng hơn. Nàng hiểu rõ, đó là mùi vị của chiến trường, là hương vị thuộc về người chiến thắng. Hắn cũng không còn là người thiếu niên y phục đơn bạc như lúc mới gặp, hiện giờ trên gương mặt hắn đã thêm một tầng âm trầm.

Nàng nhào vào lồng ngực hắn, nam tử tùy ý dùng hai cánh tay hữu lực ôm lấy thân mình nàng. Nàng chỉ nghẹn ngào gọi nhỏ: "Vân Khanh."

Cái ôm này, là sự hoài niệm mỗi ngày trong sáu năm qua của nàng.

Hắn ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Vân Nhi, ta đã tới."

Nàng mạnh mẽ gật đầu, nàng biết, nàng biết là hắn sẽ tới.

Nhẹ nhàng lau đi nước mắt, nữ tử ngước mắt chăm chú nhìn hắn. Hắn buông cánh tay đang ôm nàng ra, quay người mở miệng: "Còn nhớ nơi này không?"

Nàng theo hắn bước lên, cười: "Nhớ rõ."

Nàng sao có thể quên được nơi này?

Sáu năm, nơi này vẫn như lúc ban đầu.

Hàng năm bên vách núi, những bông hoa nhỏ hồng nhạt vô danh đều nở, dưới vách núi, quanh năm mây mù vấn quanh, nếu liếc mắt một cái, căn bản không thể thấy được.

Sáu năm trước, nàng nhà tan cửa nát, chủ nợ cho người bắt nàng vào thanh lâu, nàng dù chết cũng không muốn, liều mạng trốn thoát. Tại chỗ này, nàng thà chết cũng không muốn vào thanh lâu làm kỹ nữ. Cũng tại nơi này, thời điểm bước lên Tây Bích nhai, nàng đã ôm hẳn quyết tâm phải chết.

"Ngươi đã cứu ta, tại nơi này." Nàng giơ tay lên chạm vào khuôn mặt nhỏ, ngóng nhìn nam tử trước mặt.

Là hắn đã cho nàng sinh mệnh thứ thứ hai.

Nàng vĩnh viễn nhớ rõ, tại Tây Bích Nhai, từng có một nam tử vươn cánh tay cứu nàng, cười nói: "Nhớ kỹ tên ta, Bạc Hề Hành."

Bạc Hề Hành, đúng vậy, nàng sẽ nhớ kỹ.

Thời khắc đó, nàng đã khắc sâu cái tên ấy vào đáy lòng mình

Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, đem nàng kéo vào lồng ngực, gắt gao ôm chặt.

"Vân Khanh..." Nàng kinh ngạc kêu ra tiếng.

Nam tử cúi đầu hôn lên đôi môi của nàng, hắn hôn đến ôm nhu, cánh tay ôm lấy eo liễu của nàng.

Tuân Vân Tâm nhắm chặt hai mắt, cái miệng nhỏ tùy ý để chiếc lưỡi linh hoạt của hắn xâm lấn, đoạt lấy hương thơm trong miệng nàng.

Thân mình có chút run rẩy, nàng chờ ngày này đã rất lâu rồi.

"Vân Khanh, chúng ta về sau sẽ không bao giờ chia xa nữa, đúng không?" Vân Tâm cẩn thận hỏi, việc này, trong lòng nàng sớm đã biết đáp án, nhưng lại nhịn không được lên tiếng hỏi ra.

Thanh âm của nam tử bỗng nhiên vang lên bên tai nàng: "Còn nhớ sáu năm trước, ta ở nơi này cứu mạng ngươi. Ngươi đã nói, cả đời này, mạng ngươi đều là của ta."

Nàng giật mình, bất quá cũng chỉ ngẩn ra trong nháy mắt, bỗng nhiên bàn tay to của nam tử đột nhiên đem thân mình nàng đẩy ra. Nàng kinh hô một tiếng, cả người đã rơi xuống huyền nhai.

Thanh âm của hắn lại lần nữa truyền đến: "Hôm nay cũng là thời điểm ngươi trả lại cho ta rồi. Vân Nhi, bổn vương sẽ nhớ ngươi. Chỉ là, hậu vị, ta vốn không định vì ngươi mà giữ lại."

Câu cuối cùng kia, hàng vạn câu hỏi "Vì sao?" sinh ra trong đầu nàng nhưng lại nuốt vào trong bụng.

Nước mắt điên cuồng mà tràn ra, hắn nói cái gì? Hắn đang nói cái gì?

Nàng vì hắn mà vào Dịch Đình sáu năm, cuối cùng lại nhận kết cục này sao?

Thân mình đang không ngừng rơi xuống, bên tai chỉ có tiếng gió ngày càng trở nên chân thật...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play