Càn Khánh năm thứ hai, đầu tháng sáu, trời giáng mưa lớn, cảnh sắc ngoài nửa trượng đã mơ hồ không rõ. Lúc Bạc Hề Hành rời Càn Thừa cung, Đồng Dần có chút lo lắng khuyên nhủ: "Hoàng Thượng chi bằng đừng tự mình tới pháp trường?" Hắn hỏi vô cùng cẩn thận, cung nhân bên cạnh mang dù tới, Đồng Dần nhận lấy, lại thấy hoàng đế đã cất bước ra ngoài, hắn vội đuổi theo, giơ dù che cho hoàng đế.
Giữa màn mưa mờ mịt, mơ hồ có bóng người chạy tới, đến gần, mới thấy Hàn Thanh cả người mặc giáp. Hắn không dùng dù, hạt mưa cứ thế nện trên người hắn, phát ra tiếng vang "bạch bạch". Hắn quỳ gối, nói: "Hoàng Thượng, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa."
Hoàng đế "Ừ" một tiếng, thấp giọng: "Trẫm không hy vọng ở pháp trường nghe mấy lời bậy bạ."
"Hoàng Thượng yên tâm, mạt tướng đã xử lý mọi chuyện." Hàn Thanh đứng dậy, đuổi theo hắn.
Nơi nơi đều là tiếng mưa lớn, ngự giá sớm đã chờ bên ngoài. Bạc Hề Hành đi vào, ngồi lên đế tọa, khép nhẹ hai mắt, trong giây lát hình như nghe được tiếng la mắng của Khánh Lăng Vương ngày đó.
Khánh Lăng Vương mắng Bạc Hề Hành oan uổng hắn, mắng ngôi vị hoàng đế này bất chính mà có được, thậm chí còn mắng báo ứng nhất định sẽ giáng xuống hài tử của Bạc Hề Hành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT