Cố Ngữ Chân bước về phía trước, Khả Khả tiến lên khoác tay cùng đi với cô. “Cậu qua đó không sao chứ?”
“Không sao, anh ấy là bạn học cấp ba của tớ.”
Khả Khả lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng hôm nay phải báo cảnh sát làm ầm lên, nghệ sĩ trong giới mà dính vào loại tin tức này thì không phải chuyện tốt lành gì.
Cô nhìn người đàn ông phía trước, chân dài eo thon, dáng người xuất sắc, chưa kể đến khuôn mặt kia nữa. “Bạn học này của cậu đỉnh thật, nhưng vừa nhìn đã biết là kiểu người khó chinh phục, chắc chắn có rất nhiều cô gái thích.”
Cố Ngữ Chân sợ anh nghe thấy, bèn ra hiệu bằng miệng bảo cô nói nhỏ lại.
Vương Trạch Hào nhìn Cố Ngữ Chân đến gần, chào cô một tiếng rồi huých cùi chỏ vào An Phỉ: “Họ có phải đã từng có mối quan hệ gì không thể nói không?”
An Phỉ liếc anh ta một cái: “Cậu là bạn học cấp ba của họ mà không biết à?”
“Chẳng phải là tôi bị gia đình tống đi rồi sao, mấy năm không về nước tin tức chắc chắn là mù tịt.”
An Phỉ liếc nhìn Cố Ngữ Chân, không để tâm: “Có thể có gì được chứ, không phải chỉ là bạn học bình thường thôi sao?”
“Sao có thể, cái vẻ mặt của anh Thiệp lúc nãy y như là đi bắt gian vậy, giữa hai người họ mà không có gì thì tôi tự chặt đầu mình cho cậu đá bóng luôn.”
An Phỉ nghe vậy không nói gì thêm, quả bóng phía trước đã được đánh bay đi, anh ta quay đầu nhìn Lý Thiệp đang đi tới: “Chơi kiểu nào, vét sạch hay nhân đôi?”
Lý Thiệp cầm lấy cây gậy golf tiện tay đặt bên cạnh: “Nhân đôi đi, vét sạch chẳng có gì thú vị cả.”
Cố Ngữ Chân không hiểu cách chơi và quy tắc, đi đến đây liền dừng lại đứng bên cạnh xem.
Phó đạo diễn ở phía xa đang đi theo bên cạnh Lý Thiệp, rõ ràng không thể nào tiếp tục làm phiền cô được nữa.
Khả Khả không hiểu, liền nhìn sang cô gái bên cạnh: “Cược nhân đôi là sao?”
Cô gái bên cạnh liếc nhìn họ một cái, quen với thái độ bề trên, trông có vẻ không dễ tiếp cận nhưng sự giáo dưỡng tốt vẫn khiến cô ta mở miệng giải thích: “Là tiền cược nhân đôi, ví dụ một lỗ mười vạn, lỗ tiếp theo nhân đôi là hai mươi vạn, cứ thế mà tính.”
Cố Ngữ Chân nghe mà sững sờ, Khả Khả bên cạnh không hiểu: “Là Nhân dân tệ à?”
Cô gái kia nghe vậy bật cười: “Tất nhiên là Nhân dân tệ, chẳng lẽ ở trong nước còn chơi Yên Nhật à?”
Cứ nhân đôi như vậy, số tiền sẽ không có giới hạn, rõ ràng đây không phải là trò chơi mà người bình thường có thể chơi nổi.
Vương Trạch Hào nghe đến cược gấp đôi thì rất hăng hái: “Anh Thiệp, đây là cậu nói đó nhé, hôm nay tôi có mang theo trợ thủ đến, đừng trách tôi đông người, biết đâu chiếc siêu xe kia của cậu lại thua về tay tôi.”
"Cậu mà thắng được thì lát nữa cứ lái đi." Lý Thiệp thờ ơ đáp lại một câu rồi nhìn sang phó đạo diễn bên cạnh: “Nhân đôi không vấn đề gì chứ?”
Phó đạo diễn tuy không chơi kiểu kích thích như cược gấp đôi nhưng khó khăn lắm mới bước chân được vào giới của họ nên đương nhiên là phải hùa theo: “Không vấn đề gì, cách chơi các cậu cứ quyết định là được.”
Cứ nhân đôi như vậy, chỉ mới đánh vài gậy mà tiền cược đã lên đến năm mươi vạn.
Đến lượt Lý Thiệp, anh quay người lại đưa gậy cho cô: “Lại đây thử một gậy đi.”
Xung quanh chợt lắng lại.
"Tôi không biết." Cố Ngữ Chân vội vàng lắc đầu không nhận lấy, cô không thể chơi nổi trò chơi đắt đỏ như vậy.
Lý Thiệp bước hai bước đến gần nhét cây gậy vào tay cô, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Sợ gì chứ, thua thì tính cho tôi.”
An Phỉ nghe vậy liền liếc nhìn Cố Ngữ Chân.
Vương Trạch Hào phản ứng lại: “Anh Thiệp, cậu đùa đấy à, thật sự để cô ấy đánh sao, thua là xe của cậu phải giao ra thật đấy.”
"Chơi chẳng phải là vì kích thích sao?" Lý Thiệp hoàn toàn không quan tâm, đưa tay qua dạy cô cách cầm gậy: “Lại đây, vào lỗ thì tiền về tay em.”
"Lý Thiệp, tôi thật sự không biết." Cố Ngữ Chân muốn rụt tay lại.
Lý Thiệp nắm lấy cổ tay cô, giọng lười biếng có chút bất cần đời: “Dạy em không phải là được rồi sao.”
Golf trông có vẻ đơn giản nhưng người mới chơi ngay cả chạm vào bóng cũng không được, nói gì đến chuyện đánh bóng vào lỗ.
Cố Ngữ Chân cầm gậy, động tác có chút cứng nhắc.
Lý Thiệp nhìn động tác của cô, đưa chân đến giữa hai chân cô, chạm nhẹ vào chân cô hai bên, lười biếng nói: “Hai chân dang ra, hơi khuỵu gối.”
Cố Ngữ Chân làm theo lời anh nói, nhưng rõ ràng không chuẩn lắm, vung một gậy quả nhiên đánh hụt.
Người bên cạnh bật cười, nhưng đều là cười rất nhỏ.
Lòng bàn tay Cố Ngữ Chân đổ mồ hôi, không phải vì người khác cười mà là vì Lý Thiệp đang đứng sau lưng dạy cô.
Ở vị trí này, mọi động tác của cô đều bị anh thu hết vào tầm mắt khiến cô căng thẳng đến mức không biết phải làm gì.
Vương Trạch Hào thấy cô không đánh trúng, cười nói giúp một câu: “Thôi bỏ đi, người mới thì cho thêm cơ hội, Ngữ Chân, cố lên nhé.”
Đừng nói là một cơ hội, có cho thêm mười lần nữa thì cô cũng chưa chắc đã đánh vào được.
Cố Ngữ Chân thử đánh mấy lần, không trúng một quả bóng nào, những người đang chờ xung quanh bắt đầu xì xào, đều có chút mất kiên nhẫn.
Cô nắm chặt cây gậy trong tay, tiến thoái lưỡng nan.
Lý Thiệp đứng một bên nhìn một lúc rồi đi đến sau lưng cô, đưa tay qua nắm lấy cây gậy trong tay cô, hạ giọng nói: “Thả lỏng chút đi, có phải thi cử đâu.”
Cố Ngữ Chân cảm nhận được anh đến gần, mặt có chút nóng lên.
Trên người anh thoang thoảng mùi thuốc lá, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào tai cô, mang theo cảm giác ngứa ngáy khó chịu nhưng lại chẳng biết gãi vào đâu.
Suy nghĩ của cô có chút rối loạn, còn chưa chuẩn bị xong thì Lý Thiệp đã nắm lấy tay cô, vung gậy đánh về phía quả bóng.
Quả bóng bị đánh trúng, bay vút về phía trước, giây tiếp theo đã chính xác rơi vào lỗ.
Vương Trạch Hào "vãi" một tiếng, nhảy dựng lên ở bên cạnh: “Xa như vậy mà cũng vào được?”
Tay Cố Ngữ Chân hơi run rẩy, cả người ngẩn ngơ, chỉ nghe thấy giọng nói lười biếng của anh bên tai: “Cũng được.”
Tai cô có chút nóng khi đứng gần anh, dù chỉ chạm vào quần áo anh mà tim cũng đập nhanh đến mức khó tin.
Cô gái bên cạnh nhỏ giọng bàn tán: “Năm mươi vạn vào tay trong chớp mắt, tiền này dễ kiếm thật, tốt hơn nhiều so với việc đi hầu mấy lão già kia, không biết cô gái này đã tỉnh táo ra chút nào chưa.”
Mặt Cố Ngữ Chân lập tức tái nhợt, trong khoảnh khắc như bừng tỉnh, cô quay người nhìn anh giọng run run lên tiếng: “Tôi thật sự chỉ đến để thử vai, không biết tại sao lại thành ra thế này.”
Lý Thiệp nghe vậy không có phản ứng gì, lười biếng cười một tiếng, rõ ràng không để tâm: “Đó là chuyện của em, không cần phải giải thích với tôi.”
Cố Ngữ Chân nắm chặt cây gậy trong tay, không biết nên nói gì.
An Phỉ thấy không khí có chút không ổn liền đi tới đặt một quả bóng mới lên, nhắc nhở một câu: “Được rồi, chơi đến đây là được rồi, ván này coi như xong, chúng ta tự chơi đi, Tiểu Thư cũng sắp về nước rồi, còn hỏi tôi xem cậu có tìm người phụ nữ khác yêu đương không, nếu biết cậu dây dưa không rõ với người khác chắc lại có chuyện để ầm ĩ.”
Lý Thiệp nghe đến cái tên này không có biểu cảm gì, tiện tay nhận lấy cây gậy vung một cái, quả bóng "vút" một tiếng bay ra xa, anh lạnh lùng nói một câu: “Chuyện của tôi liên quan quái gì đến cô ta.”
Rõ ràng thái độ với cô thì tốt, còn thái độ với người kia thì cực kỳ tệ nhưng lại có thể dễ dàng nghe ra ai mới là người có thể ảnh hưởng đến anh.
Mi mắt Cố Ngữ Chân từ từ rũ xuống, cô đưa cây gậy trong tay qua, giọng nói rất nhẹ: “Tôi cùng bạn tôi về trước đây, cảm ơn các anh.”
Lý Thiệp nhận lấy cây gậy, nhìn cô một cái: “Không chơi nữa?”
Cố Ngữ Chân cúi mắt, không nhìn thẳng vào anh: “Tôi đột nhiên nhớ ra có việc nên phải về trước.”
Lý Thiệp không hỏi thêm, cũng không có ý định giữ lại: “Ồ, vậy tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Cố Ngữ Chân đáp lại rất nhẹ, cô sợ nói quá lớn thì giọng nói sẽ mang theo một tia cảm xúc không nên có.
Ngồi lên xe golf, Khả Khả ghé đến bên cạnh cô: “Anh chàng đẹp trai ban nãy thật sự chỉ là bạn học cấp ba của cậu thôi à?”
Gió thổi qua mái tóc của Cố Ngữ Chân, cô nhìn bãi cỏ trải dài, bình tĩnh nói: “Từng ngồi cùng bàn một năm.”
Khả Khả rõ ràng đã nghĩ đến điều gì đó: "Đối tượng cậu thầm mến hồi cấp ba có phải là anh ta không?" Cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của bạn mình: “Cái vẻ mặt này của cậu, không phải là nhiều năm như vậy rồi vẫn còn thầm mến đấy chứ?”
Lông mi của Cố Ngữ Chân khẽ chớp một cái, sợi dây đàn im lặng đã lâu trong đáy lòng bỗng rung động, cảm giác chua xót đã lâu không thấy lại ùa về.
Phải.
Cô thầm mến anh, đã rất lâu rồi…
Giống như ném một hòn đá xuống ao, bùn cát dưới đáy nổi lên rồi lại chìm xuống, lẫn lộn vào nhau.
Sau cơn sóng, bùn cát có thể từ từ lắng xuống đáy nước nhưng sẽ không bao giờ biến mất, cũng không thể tách rời.
Cô đau khổ, tự ti, tuyệt vọng, nhưng lại không bao giờ có thể tách bạch rõ ràng.
***
Chuông nghỉ trưa vang lên, sự náo nhiệt trên sân vẫn chưa tan, những chàng trai chạy qua chạy lại trên sân bóng rổ như thể không nghe thấy tiếng chuông.
“Ngữ Chân, cậu cũng ở đây à?”
Có người gọi cô từ phía sau, Cố Ngữ Chân ngẩn người, không ngờ mình lại vô thức ngồi ở sân bóng rổ, vốn dĩ cô chỉ đi ngang qua.
Triệu Giai Ấu ngồi bàn trước bàn sau với cô, ngày thường chỉ thấy cô cắm đầu học, không ngờ cô cũng sẽ trốn nghỉ trưa ra xem người ta chơi bóng rổ. “Cậu đang xem ai vậy?”
Nhưng dường như không cần nghe câu trả lời, rất nhanh, cô đã phản ứng lại: “Xem Lý Thiệp đúng không?”
Nghe thấy tên Lý Thiệp, các cô gái xung quanh đều nhìn qua, rõ ràng cũng đến để xem anh.
Cố Ngữ Chân ôm quyển sách tiếng Anh lên: “Không phải, tớ chỉ ăn cơm xong ngồi nghỉ một lát thôi.”
Triệu Giai Ấu không hỏi thêm gì, ngồi xuống bên cạnh cô, mấy cô gái đi cùng cô ấy cũng thuận thế ngồi xuống.
Trên sân bóng rổ có rất nhiều chàng trai, nhưng nhìn qua nhìn lại thực ra cũng chỉ xem một người.
Người đó giống như mặt trời mùa hè, nóng bỏng và chói lọi, mãi mãi khiến người ta không thể làm ngơ.
“Lý Thiệp lớp các cậu hình như có bạn gái rồi, hôm qua tớ thấy cậu ấy đi cùng với một cô gái.”
Câu nói này như một hòn đá ném xuống mặt hồ, gợn lên từng lớp sóng.
“Cậu ấy cùng với ai yêu đương vậy?”
“Tớ không quen, không phải học sinh trường mình, nhưng chắc là quen nhau đã lâu rồi, vừa nhìn là thấy rất ăn ý.”
Rất nhanh có người hỏi: “Trông thế nào?”
“Tóc ngắn, cũng rất xinh, hai người rất xứng đôi.”
Xung quanh có một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Phải rồi, ngoài nói như vậy ra còn có thể nói thế nào nữa?
Đâu phải mối tình thầm mến nào cũng thành công, có lẽ đôi khi đối tượng thầm mến còn không biết mình là ai.
Cố Ngữ Chân đứng dậy rời đi cũng không ai chú ý, ánh mắt của mọi người vẫn ở trên sân bóng rổ.
Giây tiếp theo, trên sân vang lên một tràng reo hò, bóng lại vào rổ.
Cô quay đầu lại, nhìn chàng trai vừa ném bóng vào rổ dưới ánh nắng, anh cười lên rất đẹp.
Nhưng lại hoàn toàn không thuộc về cô.
***
Cố Ngữ Chân leo năm tầng lầu về lớp cất sách vở, nhân lúc nghỉ trưa đi vào nhà vệ sinh, lúc ra ngoài suýt nữa thì đâm phải cô gái đang đi vào cửa.
Cô gái để tóc ngắn, trông rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt vô cùng lanh lợi, cho dù ở trong trường có nhiều mỹ nữ như vậy cũng tuyệt đối là cấp bậc hoa khôi.
Cô ấy liếc nhìn vào lớp, không tìm thấy người bèn quay đầu hỏi cô: “Lý Thiệp lớp các cậu đâu?”
Hơi thở của Cố Ngữ Chân ngừng lại, ánh mắt dừng trên mặt cô ấy: “Cậu ấy đi chơi bóng rổ rồi.”
Cô gái nghe vậy bĩu môi, có chút không vui: "Lại đi chơi bóng rổ, tin nhắn cũng không trả lời." Cô gái nói xong cũng không để ý đến cô nữa, quay đầu chạy xuống lầu.
Cố Ngữ Chân nhìn cô ấy chạy xa, dần biến mất ở góc rẽ, cô đứng im một lúc rồi quay người đi về hướng khác.
Vào nhà vệ sinh, cô mở vòi nước rửa tay, nước chảy qua lòng bàn tay mang theo cảm giác mát lạnh.
Cô có chút thất thần.
Cô gái này thật sự rất xinh đẹp, ngay cả chính cô khi nhìn thấy cũng sẽ thích một cô gái xinh đẹp sống động như vậy.
Chứ không phải một người ngốc nghếch, yên tĩnh, vô vị như cô.
Giữa bầu trời đêm, ai cũng sẽ nhìn thấy mặt trăng đầu tiên chứ không phải những vì sao mờ nhạt.
***
Cố Ngữ Chân trở lại lớp học, cả lớp vẫn đang trong giờ nghỉ trưa, chỉ là hôm nay dường như vì đông người nên có chút ồn ào.
Cô vừa bước vào, các bạn học đều nhìn cô, trên mặt đều mang nụ cười xem kịch vui.
Cố Ngữ Chân thấy kỳ lạ vì họ nhìn mình như vậy, đợi đến khi đi đến bàn học mới phát hiện bàn của mình bị xô lệch, sách vở trên bàn như thể bị nhặt lên một cách tùy tiện rồi đặt lại.
Cuốn vở trên cùng được mở ra, chỉ viết tên của Lý Thiệp.
Mi mắt cô giật một cái, xung quanh vang lên tiếng cười khúc khích.
“Cố Ngữ Chân, nhìn lên bảng kìa.”
Cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, trên bảng viết hai cái tên, một là cô, một là Lý Thiệp.
*Cố Ngữ Chân thích Lý Thiệp.*
Máu trong người cô chợt chảy ngược, mọi người thấy phản ứng của cô thì bắt đầu ồn ào cười lớn.
Hành lang bên ngoài vang lên tiếng đập bóng rổ, Lý Thiệp và một nhóm nam sinh đang đi về phía lớp học.
Anh vừa bước vào, tiếng ồn ào của mọi người càng lớn hơn.
"Lý Thiệp, cậu lại có thêm một fan nữ nữa kìa, ủy viên kỷ luật thích cậu đấy, trong vở chỉ ghi đúng tên của một mình cậu thôi!" Một nam sinh bàn đầu lớn tiếng trêu chọc, khiến tiếng hò reo xung quanh càng ồn ào hơn.
Lý Thiệp vừa mới vào, không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Không phải..." Hơi thở của Cố Ngữ Chân trở nên dồn dập, giọng nói cũng không phát ra được, hai chữ đơn giản cũng bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào, không ai nghe thấy.
Nam sinh đi vào cùng Lý Thiệp nhìn thấy tấm bảng: “Ồ, đỉnh vãi! A Thiệp, nhìn lên bảng kìa.”
Lý Thiệp quay đầu liếc nhìn tấm bảng, rồi lại nhìn về phía cô.
Cố Ngữ Chân đối diện với ánh mắt của anh, sự xấu hổ, sụp đổ, tự ti, những cảm xúc phức tạp, lập tức ùa đến.
Cô cầm lấy quyển sách trên bàn, mạnh mẽ ném xuống đất: “Các cậu thấy như vậy rất vui sao?”
Quyển sách "bộp" một tiếng rơi xuống đất, lớp học im lặng trở lại.
Đột nhiên có một nam sinh nói: “Có bệnh à, tự mình viết tên người khác.”
“Cậu ấy là ủy viên kỷ luật, ghi tên là chuyện bình thường mà?”
“Cả một quyển vở to như vậy chỉ ghi tên một người, rõ ràng là thích người ta rồi, mà cho dù không phải thì cũng không cần phải phản ứng mạnh như vậy chứ, đùa cũng không chịu được.”
Những lời phản bác xung quanh khiến cô không thể chịu đựng nổi sự xấu hổ nữa, hốc mắt lập tức đỏ lên, cô ôm đầu gục xuống bàn.
Lý Thiệp liếc nhìn qua, quả bóng rổ trong tay trực tiếp ném tới, lời nói có chút ngang ngược: “Vậy ra đây, tao đùa với mày một chút?”
Quả bóng rổ trực tiếp ném vào người nam sinh kia rơi xuống bàn học rồi lại rơi xuống đất kêu côm cốp.
Nam sinh bị ném lập tức im bặt.
Lý Thiệp đi đến bục giảng, cầm lấy giẻ lau bảng, chỉ vài cái đã lau sạch tên trên bảng rồi quay người nhìn các bạn học trong lớp: “Mẹ nó đứa nào sau này còn dám giở cái trò đùa nhạt nhẽo này ra nữa thì đừng trách tao trở mặt không nể nang.”
Anh thấy không ai dám nói gì, liếc nhìn mấy người cầm đầu rồi giơ tay ném giẻ lau bảng lên bục giảng: “Toàn một lũ não có bệnh, rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Giẻ lau bảng "bộp" một tiếng ném lên bục giảng, cả lớp im phăng phắc.
Lý Thiệp trước nay tính tình tốt, chơi được với tất cả mọi người, cũng chưa bao giờ không chịu được đùa giỡn, giờ đột nhiên như vậy khiến lớp học cũng lập tức im lặng, không ai dám nhìn anh.
Cả lớp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người ai nấy đều làm việc của mình, người viết bài thì viết bài, người cúi đầu đọc sách thì đọc sách, không ai dám nhìn Cố Ngữ Chân cười nhạo nữa.
Tay áo của Cố Ngữ Chân đã ướt đẫm một mảng nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rơi, không thể nào ngừng lại.
Dường như có người đi đến trước bàn học, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, Lý Thiệp cầm một gói khăn giấy không biết lấy từ đâu ra, đưa qua, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ một đứa trẻ: “Đừng để ý đến đám não tàn này, ủy viên kỷ luật muốn ghi tên ai thì ghi tên người đó.”
Gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi vào làm tấm rèm trắng tung bay mang theo hơi thở của mùa hè, thật đẹp.
Cố Ngữ Chân đưa tay nhận lấy khăn giấy, nói một câu rất nhẹ và nghẹn ngào, nhẹ đến mức chính cô cũng không nghe thấy: “Cảm ơn.”
"Lý Thiệp." Cửa sau lớp học đột nhiên có người gọi tên anh.
Cố Ngữ Chân cũng quay đầu nhìn.
Cô gái kia liếc nhìn cô một cái rồi lại nhìn Lý Thiệp.
Lý Thiệp không ở lại đây nữa mà đi ra ngoài.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói của cô gái, dường như còn đưa tay đánh anh một cái: “Cậu bắt nạt con gái à, còn làm người ta khóc nữa?”
“Không có chuyện đó, không liên quan đến tôi.”
“Vậy sao người ta khóc?”
“Có người đùa giỡn cậu ấy, tôi thấy chướng mắt nên nói giúp một câu.”
Người đẹp đứng cùng nhau thật sự rất xứng đôi, ngay cả cảnh đùa giỡn cũng thật đẹp.
Bạn học bên cửa sổ đã kéo rèm lại, cũng che đi một chút ánh nắng.
Cố Ngữ Chân từ từ quay đầu lại, cúi đầu nhìn cuốn vở đã ướt hơn nửa trang trong tay, cô lấy quyển sách úp xuống, che đi cái tên trên vở.
***
**Lời tác giả:**
Các bé yêu ơi, xin nhắc nhở một chút, truyện này cả hai nhân vật chính đều là xử nhưng không phải là mối tình đầu của nhau nhé.