Trời mùa mưa thay đổi thất thường, sau khi mưa phùn hóa thành sương, trong không khí lan tỏa một lớp hơi nước mỏng manh.

Nền gạch xi măng loang lổ vết nước, ẩn hiện dưới ánh sáng, phản chiếu những vầng sáng mờ ảo.

Cố Ngữ Chân buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh, đứng tại chỗ chờ tan làm.

Từ sân vận động phía xa vọng lại tiếng cười đùa náo nhiệt, khiến người ta có cảm giác như được quay trở lại sân trường.

Cô quay đầu nhìn những chàng trai đang chơi bóng rổ ở phía xa rồi thu lại tầm mắt, cúi đầu dùng mũi chân khẽ điểm lên vũng nước nhỏ trên mặt đất, mặt nước lờ mờ phản chiếu hình bóng của cô.

Ở đằng xa có một cô gái trông giống trợ lý từng bước chạy tới, đưa cho cô một cốc nước: “Chân Chân, bên kia bảo cảnh này quay xong không cần quay bổ sung nữa, có thể về rồi. Chị có muốn ra xe ngồi đợi trước không?”

Cố Ngữ Chân lắc đầu, nhận lấy cốc nước, lấy ống hút ra rồi cúi đầu uống một ngụm, “Chị đợi ở đây được rồi.”

Tiểu Ngư nghe vậy cũng nhìn về phía những người đang chơi bóng rổ, cảm thán một câu: “Anh Phó Lê đẹp trai thật, lúc nãy có rất nhiều bạn nữ nhìn anh ấy mà hét lên. Tiếc là hồi đi học em chẳng gặp được ai cấp bậc nam thần trong trường như vậy, thanh xuân chẳng có chút gì gọi là phô trương cả.”

Cố Ngữ Chân uống nước chanh, vị chua chua ngọt ngọt. Cô liếc nhìn sân bóng rổ ở phía xa, khẽ nói một câu: “Gặp được cũng chưa chắc là chuyện tốt...”

Tiểu Ngư mắt ngời lên vẻ mơ mộng: “Đương nhiên là chuyện tốt rồi, nếu em mà gặp được thì thanh xuân này đáng giá biết bao!”

Cố Ngữ Chân lẩm bẩm: "Đợi khi nào em gặp được sẽ biết." Một khi đã biết đến sự tồn tại của một người như vậy, sau này sẽ chẳng còn ai lọt vào mắt xanh được nữa.

Đã từng thấy nhìn mặt trời độc nhất vô nhị, thì dẫu bầu trời có muôn vàn tinh tú, làm sao còn có thể lọt vào trong mắt nữa?

Giọng cô không lớn, Tiểu Ngư không nghe rõ cô nói gì, chỉ cảm thấy cô luôn toát ra một vẻ đẹp rất tĩnh lặng, cả con người sạch sẽ đến trong suốt, điềm tĩnh như một cô học sinh, hơn nữa còn là kiểu học sinh ngoan ngoãn dễ bị mấy cậu bạn hư hỏng, đẹp trai, không ham học trong trường để mắt tới.

Cô nhớ lại dáng vẻ lúc nãy khi Cố Ngữ Chân chơi game, có chút kinh ngạc: “Chân Chân, chị chơi game giỏi thật đó, hồi đi học chắc chị nghiện game lắm nhỉ, ban nãy chơi hay đến thế. Ban đầu đạo diễn còn lo cảnh đó phải tìm người thật sự biết chơi game để đóng thay cơ.”

Cố Ngữ Chân cắn nhẹ ống hút, khẽ nói một câu: “Cũng xem như là nghiện.”

Thật ra thứ cô nghiện là người, không phải game…

Thời cấp ba, cô hoàn toàn không biết chơi game.

Nhưng người đó thì biết và chơi rất giỏi.

Anh không kiên nhẫn nghe giảng, thường ngồi chơi game trong lớp, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình, lần nào cũng có thể đánh cho đối phương không ngóc đầu lên được.

Khi đó anh là bạn cùng bàn của cô. Mỗi lần chơi bóng rổ về, anh cũng không gọi cô đứng dậy nhường đường mà chỉ ném quả bóng rổ ra phía sau lớp, rồi nhấc chân bước thẳng qua khoảng trống giữa lưng cô và ghế để vào chỗ ngồi.

Sau này thấy làm vậy phiền phức, anh liền ném thẳng cặp sách lên bàn cô, đổi chỗ với cô.

Anh ngồi ngoài, cô ngồi trong. Anh cũng chẳng sợ giáo viên biết, cứ ngang nhiên mà chơi.

Cứ như thế, mỗi khi nhìn lên bảng, cô không thể tránh khỏi việc nhìn thấy anh, có lúc trong khóe mắt cô chỉ toàn là hình bóng anh.

Cô ngồi rất gần anh, những lúc lớp học yên tĩnh còn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, một sự hiện diện không thể nào lờ đi.

Có một lần, cô vô tình nhìn thấy tên game của anh, là ba chữ cái tiếng Anh, chỉ một lần là nhớ mãi.

Cô bỗng nảy ra ý định chơi cùng một tựa game với anh, làm như vậy dường như có thể đến gần anh hơn một chút.

Cô học một thời gian mới chơi ra dáng một chút, nhưng chưa bao giờ dám nói cho ai biết, cô sợ người khác phát hiện ra bí mật nhỏ này.

Một lần tình cờ, cô gặp anh trong game. Ba chữ cái viết tắt, đơn giản đến mức chỉ cần nhìn là nhận ra ngay.

Nhìn bóng dáng của anh và cô cùng đi trên một con đường trong game, tim cô đập nhanh đến điếc cả tai, ngay cả tay cũng run rẩy.

Cô đột nhiên cảm thấy đây là lần may mắn nhất của mình, lời cầu nguyện đã được đáp lại, giống như một người bình thường bất chợt được chiếu cố, may mắn đến thế.

Ván đó cô đã chơi rất tốt.

Sau này, anh em của anh đã kết bạn trong game với cô, những lúc thiếu người họ sẽ cùng chơi.

Cô thường nghe thấy giọng anh chỉ huy, trêu đùa trong game, giọng nói mang theo ý cười nghe rất hay.

Mỗi lần nhìn thấy tên game của anh cứ như thể nhìn thấy chính anh, vừa căng thẳng lại vừa có thêm nhiều vị ngọt không nói thành lời.

Tiếc rằng sự may mắn không thể nói ra này, đối với một cô gái bình thường như cô lại là một viên thuốc bắc bọc đường mật, dư vị là sự cay đắng không bao giờ dứt.

Cái tên game rất đơn giản đó chính là tên của cô gái mà anh thích.

Một cái tên viết tắt đầy ẩn ý.

Anh đã dùng cái tên này chơi game suốt mấy năm trời, và cũng đã thích cô gái đó một thời gian rất dài.

Ngày hôm đó, tất cả vị ngọt trộm được trong phút chốc đều hóa thành vị đắng, lồng ngực như bị đè nặng, một cảm giác đau đớn đến ngột ngạt.

Sau này, cô không bao giờ chơi game đó nữa, cũng không dám nhìn vào tên game của anh nữa…

Bên kia đã quay xong, các diễn viên quần chúng lần lượt giải tán. Bộ phim học đường này đã được quay xong từ trước, đây là những cảnh quay bổ sung cuối cùng.

Phó Lê cũng đã xong việc, anh đi về phía này, nhận lấy khăn mặt từ trợ lý để lau mồ hôi: “Lâu rồi chúng ta không gặp, cùng nhau đi ăn một bữa nhé.”

"Được." Cố Ngữ Chân đóng nắp chai nước lại, xác nhận bên kia đã đóng máy  mới cùng anh đi về phía bãi đỗ xe.

Trợ lý của Phó Lê đi lấy xe. Phó Lê ngồi ở ghế phụ, còn cô và Tiểu Ngư ngồi ở hàng ghế sau.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, rời khỏi trường học cũng rời xa sự ồn ào của sân trường.

Cố Ngữ Chân qua cửa sổ xe nhìn ngôi trường dần khuất xa khỏi tầm mắt.

"Nghe nói đây là trường cũ của chị, chị học cấp ba ở đây à?" Phó Lê quay đầu hỏi cô.

“ Ừm, lâu lắm rồi tôi không quay lại.”

“ Tôi nghe nói trường này có một khóa học sinh rất nổi tiếng, náo loạn đến mức lên cả tin tức thành phố, vừa khó bảo lại vừa ngang ngược.”

"Đúng vậy, chính là khóa của tôi." Chỉ là những chuyện oanh oanh liệt liệt đó không liên quan đến cô, thanh xuân ngang tàng cũng không thuộc về cô. Cô luôn là một người ngoan ngoãn, bình thường đến mức không ai chú ý.

Phó Lê không khỏi ngạc nhiên: “Ghê vậy sao, tôi nhìn không ra luôn đó. Hồi đó chị có gặp phải cậu bạn hư hỏng nào không?”

Cố Ngữ Chân im lặng.

Anh ấy... có lẽ được tính là một cậu bạn hư hỏng.

Không thích học, trốn học chơi game, thi cử cũng chằng buồn đến, tính cách ngông cuồng, ương bướng khó bảo, mang theo sự ngang tàng phóng túng thường thấy của thiếu niên ở độ tuổi đó, là một cá tính mà một học sinh ngoan ngoãn như cô chưa bao giờ dám có.

"Rầm!" Phía trước đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.

Cố Ngữ Chân còn chưa kịp hoàn hồn, cả người cô theo quán tính mà đâm sầm vào lưng ghế trước.

Tiểu Ngư hét lên, ôm lấy mũi, đau đến sắp khóc.

Trợ lý nắm chặt vô lăng, nhìn chiếc xe phía trước, hoảng hốt: “Xong rồi, anh ơi, hình như em gây họa rồi!”

Phó Lê nhìn chiếc xe phía trước, nhíu mày, nhưng vẫn lên tiếng trấn an: “Không sao, để anh xuống xem xem.”

Anh mở cửa xe bước xuống.

Cố Ngữ Chân nén cơn đau ngẩng đầu nhìn, một chiếc xe màu đen đang đỗ ở phía trước.

Chiếc xe này chắc chắn không rẻ, e rằng trong thời gian ngắn khó mà giải quyết xong.

Phó Lê và trợ lý xuống xe xem xét, đuôi xe phía trước đã bị móp vào, trông khá nghiêm trọng.

Phó Lê đi vòng quanh xe tìm thông tin liên lạc nhưng không thấy đâu cả, đoán là chủ xe chỉ tạm thời đỗ ở ven đường, chắc lát nữa sẽ quay lại.

Đang nghĩ vậy, phía sau có người cất giọng cà lơ phất phơ: “Đỗ ở đây mà cũng đâm vào được à?”

Giọng điệu trêu chọc, dường như chẳng coi đó là chuyện gì to tát.

Cố Ngữ Chân vừa bước xuống xe đã nghe thấy giọng nói này, cô ngây người nhìn về phía trước xe.

Người đàn ông đứng trước xe vẫn mang khí chất tùy tiện ngang ngược như ngày nào, mặc quần dài và áo thun đen, cả người trông thon dài và sảng khoái. Rõ ràng là một màu tối như vậy nhưng anh lại diện ra được một phong vị vừa tùy hứng vừa quyến rũ.

Anh cầm một chai nước trong tay, có lẽ là tùy tiện dừng xe để vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua đồ.

Anh cũng đã nhìn thấy cô, ánh mắt lướt qua, dừng lại trên bộ đồng phục học sinh của cô.

Cố Ngữ Chân bỗng không biết nên có hành động hay biểu cảm gì.

Phó Lê ngẩng đầu nhìn, thấy người đó cũng sững lại một chút, không ngờ chủ xe lại có ngoại hình ưu tú đến vậy, rất hợp với giọng nói của anh ta, đều là một vẻ đẹp trai bất cần đời.

“Đây là xe của anh phải không? Xin lỗi anh, tài xế của tôi không chú ý, không may đâm phải. Anh xem chúng tôi nên xử lý tổn thất này như thế nào?”

Bị đâm từ phía sau như thế này, Phó Lê cũng đã tính toán trong đầu số tiền phải đền bù, xem ra bộ phim này coi như đóng không công rồi.

Trợ lý đứng bên cạnh đã sợ đến phát khóc. Cùng là dân lái xe nên đương nhiên biết chiếc xe này không hề rẻ.

Lý Thiệp nghe vậy, bước xuống một bậc thềm nhỏ, một chân vẫn hơi khuỵu gối đặt trên bậc thềm, nửa người cúi xuống xem xét đuôi xe bị đâm, tư thế ung dung tùy ý, như thể chiếc xe bị đâm không phải là của mình.

Cố Ngữ Chân bước lại gần hơn, bất giác đưa mắt nhìn anh.

Lý Thiệp liếc nhìn chỗ bị đâm, ngẩng đầu nhìn cô, thản nhiên lên tiếng: “Thôi bỏ đi, cùng trường thì không cần đền.”

Phó Lê nghe vậy thì ngẩn ra. Chiếc xe này chắc chắn không thể sửa ở trong nước, phải gửi ra nước ngoài. Chi phí và thời gian trong đó không phải là con số có thể tính toán được.

Cứ thế cho qua sao?

Anh nhìn theo ánh mắt của Lý Thiệp về phía Cố Ngữ Chân: “Hai người quen nhau à?”

Cố Ngữ Chân cụp mắt xuống, gật đầu: “Là bạn học cấp ba.”

"Trùng hợp vậy sao?" Phó Lê hoàn toàn không ngờ tới.

Cô nhìn anh, có chút cứng nhắc mở lời: “Lâu rồi không gặp, Lý Thiệp.”

Hai chữ cuối cùng bị đè nén xuống một cách khó hiểu, như thể sợ rằng nếu nói quá to sẽ bị người khác nghe ra manh mối gì đó.

Lý Thiệp nghe vậy thì khựng lại một chút rồi mới nhìn sang và bật cười, một nụ cười lười biếng và uể oải: “Đúng là khá lâu rồi.”

Cố Ngữ Chân không biết sự ngập ngừng đó của anh có phải vì anh không nhớ ra cô là ai không.

Lý Thiệp đứng thẳng người nhìn họ, thấy họ mặc đồng phục học sinh thì nhướng mày, có chút trêu chọc: “Hai người chơi cũng trội ghê nhỉ?”

Lúc này Cố Ngữ Chân mới nhận ra cô và Phó Lê đều đang mặc đồng phục học sinh. Ở trong trường thì không nổi bật, nhưng vừa ra ngoài đã giống như một cặp đôi mặc đồ đôi.

“ Cậu ấy là bạn diễn của tôi, gần đây chúng tôi đang quay một bộ phim học đường, cậu ấy đóng vai nam chính.”

Lý Thiệp nghe vậy khẽ nhướng mày mỉm cười, rõ ràng không mấy để tâm.

Phó Lê cũng nhận ra thái độ của Cố Ngữ Chân đối với người đàn ông này có gì đó không bình thường, đương nhiên không thể lợi dụng mối quan hệ này của cô. Anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát giao thông, nhưng lại không biết địa chỉ, anh đưa điện thoại cho cô: "Chân Chân, chị nói địa chỉ cho cảnh sát đi." Rồi anh quay sang nhìn Lý Thiệp: “Hay là cứ gọi cảnh sát giao thông đi, tổn thất bao nhiêu tôi sẽ đền, tiền này chắc chắn không thể để anh tự chịu được.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy liền nhận điện thoại, đang chuẩn bị nói địa chỉ.

Lý Thiệp trực tiếp vươn tay qua lấy điện thoại, tay anh chạm vào mu bàn tay cô.

Cố Ngữ Chân cảm nhận được sự ấm áp trên mu bàn tay mình, đối diện với ánh mắt của anh, cả người cô đều ngơ ngẩn.

Xung quanh rõ ràng rất ồn ào, nhưng âm thanh dường như đã rời xa cô, yên tĩnh đến lạ thường.

Lý Thiệp cúp điện thoại rồi đưa lại: "Đừng phiền phức nữa, đều là bạn học cả." Anh nói rồi tiện tay chỉ vào chiếc xe, liếc cô một cái: “Đi đây, tôi còn có việc.”

Phó Lê tiễn anh rời đi, quay lại với vẻ không thể tin nổi: "Chị và anh ta thật sự chỉ là bạn học bình thường thôi à, tiền sửa xe này không ít đâu đấy?" Anh nói rồi lại có chút không hiểu: “Nếu không phải quan hệ bình thường, tại sao lại không ở lại một lát, chẳng nói với nhau được mấy câu?”

Cố Ngữ Chân nhìn chiếc xe rời đi, cụp mắt xuống, không nhìn nữa.

Anh đương nhiên sẽ không ở lại.

Cô chỉ là một người mà anh có thể coi là quen biết trong cuộc đời anh, nhạt nhòa đến mức không có điểm gì đáng nhớ, cũng không cần thiết phải hàn huyên.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play