Ba ngày trôi qua rất nhanh, Cố Ngữ Chân vừa ra khỏi phòng thì thấy người bạn cùng nhà Khả Khả đang đánh răng.

Khả Khả là người mẫu catwalk, là người bạn mà cô quen được khi còn làm người mẫu. Khi đó họ không có tiền nên đã thuê nhà chung, đến bây giờ vẫn vậy, vừa hay có thể chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau.

Thấy cô ra ngoài, Khả Khả ngậm đầy bọt kem đánh răng, hỏi: “Cậu đi thử vai một mình à?”

Cố Ngữ Chân gật đầu, ít nhiều cũng có chút căng thẳng, dù sao vai diễn này cũng có rất nhiều người cạnh tranh: “Tiểu Ngư bị công ty gọi đi họp rồi.”

“Vậy hôm nay để tớ làm trợ lý cho cậu nhé, tớ đi xem náo nhiệt, buổi tuyển chọn cho phim của đạo diễn Hứa chắc chắn sẽ có nhiều chuyện hay để xem.”

Cố Ngữ Chân cầm lược chải tóc, mỉm cười: “Được thôi, tiện thể cho tớ thêm can đảm.”

"Ô yeahh, đợi tớ năm phút, tớ xong ngay đây!" Khả Khả vội vàng quay người vào phòng thu dọn.

Địa điểm thử vai được chọn ở một sân golf. Khương Y nói là vì phó đạo diễn thích thử thách khả năng ứng biến tại chỗ của diễn viên.

Tuy Cố Ngữ Chân không hiểu lắm, nhưng những người làm nghệ thuật ít nhiều đều có những tật xấu kỳ quặc, họ cũng không có khả năng đi giải thích với mọi người.

Cố Ngữ Chân và Khả Khả cùng nhau đến nơi, ở đó đã có vài cô gái đang đứng chờ.

Khả Khả cảm thấy có chút kỳ lạ: “Sao ít người thế này, chúng ta đến muộn à?”

Cố Ngữ Chân nhìn điện thoại: “Nhưng chúng ta đã đến sớm mười lăm phút mà.”

“Vậy có lẽ là chúng ta đến quá sớm.”

Cố Ngữ Chân cảm thấy có gì đó không ổn, buổi thử vai này có vẻ không trang trọng lắm, hơn nữa không có một diễn viên quen mặt nào.

Nhưng cô vẫn bước lên chào hỏi: “Chào thầy Chu, em là Cố Ngữ Chân, chị Khương Y bảo em đến thử vai ạ.”

Phó đạo diễn đang nói cười với người bên cạnh, thấy cô đến liền chỉ tay về phía cô: “Các anh xem, đến rồi kìa, đây chính là cô gái tôi đã nói, trông xinh đẹp lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện.”

Lời này nghe có chút kỳ quặc, Cố Ngữ Chân chưa kịp suy nghĩ kỹ thì một nhóm người ở phía xa đang thong thả đi về phía này rồi ngồi xuống ở một chỗ không xa.

Nhóm người đó và bầu không khí ở đây hoàn toàn khác biệt, vừa nhìn đã biết không phải người thường, dáng vẻ thoải mái tự tại, rõ ràng là đến để chơi golf.

Phó đạo diễn liếc nhìn về phía đó, rồi thu lại ánh mắt và kinh ngạc nhìn lại lần nữa, dường như không ngờ sẽ gặp người quen ở đây, ông ta vội vàng đứng dậy đi tới: “Chào cậu Lý, thật trùng hợp, cậu cũng đến chơi golf à?”

Mấy người đàn ông trung niên ở đây thấy ông ta đi chào hỏi cũng đều nhìn sang.

Anh ngồi với dáng vẻ nhàn nhã, tay chống cằm, ngón tay lướt qua lướt lại trên màn hình điện thoại, tuy chỉ ngồi tùy ý bên ngoài đám đông nhưng lại là trung tâm của nhóm người đó, họ nói chuyện đều hướng về phía anh, mặc dù anh không có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện.

Người bên cạnh anh đều mặc trang phục chơi golf, trang bị đầy đủ từ đầu đến chân.

Chỉ có anh là không tuân theo quy tắc trang phục của golf, nổi loạn và tùy ý, hoàn toàn không quan tâm đến quy tắc.

Phó đạo diễn đến gần, chào hỏi một lúc lâu anh mới chậm rãi ngước mắt lên liếc nhìn ông ta một cái, vẻ mặt có chút lãnh đạm, rõ ràng là không quen biết.

Phó đạo diễn Chu đưa tay ra tự giới thiệu: “Ngài bận rộn nhiều việc nên có lẽ không nhớ ra tôi, dạo trước tôi có theo chú đến thăm lão phu nhân nhà ngài, vừa khéo hôm đó ngài cũng có mặt.”

Nghe xong anh dường như mới có chút ấn tượng, lười biếng nói: “Các ông cũng đến chơi à?”

“Đúng vậy, lát nữa có gọi thêm mấy ngôi sao nhỏ đến, nếu cậu Lý và bạn bè có hứng thú, mọi người có thể cùng chơi, làm quen một chút.”

Phó đạo diễn Chu vừa nói vậy, mấy người đàn ông bên này cho rằng đó là chuyển không thể. Một người như thế thì người nào mà chưa gặp qua, căn bản không có khả năng đến chơi cùng được.

Quả nhiên vừa nghĩ xong thì bên kia đã lên tiếng từ chối.

“Tôi và bạn tôi chơi vài ván rồi đi, các ông cứ chơi đi, cứ tính vào hóa đơn của tôi.”

Vừa nhìn đã biết là người rất biết cách đối nhân xử thế, thích hay không thích đều không để người khác nhận ra, không quá thân thiện cũng không quá xa cách, một câu nói cũng có thể khiến người ta cảm thấy được ưu ái.

Phó đạo diễn Chu vô cùng hưởng thụ, cảm thấy rất có thể diện: “Ngài khách sáo quá, vậy chúng ta hẹn gặp lại sau.”

Phó đạo diễn Chu vui vẻ quay về, giơ ngón tay cái lên khen: “Hôm nay thật đúng là may mắn, vừa hay gặp được cậu Lý lại còn khách sáo bảo chúng ta cứ tính vào hóa đơn của cậu ấy.”

Mấy người nghe xong đương nhiên biết bên đó không phải người thường, cũng hiểu phép tắc nên không hỏi nhiều, chỉ tiếc là không thể qua nói được vài câu.

Lý Thiệp vừa từ chối xong thì Vương Trạch Hào bên cạnh hỏi: “Ai vậy? Giỏi chém gió thật, chuyện này mà cũng đem về khoe được.”

Gia đình An Phỉ có người làm trong ngành này, quay đầu lại nhìn: “Nhà gã đàn ông đó cũng có chút gia thế, rất thân với ông chú kia của ông ta, hai người thường xuyên ngủ với mấy gương mặt mới.”

Vương Trạch Hào nhìn sang, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên một cô gái, có chút kinh ngạc mà ngập ngừng nói: “Anh Thiệp, cô gái kia có phải là Cố Ngữ Chân không?”

Chủ yếu là bạn học cấp ba, lại quá lâu không gặp nên anh ta ta không chắc lắm.

Lý Thiệp liếc nhìn về phía đó rồi thu lại ánh mắt, vẻ mặt không quan tâm như thể lười biếng mở miệng.

Cô gái bên cạnh vốn có gia cảnh tốt, chưa từng thấy qua những chuyện bẩn thỉu như này, nghe thôi đã thấy buồn nôn: “Cái mặt bóng nhẫy lại còn bụng phệ, nhìn thôi đã thấy ngấy rồi, không hiểu mấy cô gái kia làm sao mà nuốt trôi được chứ?”

An Phỉ không để tâm: “Lựa chọn khác nhau thôi mà, đều là giao dịch vì vai diễn, nổi tiếng mới là thứ người ta muốn.”

Vương Trạch Hào có chút khó nói: “Nhưng hồi cấp ba cô ấy không phải như vậy, hoàn toàn là một cô gái ngoan ngoãn ít nói mà.”

An Phỉ cầm gậy golf lên nghịch: “Con người ai cũng thay đổi, thời cấp ba ai mà không trong sáng? Ra ngoài xã hội rồi sẽ khác, cám dỗ lợi ích nhiều vô kể.”

Cô gái kia tỏ vẻ khinh thường chuyện này, thấy Lý Thiệp mãi không nói gì bèn cố tình bắt chuyện với anh: “Cứ ngủ như vậy để đi lên cũng chẳng vẻ vang gì, anh Lý Thiệp, anh nói có phải không?”

Lý Thiệp rõ ràng không có hứng thú thảo luận chuyện này, lười biếng trả lời một câu: “Làm sao tôi biết được?”

Trong lời nói của anh có chút không kiên nhẫn, mọi người tưởng anh cảm thấy nói về những chuyện này rất vô vị nên cũng tiếp tục chủ đề này nữa.

An Phỉ cũng thuận miệng nói lảng sang chuyện khác: “Đừng bàn về những người không quan trọng nữa, chơi golf đi.”

Chỉ có Vương Trạch Hào có chút cảm khái, không ngờ một học sinh giỏi ít nói ngày xưa lại đi trên con đường như vậy.

Cố Ngữ Chân nhìn thấy anh cũng không phản ứng kịp, không ngờ sẽ gặp anh ở đây.

Cô có chút ngẩn ngơ, cho đến khi phó đạo diễn đi đến ngồi cạnh cô thì cô mới bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy: “Thầy Chu, xin hỏi em thử vai đoạn nào ạ?”

Phó đạo diễn cười tủm tỉm lấy một cuốn kịch bản từ trên bàn đưa qua: “Em cứ ngồi xuống trước đi, lát nữa tôi sẽ diễn cùng em, diễn tốt thì vai này là của em.”

Cố Ngữ Chân nhận lấy kịch bản, liếc nhìn nội dung bên trong lại càng thấy kỳ lạ hơn.

Đây là một đoạn cảnh hôn, hoàn toàn không có cốt truyện cũng không thể hiện được đặc điểm tính cách của nhân vật.

Đây là muốn cô thử vai cảnh này, mà còn là với phó đạo diễn Châu sao?

Cố Ngữ Chân mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Khả Khả bên cạnh ghé lại nói nhỏ: “Chân Chân, sao tớ cảm thấy đây không giống thử vai, người phụ nữ bên cạnh phó đạo diễn tớ có gặp qua, không phải diễn viên mà là người chuyên đi câu đại gia.”

Cảm giác bất an trong lòng Cố Ngữ Chân lập tức thành sự thật, cô nắm chặt kịch bản trong tay: “Thầy Chu, em đến đây để thử vai một cách nghiêm túc.”

"Sao lại không nghiêm túc, em có vấn đề gì à, không sao, cứ nói thẳng ra, tuy tôi lớn hơn em hai mươi mấy tuổi nhưng dạy em cách diễn xuất thì vẫn không thành vấn đề, em xem người khác đều rất sẵn lòng học hỏi kìa." Ông ta chỉ về phía mấy cô gái đang ngồi bên cạnh, đều là những sinh viên trẻ trung xinh đẹp, hoàn toàn không có ý định đến thử vai.

Mấy người đàn ông trung niên xung quanh nghe thấy câu này đều cười phá lên: “Lão Chu, cô gái ông tìm lần này trong sạch thì trong sạch thật, nhưng sao không lanh lợi gì cả?”

Phó đạo diễn Chu xua tay: “Ngây thơ mà, không sao, tôi có thể dạy, phải dạy tận tay mới thú vị chứ.”

Khả Khả lập tức nắm lấy cánh tay cô, nghe ra có điều không ổn.

Cố Ngữ Chân cảm thấy vô cùng khó xử, đặc biệt là trước mặt anh, cô mím môi: “Quản lý nói với em là đến để thử vai nữ phụ thứ ba của đạo diễn Hứa, nếu không phải vậy thì không cần phải tiếp tục nữa.”

Nụ cười hòa nhã trên mặt phó đạo diễn lập tức biến mất: “Quản lý của em? Khương Y không nói rõ cho em biết hôm nay đến đây để làm gì à?”

Đồng tử của Cố Ngữ Chân thoáng co lại, cô lùi nhẹ về sau, không thể tin được: “Ý thầy là sao?”

"Bớt giả vờ thanh cao cho tôi, hôm nay đã đến đây thì ngoan ngoãn hầu hạ chúng tôi cho tốt, vai diễn này chắc chắn là của em, đừng có mẹ nó vừa muốn giả bộ đứng đắn vừa muốn đòi chiếm lợi!" Phó đạo diễn đột nhiên cao giọng.

Cố Ngữ Chân cảm thấy xung quanh chợt lặng đ, sự nhục nhã chưa từng có khiến cô thở cũng trở nên khó nhọc, cô cất lên từng chữ một: “Chị ấy nói là thử vai.”

“Tôi không quan tâm hai người có nói rõ với nhau hay không, hôm nay nếu em dám đi thì đừng hòng tồn tại trong giới này nữa, tôi và Khương Y quan hệ không tệ, để cô ta tùy tiện tìm một lỗi sai của em thì em cứ chờ mà đền cho công ty một khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ đi!”

Cố Ngữ Chân đột nhiên có chút mất sức, tay siết chặt trở nên vô cùng khó xử, cô thật sự không muốn bị vướng vào những chuyện như thế này trước mặt Lý Thiệp.

Khả Khả tức giận đến cực điểm: “Ông đây là đang uy hiếp!”

“Sao lại là uy hiếp? Đều là chuyện tình nguyện, tiền đồ quan trọng hay chút chuyện nhỏ này quan trọng, trong đầu phải tự mình suy nghĩ cho kĩ càng.”

 Như này rõ ràng là đã từng đối phó với không ít cô gái trẻ không tình nguyện, dọa sợ rồi lại giả bộ làm người tốt khuyên nhủ, cho chút ngon ngọt, thử lần nào cũng trúng.

Phó đạo diễn thấy Cố Ngữ Chân không nói gì, vẻ mặt dịu đi một chút: "Đừng lo, tôi biết ai cũng có những mơ mộng thiếu nữ, em ngồi xuống xử lý cảm xúc của mình cho tốt đi, tôi cho em thời gian." Phó đạo diễn vừa nói vừa đưa tay ra định ôm lấy cô, đột nhiên một bàn tay đưa ngang qua, lấy đi cuốn kịch bản trong tay Cố Ngữ Chân.

Phó đạo diễn thấy có người xen vào, đang định tức giận thì ngẩng đầu lên thấy người đến, lập tức đổi thành một bộ mặt tươi cười: “Cậu Lý, sao cậu lại đến đây, có chuyện gì cần tôi giúp không?”

Lý Thiệp không nói gì, đọc từng chữ trong kịch bản như thể đang đi dạo không có việc gì làm nên tiện thể ghé xem.

Cố Ngữ Chân từ từ nắm chặt tay, không nói nên lời.

Anh mặc một bộ đồ thoải mái, vành mũ che xuống không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ để lộ ra đường nét quai hàm góc cạnh đẹp đẽ, giọng nói cũng có chút lười nhác: “Đây là đang thử vai à?”

Phó đạo diễn cười đứng dậy đáp: “Đúng là thử vai, cậu Lý cũng có hứng thú sao?”

Lý Thiệp liếc sang phó đạo diễn đối diện: "Chưa từng thấy thử vai mà lại thử cảnh thân mật?" Giọng điệu của anh lười nhác như đang dỗ dành nhưng khi cúi mắt nhìn lại, câu tiếp theo lại là một lời chế nhạo: "Cứ tưởng đang quay phim khiêu dâm đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play