Ý niệm vừa mới xuất hiện đã bị gạt đi.

Thẩm Chỉ cố ý tiến lên vài bước, ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng tú mỹ thanh lệ của công chúa điện hạ, thầm nghĩ, sắc đẹp... vẫn là công chúa hơn.

Sau khi về phủ lại an phận được vài ngày.

Trong cung vẫn chưa có tin tức gì truyền đến, Khương Hành dường như cũng không vội, mọi thứ vẫn bình an như cũ. Thẩm Chỉ cầm chổi ở hậu viện đi lang thang. Muốn ngủ thì ngủ, sống thanh nhàn hơn cả ở nhà. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy ở lại phủ công chúa cũng không tồi.

Suy cho cùng, nếu không phải vì mệnh lệnh của Khương Hành, bình thường rất khó gặp được y.

Thẩm Chỉ vui vẻ hài lòng sống những ngày tháng thảnh thơi. Nhưng chưa được bao lâu, cơn lười biếng trong xương cốt của hắn chưa kịp an tâm, Khương Hành đột nhiên điều hắn tới phòng bếp.

Khi nghe thấy tin này, Thẩm Chỉ trực tiếp lăn từ chiếc ghế dài xuống. Đôi mắt thường ngày luôn híp lại lập tức trợn tròn, kinh ngạc nhìn A Cửu: “Cái gì?”

A Cửu đồng cảm nhìn hắn: “Điện hạ nói, hậu viện không có gì để quét, sợ ngươi quá rảnh rỗi.”

Thẩm Chỉ bò dậy, đồng thời ôm lấy chiếc chổi hầu như chưa dùng bao giờ, nói một cách đầy chính nghĩa: “Ta rất bận.”

A Cửu vỗ vỗ vai hắn: “Thẩm công tử... Ta và điện hạ ngày nào cũng tới hậu viện xem.”

“... Sao ta không biết?”

Khóe miệng A Cửu co giật, dường như đang cố gắng kiềm chế nụ cười: “Bởi vì mỗi lần ngươi đều đang ngủ.”

Thẩm Chỉ: “...”

Dù không tình nguyện, nhưng đuối lý, Thẩm Chỉ vẫn luyến tiếc từng bước một đi xuống bếp. Đồ ăn trong phủ công chúa luôn thanh đạm, đơn giản. Trong bếp chỉ có hai bà bếp, nhìn thấy tiểu đệ mới đến, rõ ràng đều có chút tò mò.

“Sao lại đến một tiểu lang quân tuấn tú vậy?”

A Cửu vẫn đang cố nhịn cười: “Điện hạ phân phó ta mang tới, nói hai vị không cần khách khí, cứ tùy tiện sai bảo.”

"Đứa trẻ tuấn tú như vậy sao sai bảo được." Một bà bếp cười tủm tỉm nói xong, chỉ vào một bên củ cải trắng: “Mời đi.”

"..." Thẩm Chỉ thở dài, chỉ có thể gắng gượng phụ giúp. Vừa thái củ cải, vừa lẩm bẩm một câu: “Quân tử xa nhà bếp.”

A Cửu dựa vào cửa cười đến chảy cả nước mắt.

Bữa tối là do Khương Hành đặc biệt yêu cầu Thẩm Chỉ đưa đến. Thẩm Chỉ ngại lười biếng trước mặt hai bà cô xa lạ, mặt mày đen sầm bưng đồ ăn đến bên ngoài phòng ăn của Khương Hành.

Mấy ngày không gặp, sắc mặt Khương Hành càng tái nhợt hơn, quầng mắt hơi thâm, dường như rất mệt mỏi. Nhìn thấy Thẩm Chỉ bước vào, đôi mắt hơi thất thần mới sáng lên một chút.

Thẩm Chỉ vốn tính tình tốt, nhìn thấy y như vậy, bỗng dưng lại mềm lòng đồng cảm, không nhịn được mở miệng hỏi: “Điện hạ ngủ không yên sao?”

Khương Hành xoa xoa giữa hai lông mày: “Ngươi nghĩ ai cũng có thể giống như ngươi sao.”

Thẩm Chỉ ho nhẹ một tiếng, ôn hòa nói: “Có phải gặp ác mộng không?”

Sắc mặt Khương Hành uể oải, u uất nhìn hắn, thành thật gật đầu. Thẩm Chỉ suy nghĩ một chút, cởi túi thơm bên hông xuống, hai tay đưa qua, khẽ mỉm cười: “Bên trong có chứa chút dược thảo an thần. Điện hạ dường như không thích đốt trầm hương trong phòng, đặt cái này bên gối để dễ ngủ hơn thì sao?”

Khương Hành và hắn đối diện một lát, cúi mắt nhìn bàn tay trắng nõn đang đưa ra trước mặt.

Trong lòng bàn tay tinh tế có một chiếc túi thơm nhỏ màu xanh nhạt. Trên đó thêu cành hoa nghênh xuân tinh xảo, màu vàng nhạt phủ trên màu xanh nhạt nhìn rất thoải mái.

Nhưng trong lòng Khương Hành lại không thoải mái chút nào.

Y đưa tay tùy ý gảy gảy. Ngón tay vô tình chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Chỉ. Hàng mi dài cụp xuống đột nhiên run rẩy, bỗng chốc thu tay về, ánh mắt thay đổi liên tục: “Nghe nói ngươi có một vị hồng nhan tri kỷ, đây là nàng tặng cho ngươi?”

... Lại là "nghe nói"?

Thẩm Chỉ bị đầu ngón tay lạnh như băng của y làm cho suýt nữa rùng mình. Nghe vậy, hắn nhướng mày, mím môi cười: “Điện hạ sao lại nghe nói nhiều chuyện về hạ quan như vậy.”

Khương Hành nhàn nhạt nói: “Thẩm công tử chính là công tử nổi tiếng phong lưu trong kinh thành. Chuyện phong lưu vận sự của ngươi ai mà không biết. Bản công chúa đã biết, có gì kỳ quái sao?”

Sao trong giọng điệu này lại như mang theo ba phần lửa giận?

Thẩm Chỉ híp híp mắt, đặt túi thơm xuống bên cạnh bàn: “Phong lưu vận sự hạ quan thật sự không hề hay biết. Đây là túi thơm muội muội ta thêu, chứ không phải hồng nhan tri kỷ nào cả.”

Thấy khóe môi căng chặt của Khương Hành dường như đã nới lỏng, Thẩm Chỉ cười cười: “Được rồi, đồ ăn đều sắp nguội rồi, điện hạ mau dùng bữa đi.”

"Ngươi cũng ngồi xuống." Khương Hành nói xong, thấy Thẩm Chỉ dường như có điều muốn nói, bình tĩnh bổ sung thêm một câu: “Đừng nói cái gì không hợp lễ nghĩa, ngươi ở trước mặt ta, bao lâu rồi mới giảng lễ nghĩa?”

Câu nói phía sau này... có chút quen tai.

Thẩm Chỉ híp mắt lại, trong đầu lờ mờ hiện lên vài hình ảnh vụn vỡ, nhưng lại không rõ ràng lắm. Hắn có chút đau đầu, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, không chút khách khí ngồi xuống dùng cơm cùng Khương Hành.

Khóe môi Khương Hành cong lên một đường rất nhỏ, khó phát hiện, chốc lát lại khôi phục bình tĩnh. Vừa ăn được một lát, y liền nghe thấy giọng nói có chút không đồng tình của Thẩm Chỉ: “Điện hạ sao không ăn thịt?”

Khương Hành sững sờ, liền thấy Thẩm Chỉ đứng lên, dời một đĩa thịt vịt non đến bên cạnh đôi đũa trúc của y, giương giương cằm, giọng điệu có chút tự mãn: “Buổi chiều ta học làm ở trong bếp đấy, đừng lãng phí, nếm thử đi.”

Khương Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt ôn nhu tươi cười của hắn, sững lại một lát, từ từ gật đầu.

Thẩm Chỉ dọn dẹp thức ăn thừa rời đi khi đã có chút chậm. Khi mang về phòng bếp, một bà bếp nhìn qua một cái, có chút kinh ngạc: “Đĩa đồ ăn này là gì? Điện hạ vậy mà ăn sạch?”

"Ừ?" Thẩm Chỉ có chút nghi hoặc: “Sao vậy?”

"Bình thường điện hạ chỉ động đũa vài lần vào một món ăn đã là tốt lắm rồi." Bà bếp kia có vẻ đau lòng, “Bốn năm trước cũng là như vậy.”

Lại là "bốn năm trước".

Rốt cuộc bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì?

Thẩm Chỉ như bị cào tâm, thầm quyết định nhân mấy ngày nghỉ tắm gội tới bắt một người hỏi cho rõ.

Trong lúc Thẩm Chỉ đang nghiêm túc thương lượng với hai bà bếp về món ăn ngày mai, Khương Hành đã tắm xong lên giường.

Nhắm mắt lại, trước mắt y là khói lửa vô biên cùng màu máu. Y thở dồn dập, thái dương ẩn ẩn đau. Nhịn một lúc, đang định như ngày xưa, đứng dậy đi đến thư phòng ngồi cả đêm, thì chóp mũi bỗng nhiên ngửi thấy mùi thảo mộc xa lạ.

Khương Hành lúc này mới nhớ ra chiếc túi thơm đã tùy ý nhét dưới gối. Trước mắt y hiện lên khuôn mặt tươi cười của Thẩm Chỉ. Y dừng lại, lấy túi thơm ra nắm trong tay, đưa lên chóp mũi khẽ hít.

Không biết có phải vì Thẩm Chỉ thường xuyên mang theo bên mình, túi thơm dường như đã nhiễm mùi hương của hắn, ôn hòa mà làm người ta bình tâm.

Khương Hành ngửi mùi hương nhàn nhạt này, hô hấp dần dần đều đặn trở lại. Khi nhắm mắt, cũng không còn thấy màu lửa và màu máu che trời lấp đất nữa.

... Xem ra Thẩm Chỉ cũng không phải nói bừa.

Khương Hành nắm chặt túi thơm, mơ màng nghĩ, rồi chìm vào giấc ngủ sâu hiếm có.

Sắp đến ngày nghỉ tắm gội, Thẩm Chỉ phá lệ dậy rất sớm. Tìm khắp thư phòng và hậu viện vẫn không thấy Khương Hành, hắn dứt khoát tự mình thay thường phục rời khỏi phủ công chúa.

Sáng sớm đã có chút oi bức. Những người bán hàng rong trên phố lớn phần lớn còn chưa dậy dọn hàng. Thẩm Chỉ cũng không định về phủ ngay, nhàn nhã đi dạo trên phố. Rất lâu sau mới dừng lại trước một tòa nhà lớn, theo lễ tiết gõ cửa.

Không có tiếng đáp lại.

Thẩm Chỉ rất kiên nhẫn tiếp tục gõ, gõ cho đến khi bên trong vang lên một tiếng mắng. Người gác cổng lẩm bẩm chửi rủa mở cửa lớn ra. Ngẩng mắt nhìn thấy nam tử thon dài sáng láng đứng ngoài cửa, lập tức im bặt, cười ha ha: “Hóa ra là Thẩm đại công tử, Thẩm công tử đến tìm công tử nhà ta sao?”

Thẩm Chỉ lười so đo với hắn, cười gật đầu: “Làm phiền đi gọi Tề Luật một chút.”

Người gác cổng vội vàng "dạ", thấy Thẩm Chỉ không có ý định đi vào, liền không nói gì thêm, vội vã chạy đi gọi người.

Thẩm Chỉ dựa vào bên cạnh cánh cửa lớn, như một vị môn thần đứng chờ.

Không lâu sau, Thẩm Chỉ liền nghe thấy một tràng tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó, giọng cười mắng của một nam tử vang lên: “Thẩm Tĩnh Hạc! Mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu phong lưu khoái hoạt thế? Ta cứ tưởng Thẩm đại công tử ngươi chớp mắt liền quên ta rồi.”

Thẩm Chỉ ôn hòa nói: “Đây không phải tới tìm ngươi sao.”

“Được, ngươi làm sao mà lại chịu rời khỏi giường trước giờ Tỵ, còn có hứng thú đến quấy rầy ta?”

Thẩm Chỉ cười đến hai mắt cong cong, cực kỳ đẹp: “Làm thị vệ cầm đao nhất đẳng trước ngự tiền, thế nào, oai không?”

Tề Luật "chậc chậc" một tiếng: “Ghê gớm, oai thật. Ta cứ tưởng chỉ là lời đồn... Cha ngươi thật sự đưa ngươi vào phủ công chúa Hàm Ninh sao? Nghe nói điện hạ là một mỹ nhân hiếm có...”

Thẩm Chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy ta chuyển lời này cho điện hạ, ngươi sẽ thế nào?”

Tề Luật im lặng hừ một tiếng.

Hai người sóng vai rời khỏi phủ Tề, tìm đến một tửu quán quen thuộc. Lúc này tửu quán đã mở cửa, nhưng rất vắng vẻ, vừa thích hợp để nói những chuyện không nên nói.

Thẩm Chỉ nói sơ qua những gì có thể nói. Dựa vào sức tưởng tượng phong phú, Tề Luật vẫn nghe đến mức vỗ bàn cười lớn, hận không thể có thể lúc nào cũng đi xem bộ dạng bị làm nhục của Thẩm Chỉ.

Chờ Tề Luật cười đủ, Thẩm Chỉ đã gật đầu gật gù, suýt nữa thì gặp Chu Công.

Dậy quá sớm, hại nguyên khí.

Tề Luật vội vàng đưa tay chọc chọc hắn: “Tỉnh lại, khó lắm mới thấy ngươi tỉnh táo sớm thế này, đừng nói vài câu lại ngủ gục nữa. Ngươi đến tìm ta, không đến nỗi chỉ để kể chuyện cười cho ta nghe đâu nhỉ?”

Nghĩ đến chuyện chính, Thẩm Chỉ lúc này mới nâng mí mắt lên. Híp mắt ngáp một cái, trông cực kỳ giống một con mèo Ba Tư lười biếng được cống nạp. Hắn chống cằm, không để ý lắm quét mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy con phố lớn dần trở nên náo nhiệt. Hắn xuất thần một lát, mới mở miệng nói: “Tề Luật, ta quên rất nhiều chuyện.”

Tề Luật không nhịn được đảo mắt: “Ngươi nói cho ta nghe xem, ngươi nhớ được mấy chuyện?”

Thẩm Chỉ quay đầu lại. Đôi mắt đen trong sáng, ôn nhu, như viên trân châu đen ngâm trong nước. Ngày thường đôi mắt này luôn lười biếng híp lại. Bây giờ nghiêm túc nhìn qua, ngược lại khiến người ta rùng mình.

Tề Luật nói chuyện đều có chút lắp bắp: “Sao, sao vậy?”

Thẩm Chỉ lại khôi phục vẻ lười biếng: “Bốn năm trước trong kinh có xảy ra chuyện gì lớn không?”

"Sao đột nhiên lại nhớ ra hỏi cái này?" Tề Luật cầm tách trà nhấp một ngụm, “Quả thật là có chút chuyện lớn.”

“Ví dụ như?”

Tề Luật bật cười: “Ví dụ như Thẩm đại công tử ngươi sốt cao không hạ, thiếu chút nữa sốt đến ngây ngô luôn.” Dừng lại một chút, hắn không đùa nữa. Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hắn nhìn quanh không thấy ai gần đó, rồi mới nói: “Bốn năm trước, hậu cung xảy ra vụ án vu cổ – ngươi không nhớ nổi chuyện này à?”

Thẩm Chỉ nhíu mày, lắc đầu.

“Bốn năm trước, vài phi tần trong hậu cung không hiểu sao bị sẩy thai. Bệ hạ nghi ngờ là thuật vu cổ nên lệnh Cẩm Y Vệ điều tra hậu cung. Cuối cùng, họ phát hiện những con búp bê ghim kim trong điện của Đỗ Hoàng Hậu lúc đó. Từ xưa đến nay, thuật vu cổ là điều cấm kỵ trong cung đình, lúc đó vụ việc gây chấn động lắm… Bệ hạ vì tình nghĩa cũ nên không phế ngôi Hoàng Hậu của Đỗ Hoàng Hậu, chỉ đày bà vào lãnh cung.”

Tề Luật lắc đầu: “Ai mà ngờ, chưa đầy nửa tháng, Đỗ Hoàng Hậu đã sai một cung nữ thân cận truyền tin cho Thánh Thượng. Ngay sau đó, lãnh cung đã bốc cháy. Đỗ Hoàng Hậu cũng rất cương trực, bà đã tự vẫn… Di nguyện của bà là cầu xin Thánh Thượng để con trai và con gái của bà được rời khỏi kinh thành. Hức, Hàm Ninh công chúa cũng thật đáng thương…”

“Liên quan gì đến điện hạ?” Thẩm Chỉ theo bản năng ngắt lời, rồi sắc mặt hắn khẽ biến.

Tề Luật nhìn hắn với ánh mắt khác lạ: “Không lẽ ngươi quên cả chuyện này rồi sao? Chiêu Vương và Hàm Ninh công chúa chính là cặp long phượng thai do Đỗ Hoàng Hậu sinh ra mà.”

Thẩm Chỉ im lặng một lát, xua tay: “Sau đó thì sao?”

Tề Luật lại uống một ngụm trà, nhuận giọng rồi nói tiếp: “Sau khi Đỗ Hoàng Hậu qua đời, bệ hạ đã phong Tam hoàng tử làm Chiêu Vương, cho cặp huynh muội này đi đến Quỳnh Châu xa xôi. Vốn dĩ như vậy là tốt cho họ, nhưng ai biết trên đường lại gặp thích khách.”

Thẩm Chỉ khẽ lặp lại: “Thích khách?”

“Đúng vậy, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi khách điếm, gần như toàn bộ người đi theo đều bị giết sạch, chỉ sót lại Hàm Ninh công chúa và vài thị nữ. Hàm Ninh công chúa lúc đó toàn thân dính máu, quay về kinh thành trực tiếp vào cung diện kiến Thánh Thượng, dập đầu nói Chiêu Vương đã đẩy y vào biển lửa… Bệ hạ thương xót y, thấy y sợ đến gần như điên loạn, nên đã đổi tên Chiêu Vương cho y, muốn y sống thay Chiêu Vương…”

Đầu Thẩm Chỉ ong ong, trong khoảnh khắc, dường như có ai đó dùng kim châm thật mạnh vào tim hắn. Nỗi đau nhói buốt khiến bản thân hắn cũng thấy kỳ lạ, hốc mắt không tự chủ được mà đỏ lên.

Tề Luật vô tư, không chú ý đến sự thay đổi của Thẩm Chỉ. Hắn thở dài: “... Vì thế bệ hạ luôn khoan dung với Hàm Ninh công chúa. Nhưng tình trạng của Hàm Ninh công chúa bây giờ… ngươi cũng biết, là một vũng nước đục. Cha ngươi làm sao mà lại đưa ngươi vào đó? Mau nghĩ cách vớt mình ra đi… Ai? Thẩm Tĩnh Hạc? Ngươi đang nhìn đâu thế, có nghe ta nói không?”

Thẩm Chỉ quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ngón tay đưa lên môi nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng. Một lát sau, hắn cuối cùng cũng chắc chắn.

Nhân vật chính trong câu chuyện của Tề Luật vừa rồi, hiện đang đứng trên đường cái và bị người khác chặn lại. Nếu mắt Thẩm Chỉ không mờ, thì xem tình hình, vị công chúa điện hạ kia hẳn là… gặp phải kẻ háo sắc.

Thẩm Chỉ trong lòng căng thẳng, vội vàng chạy xuống lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play