Liên Kỳ không biết từ bao giờ hắn đã yêu Liên Sanh. Hắn thực sự không rõ.
Hai người gặp nhau khi còn quá nhỏ, sớm đến mức hắn một tay nuôi nàng lớn lên. Nhưng duyên phận giữa họ lại quá mỏng manh, hắn chăm sóc nàng suốt mười sáu năm, vậy mà cuối cùng, nàng vẫn đem lòng yêu người khác.
Hắn nhớ rõ khi nàng mới bốn tuổi, tóc búi cao, nằng nặc đòi hắn dẫn đi chơi. Hắn khi ấy còn trẻ, tính tình già dặn trước tuổi, không biết cách dỗ dành trẻ nhỏ. Nàng thì nhỏ bé, da mặt dày, cứ ôm lấy chân hắn mà lắc lư, miệng liên tục gọi “ca ca”.
Hắn chưa từng được ai làm nũng như vậy, trong lòng thoáng chút buồn cười, sau này nghĩ lại, còn cảm thấy vài phần ấm áp.
Hắn dẫn nàng ra khỏi phủ, cả hai đều còn là những đứa trẻ. Liên Sanh lần đầu tiên nhìn thấy thế giới bên ngoài, ngạc nhiên đến mức đôi mắt to tròn mở lớn, nhìn ai cũng muốn ngắm thêm vài lần.
Nàng muốn tượng đất nhỏ, muốn kẹo hồ lô, muốn cả diều. Liên Kỳ không biết làm sao, đành bỏ tiền mua cho nàng. Sau đó, hắn ôm cả đống đồ lỉnh kỉnh, để nàng nắm lấy vạt áo hắn, dẫn nàng trở về phủ.
Tiểu cô nương chân ngắn, đôi mắt chớp chớp, càng đi càng mệt, lại cất tiếng gọi “ca ca”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT