Vào một buổi sớm mùa thu, mặt nước sông lấp lánh ánh bạc, phủ một tầng sương mù mỏng manh, khiến Hoán Thủy trông như chốn mộng ảo.
Ba phụ tử Lăng gia đứng tiễn Liên Sanh và Dịch Thiên Thành ở bến sông. Lăng Cửu Diệu trong lòng đầy luyến tiếc, ánh mắt ông dừng lại trên người Liên Sanh, thầm mong con gái có thể gọi mình một tiếng “phụ thân”. Cả đời ông đã phạm nhiều sai lầm, đến khi tuổi già mới nhận ra điều gì là quý giá nhất.
Lăng Phong mỉm cười, giọng nói ấm áp: “Muội muội, hãy bảo trọng.” Vị đại ca này luôn chững chạc, điềm tĩnh, dễ dàng khiến người khác sinh lòng quý mến.
Lăng Sở thì không giấu được cảm xúc, hai chữ “luyến tiếc” như khắc sâu trên gương mặt hắn. Hắn nhìn tiểu Hàm Tiếu đang ngủ say trong lòng Liên Sanh, lưu luyến không nỡ rời xa. Gió lớn trên sông thổi qua, tiểu cô nương được bọc kín trong chăn, chỉ để lộ gương mặt nhỏ hồng hào đáng yêu.
Lăng Sở muốn cúi xuống hôn má Hàm Tiếu, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Dịch Thiên Thành khiến hắn khựng lại, đành nuốt nước miếng, chạy đến bên Liên Sanh để nói lời từ biệt.
Hai nam nhân còn lại của Lăng gia không nói nên lời, nhưng Lăng Sở thì khác, hắn mạnh dạn lên tiếng: “Muội muội, muội sắp rời đi rồi, không biết bao giờ mới gặp lại. Muội gọi ta một tiếng nhị ca được không? Nhị ca đối với muội tốt như vậy, muội nỡ lòng nào không gọi?”
Liên Sanh hừ nhẹ: “Cũng không biết là ai đã bắt cóc ta đến đây?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play