Lăng Cửu Diệu dẫn theo phần lớn binh lực rút lui khỏi kinh thành. Ông mang theo không ít người, khiến Lương Trăn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lăng Cửu Diệu đến Hoán Thủy trước Liên Sanh và những người khác, nhưng trong lòng ông lại thấp thỏm lo âu suốt hai ngày.
Ông tự trách mình đã làm một việc ngu xuẩn, không biết liệu con gái yêu quý có oán trách mình hay không. Ông không rõ Liên Sanh thích gì, cũng chưa kịp tìm hiểu để chuẩn bị chu đáo. Dù đã làm phụ thân hơn hai mươi năm, ông chưa từng có con gái, nên không biết phải đối diện với con gái thế nào mới phù hợp.
Lăng Cửu Diệu sốt ruột đến mức không thể ngồi yên. May thay, cuối cùng đoàn người của Lăng Phong cũng trở về. Ông vội vã ra nghênh đón, nhưng trong lòng bối rối, tay chân luống cuống không biết để đâu cho phải. Liên Sanh được Dịch Thiên Thành bế xuống xe ngựa, ánh mắt thoáng nhìn đã thấy Lăng Cửu Diệu.
Nàng khẽ rũ mắt, không nhìn ông. Sự thật và tình cảm khó mà hòa hợp. Dù đã biết Lăng Cửu Diệu là phụ thân, nàng vẫn không thể ngay lập tức coi ông như người thân.
Lăng Cửu Diệu cảm thấy hụt hẫng, nhưng vẫn dịu dàng dẫn đoàn người vào phủ thành chủ. Trên đường đi, ông nhẹ giọng nói: “A Sanh, con có muốn nói chuyện riêng với ta không?”
Liên Sanh ngẩng đầu, đôi mắt hạnh linh động mà xinh đẹp, càng nhìn càng giống Phỉ Vũ Nga năm xưa. Nàng mang theo vài phần do dự, nhưng thấy dáng vẻ cẩn thận, co quắp của Lăng Cửu Diệu, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Lăng Cửu Diệu đưa nàng đến thư phòng, mở ra một bức họa cho nàng xem. Trên bức họa là một thiếu nữ cầm hoa, nở nụ cười rạng rỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT