Sau khi Lương Trăn rời đi, Liên Sanh một mình ở lại Bách Mị Cung, trong lòng đầy bất an. Nàng đói đến mức bụng réo sôi, cảm giác như không thể chịu đựng thêm được nữa. Vì lo sợ Lương Trăn bỏ thuốc mê vào thức ăn, nàng không dám động đến bất kỳ món ăn nào được đưa tới. Thậm chí, trong Bách Mị Cung lúc này ngay cả trái cây cũng không còn.
Liên Sanh thầm than, lần đầu tiên nàng thực sự thấu hiểu câu nói “Có thực mới vực được đạo”. Trong bụng nàng còn có một sinh linh nhỏ đang chờ được nuôi dưỡng, khiến nàng không khỏi cắn môi, thở dài một tiếng đầy bất lực.
Trong cung điện, vài ánh mắt đang lén lút quan sát nàng. Liên Sanh không dám để lộ bất kỳ dấu hiệu khác thường nào, chỉ đành kéo rèm châu trước giường ngọc lên, nhắm mắt làm ngơ, cố gắng giữ bình tĩnh.
Không biết có phải vì đói quá mà sinh ra ảo giác hay không, nàng mơ hồ nghe thấy những âm thanh kẽo kẹt kỳ lạ, nghe mà khiến người ta lạnh gáy. Nhưng khi nàng cố gắng lắng tai nghe kỹ, âm thanh đó lại biến mất. Liên Sanh nắm chặt con dao găm giấu trong tay áo, liếc nhìn ra ngoài rèm châu. Không thấy ai có biểu hiện bất thường, nàng bắt đầu nghi hoặc, tự hỏi liệu có phải mình đã nghe nhầm.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, bất chợt một bàn tay từ phía sau bịt chặt miệng nàng. Một lồng ngực ấm áp, vững chãi áp sát vào lưng nàng. Liên Sanh kinh hãi, đôi mắt mở to, theo bản năng muốn vùng vẫy.
Nàng vung dao găm trong tay áo chém về phía sau. Người kia khựng lại, dường như lo nàng sẽ làm mình bị thương, nên cố ý không né tránh, để lưỡi dao cứa một vết dài trên cánh tay hắn. Hắn khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vành tai nàng.
Liên Sanh toàn thân run rẩy, nhưng cảm giác hoảng sợ lập tức tan biến. Nàng nhận ra người đứng sau mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT