Quân thần trên điện cuối cùng cũng hòa thuận vui vẻ, Ngụy Luân đứng một bên không khỏi bội phục: Chu đại nhân đúng là biết cách dỗ vua.
Từ Ngự Thư Phòng đi ra, sau lưng Chu Nhị Lang đã ướt đẫm mồ hôi. Gió lạnh ngoài cung thổi qua, rét buốt len lỏi vào tận xương.
Hữu kinh vô hiểm, rốt cuộc hắn cũng vượt qua cửa ải này. Nếu lần này không xử lý ổn thỏa, hoàng đế mà mất lòng tin thì quan lộ của hắn coi như chấm dứt. Không có Chu Phượng Thanh thì vẫn còn Lý Phượng Thanh, Đại Càn triều chưa bao giờ thiếu nhân tài. Năm nay tân khoa Trạng Nguyên nghe nói cũng là nhân vật hiếm có một đời. Phế bỏ hắn, hoàng đế chỉ cần bồi dưỡng một người khác là xong.
Qua chuyện này, Chu Nhị Lang đã hiểu rõ: hoàng đế quan tâm nhất không phải giang sơn, không phải lê dân, mà chính là cái ngai vàng kia có vững hay không. Bất cứ ai, bất cứ việc gì có khả năng đe dọa đến ngai vàng đều trở thành cái gai trong mắt ông ta.
Nghĩ đến những “tội danh” hoàng đế bày ra cho mình, khóe môi Chu Nhị Lang nhếch lên một nụ cười lạnh. Đế vương quả là dối trá, vô tình, hôm nay hắn xem như đã nếm trải.
Ra khỏi hoàng thành, hắn ngoái đầu nhìn lại cổng cung nguy nga, ánh mặt trời chiếu xuống mái ngói lưu ly, phản chiếu vào trong mắt hắn, sáng đến chói lòa.
Đông Xưởng… Đông Xưởng, chính là tai mắt của hoàng đế sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play