Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới thật. Đoan Vương nhắm mắt, trong lòng than: “Phen này không ai cứu nổi Chu Phượng Thanh nữa rồi.”
Theo thiết kế, chỗ dốc kia vốn có giảm xóc. Trẻ con chỉ việc lao lên, rồi ở đỉnh dốc dừng lại, sau đó cưỡi xe trượt xuống, lỡ té thì cùng lắm lăn lông lốc, cũng chẳng nguy hiểm mấy.
Ai ngờ Ngũ hoàng tử lại tự tìm đường chết!
Tính toán thế nào cũng không bằng trời tính. Chu Phượng Thanh dù sao cũng là người trưởng thành, làm việc luôn từ góc nhìn người lớn, mà người lớn thì dẫu liều vẫn biết chừng mực. Đằng này, bọn trẻ con còn chẳng biết hai chữ “tìm chết” viết thế nào.
Ngã thế kia, chết thì chưa chắc chết, nhưng gãy tay gãy chân là dễ như bỡn. Xui nữa thì rơi đầu xuống trước, thôi rồi lượm ơi.
Từ Canh lặng lẽ thở dài: “Mọi chuyện đều tại số, chẳng ai cưỡng được.”
Hoàng đế ngồi đó, mặt lạnh như nước, chẳng đoán ra trong bụng đang nghĩ gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT