Mặt trời dần ngả về tây, trời cũng bớt oi ả. Chu Đại Lang tính đưa cháu trai ra con đê ven sông dạo một lát. Chỗ ấy đến chạng vạng là nhộn nhịp nhất: nào là quán hàng rong, đồ ăn vặt, nào là phường hát, trò ảo thuật, xiếc dạo... náo nhiệt vô cùng, lũ trẻ con đều thích được đi cùng người lớn.
Ông buộc cho Ngọc ca nhi một túi thơm nhỏ thêu hoa điểu, treo bên hông để xua muỗi. Những chỗ dễ bị muỗi đốt như mắt cá chân, ông còn tỉ mỉ bôi thêm một lớp cao chống muỗi, mát lạnh thoang thoảng mùi bạc hà. Ông cũng chẳng rõ nhị đệ tìm đâu ra thứ này, chỉ biết dùng rất hiệu nghiệm.
“Đại bá, người cũng bôi một chút đi.” – Chu Cẩm Ngọc nghiêm túc chấm tay nhỏ vào chiếc hộp sứ tinh xảo, rồi nhẹ nhàng bôi lên cổ tay Đại Lang.
Đôi bàn tay nhỏ mềm mại, như móng mèo con, khẽ khàng thoa thuốc trên cổ tay ông. Động tác thân mật, dịu dàng, hệt như ông đang được một đứa bé con chăm sóc vậy.
Tận sâu trong lòng Chu Đại Lang bỗng dấy lên một nỗi ủy khuất đã bị chôn giấu từ rất lâu. Từ nhỏ ông vốn ít nói, không được cha mẹ yêu chiều như chị cả và nhị đệ.
Đặc biệt là nhị đệ – từ khi nó chào đời, trong mắt cha chỉ có mình nó. Đi đâu cũng bế theo, khoe khắp nơi rằng con trai út vừa xinh đẹp, vừa thông minh.
Ông cũng rất thương em, dẫn em ra ngoài thường thấy hãnh diện. Ông ôm em đi từ đầu đông đến đầu tây con phố, chỉ để cho mọi người thấy em trai mình tốt thế nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT