Hoàng đế đối với mình ngày càng thêm nghi kỵ và kiêng dè, lúc này bản thân cần phải giả bệnh một thời gian, tạm thời rút lui ẩn nhẫn, để Hoàng đế dời sự chú ý sang đám người Nội các kia.
Cục diện đã thay đổi, con cờ Chu Phượng Thanh này nên được suy tính lại, phải dùng thế nào mới phát huy hết giá trị lớn nhất.
Đoan Vương phi sai người mang canh sâm đông trùng hạ thảo tới. Khi nha hoàn đi rồi, Đoan Vương nâng chén canh tinh xảo lên, hất tay một cái, cả bát canh bổ dưỡng rơi vào chậu hoa.
Nếu thật sự quan tâm đến mình, hẳn phải biết hắn không thể uống những thứ dễ sinh nội hỏa. Đây rõ ràng là giả bộ quan tâm, diễn kịch cho ai xem chứ? Thật buồn nôn.
Khoác thêm áo choàng, Đoan Vương rời thư phòng, thẳng hướng chuồng ngựa trong vương phủ. Con ngựa Truy Phong thấy chủ nhân liền phấn khích đi lại, hí vang. Đoan Vương vuốt lưng, vuốt đầu ngựa rồi nhảy lên lưng cưỡi.
Trong phủ rộng lớn như vậy, chẳng có lấy một người thật lòng tâm sự, chỉ có ái mã Truy Phong là có thể lắng nghe hắn giãi bày.
“Mẫu phi, người giả ngây giả dại để lừa phụ vương. Người từ nhỏ đã dạy nhi tử phải bước lên đỉnh cao quyền lực kia. Nhưng nhiều năm sau khi người mất, ta mới dần hiểu ra, người chưa từng yêu thương ta một ngày nào. Trong mắt người, ta chỉ là nghiệp chướng, là công cụ báo thù mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play