Đêm đến, khu vực xung quanh trường học thật yên tĩnh, không một tiếng động. Tiếng nước rỉ từ cục nóng điều hòa trên lầu vọng xuống rõ rệt lạ thường, từng giọt, từng giọt, ồn ào đến mức Đào Nhiên không ngủ được, trằn trọc một lúc thì bật đèn lên.

Cậu nằm trên giường, kẹp chiếc gối ôm hình mèo dài, mặt ủ rũ nhắn tin cho Cố Ngân Xuyên: [Làm sao bây giờ, cái anh Thẩm chính là cái anh Thẩm đó.]

Cố Ngân Xuyên: [Ý cậu là cậu không nhận ra anh ta?]

Đào Nhiên: [Anh ấy hình như tức giận lắm, anh ấy thật sự khác một trời một vực so với hồi nhỏ.]

Cố Ngân Xuyên: [Nếu tớ là anh ta, đời này cậu đừng hòng mà dỗ nổi. Xem kịch vui jpg.]

Đào Nhiên: [Không đến mức đó chứ, trời ơi thảo nào tối qua anh ấy đưa áo khoác cho tớ, tớ giống như một tên tra nam vậy.]

Cố Ngân Xuyên: [Không sao, cậu cứ bám lấy anh ta xin lỗi đi, có cơ hội là xin lỗi ngay, tận dụng mọi lúc, không sợ dỗ không được.]

Cộc cộc cộc...

Tiếng gõ cửa.

Đào Nhiên vội ném gối ôm, dùng chăn che lại chiếc áo khoác của Thẩm Sầm, rồi chỉnh lại tóc: “Vào đi.”

Cửa mở ra, Thẩm Sầm bước vào.

Anh mặc đồ ngủ, kiểu dáng đơn giản, toàn thân màu xám. Trên tay cầm điện thoại, vẻ mặt trông không mấy vui vẻ: “Mẹ tôi nói muốn nói chuyện với cậu.”

Mẹ của Thẩm Sầm tên là Trương Nhan, hiện là tổng giám đốc một công ty mỹ phẩm niêm yết trên thị trường, một nữ cường nhân. Bà thường xuyên đi công tác nước ngoài, tính cách hoàn toàn trái ngược với Lâm Sương, luôn áp dụng phương thức nuôi con thả rông.

Đã lâu rồi Đào Nhiên không nói chuyện với bà, cậu liền vội vàng chỉnh tóc cho ngay ngắn trước camera rồi vẫy tay: “Chào dì ạ.”

Người trong màn hình vẫn đang ở công ty, tóc ngắn gọn gàng, tinh xảo. Khuôn mặt bà rất giống Thẩm Sầm, khóe miệng mang theo nụ cười: “Nhiên Nhiên à, lâu lắm rồi dì không nói chuyện với con. Thẩm Sầm ở chỗ con làm phiền con quá, hai đứa giờ có ổn không. Mong hai đứa bây giờ cũng có thể ở chung tốt với nhau.”

“Không phiền đâu ạ, không phiền đâu.” Đào Nhiên cười ngoan ngoãn, “Thẩm Sầm chính là bạn thân nhất của con hồi nhỏ.”

Nói xong, cậu lén nhìn Thẩm Sầm để xem phản ứng.

Màn nịnh bợ thất bại.

Đào Nhiên đành chuyển hướng: “Anh ấy ở đây con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, dì cứ yên tâm ạ.”

Trương Nhan: “Dì có gì mà không yên tâm chứ, con nhát gan, nó hung tợn như vậy cô còn sợ nó dọa con sợ chết khiếp ấy chứ.”

“Không có đâu ạ, không có đâu.”

Trương Nhan cười: “Bây giờ nó hung tợn đúng không, không còn đáng yêu như hồi nhỏ nữa. Hồi nhỏ mà con nhìn thấy nó thế này chắc chắn không dám tiếp xúc đâu.”

Thấy hai người có vẻ muốn tiếp tục nói chuyện, Thẩm Sầm quay camera lại: “Mẹ, 11 giờ rồi.”

“À à, được rồi. Hai đứa nghỉ sớm đi nhé, dì không làm phiền hai đứa nữa.”

Đào Nhiên nói chào tạm biệt dì Trương, rồi nhìn anh cúp máy.

Thẩm Sầm không đi ngay, ánh mắt lướt qua mép giường của cậu.

Đào Nhiên nhìn theo ánh mắt anh, mặt mũi tái đi.

Một tay áo của chiếc áo khoác đáng nghi mềm oặt buông thõng trên mép giường, lộ cả nhãn hiệu.

Đào Nhiên vội vàng kéo nó vào trong chăn, rồi kéo góc áo của Thẩm Sầm, giả vờ như không có chuyện gì: “Vậy ngày mai chúng ta cùng nhau đi học nhé?”

“Không cần.” Thẩm Sầm bước ra ngoài.

Đào Nhiên "ái" một tiếng. Thẩm Sầm hơi nghiêng mặt, ý là có chuyện thì nói.

“Anh có ngửi thấy mùi gì trong phòng này không?” Đào Nhiên ôm gối ôm, giọng đầy mong đợi, mắt lấp lánh.

Thẩm Sầm nhìn khắp xung quanh.

Căn phòng nhỏ tràn ngập mùi mật ong ngọt ngào, còn có một mùi hương khác không thể tả được.

Anh nghi ngờ Đào Nhiên đã bị mùi hương này làm cho say rồi, nhưng mặt vẫn không đổi sắc: “Không có.”

“Vậy à.” Đào Nhiên có chút ủ rũ: “Thế thì thôi. Thẩm Sầm ngủ ngon nhé, tôi rất vui vì là anh đã chuyển đến.”

Sáng hôm sau, Đào Nhiên đặt báo thức, quyết định dậy sớm làm bữa sáng để thể hiện. Vừa mở cửa phòng, cậu đã ngửi thấy mùi trứng chiên và lạp xưởng.

Trên bàn có hai chiếc đĩa, một chiếc đã được rửa sạch, chiếc còn lại có nắp đậy, trông có vẻ là để lại cho ai đó.

Đào Nhiên không tự luyến đến mức nghĩ rằng đây là cho mình, cậu nhìn quanh không thấy Thẩm Sầm đâu, liền nhắn tin cho anh: [Anh đi rồi à?]

Thẩm Sầm mãi không trả lời.

Đào Nhiên từ bỏ việc hỏi, dọn dẹp rồi cũng ra khỏi nhà.

Hôm nay cậu có một nhiệm vụ.

Sau một đêm suy nghĩ kỹ lưỡng, cậu cảm thấy nếu nói thẳng về ABO có thể bị coi là bị tâm thần. Vì vậy, cậu sẽ ám chỉ một cách gián tiếp, bằng cách đặt một số sách về ABO ở nhiều nơi trong nhà, để Thẩm Sầm tự mình xem.

Địa điểm cậu cũng đã tìm được, đó là hiệu sách Tam Nhan.

Trong tiệm này có đủ loại tiểu thuyết và truyện tranh đam mỹ, được mệnh danh là thiên đường của các "hủ nữ". Sách về ABO ở đây cũng rất nhiều, đủ mọi thể loại, từ tiểu thuyết đến truyện tranh.

Cả tiệm toàn là con gái. Đào Nhiên đeo khẩu trang và đội mũ kín mít, rồi hỏi cô nhân viên bán hàng: “Xin hỏi có sách nào liên quan đến ABO không, làm ơn tìm cho tôi tất cả.”

“Tất cả sao?” Cô nhân viên có chút ngạc nhiên, thầm đánh giá Đào Nhiên.

Một cậu con trai, trang bị kín mít, đi mua tiểu thuyết ABO. Không cần phải nói, chắc chắn là người trong giới "hủ" rồi.

Thái độ của cô lập tức tích cực hẳn lên: “Kệ này có sách về ABO và Sentinel Guide, vì chủ đề này bị kiểm soát khá nghiêm ngặt nên sẽ bị cắt giảm đi nhiều. Anh xem và chọn một vài cuốn mình thích nhé.”

Đào Nhiên tùy tay lật xem vài cuốn, tiểu thuyết ABO, bìa ngoài trông rất đàng hoàng nhưng nội dung thì không. Một số đoạn bị lược bỏ nội dung đến mức chẳng còn ra thể loại ABO, trái với mục đích của cậu.

Đào Nhiên nghiêm túc hỏi nhân viên bán hàng: “Có loại nào trực tiếp hơn không?”

Kiểu như bách khoa toàn thư về thiết lập ABO, để người ta có thể trực tiếp thấy tất cả kiến thức liên quan đến ABO.

Đào Nhiên nói thêm: “Hoặc là truyện tranh cũng được.”

“Trực tiếp hơn à?” Cô nhân viên bán hàng nở một nụ cười “tôi hiểu rồi”, rồi nói: “Để tôi xin ý kiến của cửa hàng trưởng.”

Chỉ một lát sau, một người phụ nữ đeo thẻ cửa hàng trưởng bước ra, làm một cử chỉ xin mời với Đào Nhiên, dẫn cậu vào phòng phía sau.

Phía sau toàn là truyện tranh, bìa sặc sỡ, khác hẳn so với bên ngoài. Người ở đây cũng ít hơn nhiều, nhưng truyện tranh đều được bọc ni-lông kín, không cho đọc thử.

Cô nhân viên bán hàng cũng đi theo vào: “Bên này là một vài truyện tranh, anh có thể xem nội dung trên mạng trước khi mua, chúng tôi không cho đọc thử ở đây.”

Đào Nhiên tùy tiện cầm một cuốn trong tầm tay.

[Bạn thuở nhỏ quá yêu tôi thì phải làm sao đây]

Bìa hai người, một đen một trắng, một người ôm eo người kia, nhìn thẳng vào ống kính một cách thân mật.

Rất hay, rất ngọt ngào, nhưng không liên quan đến ABO. Hơn nữa, tựa đề quá lộ liễu, kiểu Thẩm Sầm nhìn thấy sẽ bỏ chạy ngay lập tức.

Cô nhân viên đứng bên cạnh: “Cuốn này đẹp lắm, chỉ là giới hạn... anh hiểu mà.”

“Tôi không hiểu.” Đào Nhiên có chút ngượng, “Có truyện tranh nào tựa đề không lộ liễu như vậy, và có chút cốt truyện không?”

“Cuốn này thì sao?” Cô nhân viên giơ một cuốn truyện tranh lên: “Cuốn này hình như chỉ còn một cuốn. Tôi chưa đọc nội dung, nhưng bìa và tựa đề khá bình thường, chắc là thiên về nội dung cốt truyện.”

[Romantic màu gỉ sét]

Trên bìa, bạn công đeo miếng chống cắn và bạn thụ nắm tay nhau, bối cảnh tinh tế, trông giống như một bộ truyện tranh thiếu niên nhiệt huyết. Ngoại trừ những dòng chữ tiếng Nhật phức tạp, phía dưới bìa sách đơn giản ghi ba chữ ABO.

So với những cuốn khác có bìa mang tính ám chỉ rõ ràng, cuốn này quả là một luồng gió mới.

Đào Nhiên cầm một cuốn bỏ vào giỏ hàng: “Vậy lấy cuốn này đi, cảm ơn.”

Cô nhân viên nhanh chóng tính tiền cho cậu, đưa cậu ra về với vẻ mặt tươi cười, còn chu đáo đưa cho cậu một chiếc túi màu đen.

Đào Nhiên ôm một chồng sách lớn rời đi, bóng lưng toát lên sự hưng phấn.

Cửa hàng trưởng từ trong phòng sách đi ra, hỏi cô nhân viên bán hàng: “Cậu em vừa rồi đã mua những gì?”

Cô nhân viên kể sơ qua những cuốn cậu mua, rồi nhớ ra cuốn truyện tranh kia đã bán hết: “[Romantic màu gỉ sét] bán hết rồi, có cần liên hệ bên kia gửi thêm không?”

“Cậu ta thế mà lại mua cái này.” Cửa hàng trưởng có chút kinh ngạc: “Trông không giống người mua mấy thứ này chút nào.”

Cô nhân viên bán hàng tiếp lời: “Sao thế ạ?”

“Mức độ của nó dọa người lắm.” Cửa hàng trưởng không biết nghĩ đến gì, khóe miệng nở một nụ cười: “Nhưng cặp đôi thì hay thật, tôi phải xem lại một lần nữa.”

“Á? Thôi xong rồi, tôi xem bìa lại tưởng truyện tranh nhiệt huyết. Anh ấy có khi nào mua để tặng người không?” Cô nhân viên không thể tin nổi.

Bên này, Đào Nhiên đã về đến nhà. Cậu hí hửng thực hiện kế hoạch của mình, rải đều số sách vừa mua khắp nơi trong căn hộ. Để tránh bị lộ ý đồ quá rõ ràng, cậu còn chu đáo xen kẽ vào giữa hai cuốn sách khác.

[Đứa trẻ mồ côi thành phố sương mù]

[Hơi thở lạc nhịp dưới bầu trời xanh]

[Tình yêu giản đơn]

Nhìn tổng thể, trông mọi thứ khá hợp lý.

[Romantic màu gỉ sét] cuối cùng nằm trên giá cạnh bồn cầu trong nhà vệ sinh ngoài. Ba cuốn truyện tranh dày cộp xếp thành một hàng. Thử hỏi ai khi đi vệ sinh lại không thích đọc truyện tranh cơ chứ?

Khi sống một mình, dì giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa hai lần mỗi tuần, giặt giũ và nấu nướng cho cậu. Hôm nay dì ấy đã đến rồi, nên phòng rất sạch sẽ.

Sắp xếp xong truyện tranh và tiểu thuyết, cậu chỉ việc đợi anh về. Cậu ngồi trên ghế sofa phòng khách, bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết.

Đó là một cuốn tiểu thuyết ABO đô thị hiện đại, “cưới trước yêu sau”. Nam chính và nam phụ có mức độ phù hợp 100%, sau khi kết hôn, hai người ban đầu ghét nhau dần dần rơi vào lưới tình.

Cốt truyện sến sẩm, nhưng lại rất cuốn.

Đào Nhiên đọc ngấu nghiến, hoàn toàn không nhận ra Thẩm Sầm đã về, và đã đứng ở cửa năm phút rồi.

Trong phòng, máy sưởi được bật. Không khí lưu thông. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua tấm rèm, những hạt bụi li ti bay lơ lửng trong không khí.

Đào Nhiên nằm sấp trên sofa đọc sách, mặc quần đùi, hai chân gác lên không trung. Gấu áo bị kéo lên một đoạn, làn da trắng sứ phản chiếu ánh sáng dưới ánh nắng mặt trời.

Cậu nhận ra có người ở cửa, nhanh chóng ngồi thẳng dậy: “Anh về rồi.”

Cậu nói như thể hai người rất thân thuộc.

Thẩm Sầm “ừ” một tiếng, nén biểu cảm rồi đi về phía phòng mình.

Giữa hai phòng có một cái tủ đứng, trên đó có vài chiếc cốc và cà phê. Dĩ nhiên, còn có cả những cuốn sách Đào Nhiên vừa mua, đặt ở vị trí dễ nhìn nhất.

Đào Nhiên ngồi thẳng lưng, ánh mắt liếc qua anh. Trong lòng cậu không ngừng niệm: đọc sách đọc sách đọc sách.

Quả nhiên Thẩm Sầm dừng lại trước cửa phòng, cầm cuốn [Tình đầu ABO] dễ thấy nhất lên, lật qua lật lại rồi lại đặt xuống.

Đặt xuống ư?

Đây là phản ứng gì vậy?

Đào Nhiên nhìn chăm chú một lúc, chắc chắn anh đã vào phòng thì cậu mới ủ rũ nằm lăn vài vòng trên sofa. Cậu luôn chú ý mọi hành động của anh, nhìn anh đi vào bếp, rồi đi vào nhà tắm.

Một lúc sau, tiếng nước chảy tí tách vang lên từ trong nhà tắm.

Vào phòng, Thẩm Sầm liền thấy có điều không ổn. Sách được đặt ở khắp mọi nơi, và ánh mắt Đào Nhiên thì luôn dõi theo anh.

Đào Nhiên rất dễ đoán, chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình. Mọi việc cậu làm đều có thể bị nhìn ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Những cuốn sách lộn xộn trong nhà hôm nay, không biết lại là chiêu trò gì của cậu ấy.

Thẩm Sầm cởi chiếc áo hoodie. Anh liếc nhìn chiếc giá trong nhà tắm, nơi những cuốn truyện tranh được sắp xếp ngay ngắn. Bìa sách là chữ Nhật. Anh tùy tiện cầm một cuốn xuống, xé lớp ni-lông bọc ngoài ra.

Cuốn truyện nặng trịch trong tay. Anh không có hứng thú với thứ này, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại mở ra xem.

Những hình ảnh cơ thể trần truồng xuất hiện trên trang giấy, hai cơ thể chồng lên nhau, một người cắn vào cổ người phía trước.

Chất lỏng hòa quyện từ từ chảy xuống đùi.

Truyện H.

Lại còn là phiên bản đam mỹ.

Nhiệt độ cơ thể của Thẩm Sầm tăng vọt, đỏ ửng từ sau gáy lan lên tai.

Đào Nhiên rốt cuộc muốn làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play