Cổng sau Đại học Hoa Thanh, hai bên đường chật kín các quán hàng rong: nướng BBQ, lẩu cay, xiên que… hương khói lẫn vào gió lạnh, quyện đều bám lấy từng người đi ngang.
Đào Nhiên kéo chặt khẩu trang, bước đi thận trọng trong đám đông, dáng vẻ có phần co ro như đang né tránh ánh mắt người khác.
Cậu bạn đi cùng vừa nhai xiên thịt dê vừa hỏi:
“Không ăn thật à? Lại đến mấy ngày kia rồi hả?”
Đào Nhiên khẽ gật đầu, kéo sụp mũ lưỡi trai xuống:
“Cậu đứng xa tớ ra một chút… người cậu có mùi.”
Cậu bạn ngơ ngác cúi đầu ngửi ống tay áo:
“Không có mà? Rốt cuộc cậu sao thế, từ đầu kỳ đến giờ toàn thấy lạ lạ.”
Đào Nhiên nghiêm túc ngẩng lên hỏi:
“Cậu có bao giờ đọc tiểu thuyết ABO chưa?”
Cậu bạn sững sờ, trên mặt hiện rõ mấy dấu chấm hỏi to đùng.
“Thôi, tớ về trước.”
Đào Nhiên nhanh chóng bỏ đi, lựa đường ít người để đi vòng, quẹo vào một con hẻm nhỏ hẹp mới thở phào, đưa tay sờ ra sau gáy kiểm tra tuyến thể.
Cậu là một Omega, nhưng lại sinh ra và lớn lên trong một thế giới bình thường, nơi vốn không tồn tại ABO. Suốt một thời gian dài, Đào Nhiên từng nghĩ mình bị hoang tưởng. Cho đến năm thành niên, kỳ phát tình đầu tiên ập đến.
Cơn sóng dục vọng dữ dội, không hề báo trước.
Cơ thể cậu tiết ra loại dịch thể kỳ quái, giác quan bị phóng đại gấp trăm lần. Không có tin tức tố để xoa dịu, cậu chỉ có thể trốn trong phòng tắm, vùi đầu vào vòi nước lạnh để vượt qua.
Từ lần đó trở đi, tuyến thể của cậu trở nên thất thường. Mỗi tháng, luôn có vài ngày khứu giác nhạy bén đến mức phải đeo khẩu trang, để tránh bất kỳ mùi hương nào cũng có thể kích thích tuyến thể.
Trong con hẻm ẩm thấp, rác thải tràn ra từ thùng, chất đống ven đường. Đào Nhiên vừa nhăn mặt nôn khan, vừa chuẩn bị rời đi thì bất chợt một làn hương lạ xộc tới.
Đó là mùi máu tươi, lẫn theo một hương vị ngọt ngào khó tả, như hoa cam bị mưa dập nát, khiến cơ thể cậu tức thì dịu lại.
Theo bản năng, Đào Nhiên lần theo mùi hương, đi sâu vào hẻm và chết sững tại chỗ.
Trong con ngõ hẹp chỉ có hai người: một kẻ đeo khẩu trang bị nắm chặt cổ áo, áp sát vào tường, còn kẻ kia thì nện từng cú đấm chắc nịch.
Người ra tay mặc áo phao, tay áo xắn cao, lộ rõ cơ bắp cứng rắn. Trên người anh ta tỏa ra khí thế khiến người khác không dám lại gần.
Đào Nhiên quên cả bỏ chạy, ngơ ngác nhìn. Cậu cảm thấy hình như người đàn ông ấy trông rất quen.
Người đàn ông quay đầu, giọng khàn khàn, ra lệnh:
“Gọi cảnh sát.”
Tên đeo khẩu trang mặt mày bầm tím, r*n rỉ:
“Anh à, em thật sự thích anh, Thẩm Sầm. Sao anh lại chẳng bao giờ để mắt đến em chứ?”
Nghe vậy, người tên Thẩm Sầm hừ lạnh, tung thêm một cú đá rồi quay sang, giọng cộc cằn:
“Tôi bảo gọi cảnh sát.”
Nói xong, có lẽ thấy mình hơi quá, anh cau mày bổ sung:
“Hắn là tên biến thái theo dõi tôi.”
Lúc này Đào Nhiên mới nhận ra lời kia là nói với mình. Cậu vội móc điện thoại ra, nhưng màn hình tối om, pin đã cạn sạch.
Game over.
Nhìn bàn tay đầy máu của Thẩm Sầm, cậu run lẩy bẩy:
“Điện thoại tôi… hết pin rồi.”
Thẩm Sầm đổi tư thế giữ chặt kẻ bám đuôi, chỉ sang túi áo bên mình:
“Điện thoại của tôi ở trong túi.”
Anh ta sở hữu gương mặt đường nét sắc sảo, ngũ quan rõ ràng. Khi không biểu lộ cảm xúc, trông hắn đặc biệt dữ tợn. Mấy giọt máu vương trên mặt lại càng khiến ấn tượng ấy thêm kịch liệt.
Đào Nhiên do dự một chút rồi bước lên, cố tình tránh ánh mắt kẻ biến thái kia, khẽ đưa tay vào túi áo anh ta.
Trong túi ấm đến mức bàn tay cậu xuyên qua lớp vải cũng cảm nhận được cơ bụng của đối phương đang phập phồng theo nhịp thở. Các ngón tay khẽ co lại theo bản năng.
Ngay lúc đó, ánh mắt sắc bén của Thẩm Sầm khóa chặt lấy cậu.
“Cậu…” Anh ta mở miệng, nhưng lời bỗng dừng lại.
Một bầu không khí ngượng ngùng lập tức lan ra giữa hai người.
Đào Nhiên nhanh tay rút được điện thoại, lắp bắp:
“Ờ… tôi gọi cảnh sát trước đã.”
⸻
Dưới mái hiên, Đào Nhiên vừa giải thích tình huống với cảnh sát, vừa không nhịn được liếc về phía ban nãy.
Thẩm Sầm cúi mắt, giữ chặt kẻ bám đuôi, không hề nới lỏng một chút nào. Biểu cảm anh ta so với lúc trước còn lạnh lẽo hơn.
Trong không khí, hương chanh thoang thoảng lại trở nên gắt gao.
Con hẻm vắng người, gió lạnh thổi hun hút như tiếng quái thú gào rú.
Đào Nhiên mặc phong phanh, run rẩy vì rét, chỉ còn biết nắm chặt miếng dán giữ nhiệt trong túi áo, khẽ nhấc khẩu trang để tham lam hít lấy mùi tin tức tố trong không khí.
Không ai nói lời nào, nhưng thỉnh thoảng cậu lại cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Sầm dừng trên người mình.
Mình… đã đắc tội gì với anh ta sao?
Không thể nào. Đào Nhiên chẳng có ký ức gì cả, chỉ là cảm thấy hắn có chút quen mặt.
Chẳng lẽ anh ta cũng giống mình, từ thế giới ABO đến đây, và cũng ngửi thấy mùi tin tức tố trên người mình?
Lúc mới phân hóa, Đào Nhiên từng đăng một bài trên mạng, tiêu đề là “Tìm người giống tôi”. Nội dung ngắn gọn, khiến cậu thu hút không ít người có cùng sở thích đặc biệt. Nhưng phần lớn đều gửi tin nhắn kỳ quái, khoe khoang tuyến thể của họ, hoặc mắng cậu là kẻ điên.
Từ ngày phân hóa đến nay, Đào Nhiên vẫn luôn nghĩ mình sẽ cô độc cả đời, đến lúc nào đó chịu không nổi kỳ phát tình rồi chết.
Nhưng hôm nay, cậu có lẽ… đã tìm được một đồng loại.
Có nên hỏi thử không? Có nên mở miệng không? Trong lòng bồn chồn, cậu chậm rãi nghiêng người về phía anh ta, vừa định lên tiếng thì tiếng còi cảnh sát vang lên.
Hai viên cảnh sát xuất hiện ở đầu ngõ. Một người giơ thẻ chứng minh:
“Trong số này, ai là kẻ bám đuôi?”
Đào Nhiên giật mình, mặt tái nhợt, xua tay liên tục:
“Không phải tôi, không phải tôi! Tôi là người gọi cảnh sát.”
Thẩm Sầm túm kẻ kia lôi ra:
“Đây.”
Quang cảnh lúc này thật sự thảm hại: một màn đánh đập một chiều. Kẻ biến thái đã kiệt sức, mềm oặt ngã xuống đất.
Cảnh sát liếc nhìn Thẩm Sầm, rồi kéo khẩu trang của kẻ kia xuống:
“Lại là ông nữa? Đây là lần thứ mấy rồi?”
Kẻ bám đuôi mở mắt, yếu ớt r*n rỉ:
“Tôi thật lòng muốn theo đuổi anh ấy… yêu một người thì có gì sai đâu?”
“Thôi đừng lải nhải nữa. Về cục làm bản tường trình, rồi liên hệ bệnh viện tâm thần đến đón.” Cảnh sát trói hắn lại, tiện thể nhắc nhở hai người còn lại:
“Các cậu cũng theo về cục đi. Lần sau xuống tay nhớ nhẹ bớt.”
Thẩm Sầm chẳng mấy quan tâm, hờ hững đáp một tiếng, thong thả lấy khăn lau máu dính trên tay. Ngón tay hắn đỏ rực, trông thảm thương.
Đào Nhiên thấy vậy, vội đưa chiếc khăn tay mang theo.
Làn da hai người chạm vào nhau thoáng chốc, truyền đến chút hơi ấm.
Thẩm Sầm khẽ nói:
“Cảm ơn.”
Kẻ biến thái bỗng vùng dậy, lao về phía Đào Nhiên, gào to:
“Tại sao cậu lại có thể nói chuyện với anh ấy?!”
Đào Nhiên hoảng hốt, theo bản năng nép về phía Thẩm Sầm. Do quá vội, cả người cậu ngã thẳng vào ngực anh ta, khẩu trang cũng rơi xuống đất.
Một gương mặt non trẻ hiện ra: làn da trắng nõn, mắt to tròn, cốt cách cân đối, thoạt nhìn như nhân vật bước ra từ truyện tranh.
Kẻ bám đuôi nhìn chằm chằm cậu mấy giây, rồi quay sang cảnh sát nói như trẻ con nũng nịu:
“Cậu này tôi cũng thích.”
Cảnh sát tức đến bật cười:
“Im miệng, đi nhanh!”
Đào Nhiên mất đi lớp khẩu trang che chắn, bị mùi hỗn tạp xộc thẳng vào mũi. Cậu suýt nôn, chỉ có thể vùi mặt vào ngực Thẩm Sầm, hít sâu mùi hương quen thuộc để kìm nén.
Người đang đỡ cậu lạnh lùng lên tiếng:
“Đào Nhiên?”
Cậu sợ hãi đến mức không kịp thắc mắc tại sao anh ta biết tên mình, chỉ run rẩy lí nhí:
“Tôi… tôi không khỏe, lạnh quá.”
Giọng ngày càng nhỏ, dáng vẻ càng lúc càng chột dạ, sợ rằng anh ta sẽ nổi giận đánh mình một trận.
Nếu một quyền kia rơi xuống, chắc chắn cậu sẽ phải vào viện.
Thế nhưng đối phương im lặng không đáp. Đào Nhiên lấy hết can đảm ngẩng lên, chỉ thấy trước mặt là chiếc áo khoác bông.
Không cần nói cũng rõ.
Cậu ngoan ngoãn mặc vào. Trong tích tắc, hơi ấm bao phủ toàn thân, hương chanh quen thuộc cũng lan tràn, xoa dịu cảm giác nóng rát ở tuyến thể sau gáy.
Đào Nhiên định nói lời cảm ơn, nhưng Thẩm Sầm đã xoay người bỏ đi, bóng lưng lạnh lùng như khắc chữ “khó gần”.
Đám đông cùng nhau áp giải đến cục cảnh sát.
Tại đó, tên bám đuôi tỉnh táo lại, bắt đầu la hét rằng mình không sai, rằng hắn mới là người bị hại. Hắn còn khăng khăng nói tình cảm riêng tư không nên bị trói buộc, rồi nằm lăn ra đất gào khóc om sòm.
Trong cục cảnh sát, ai nấy đều quen với cảnh tượng này nên chẳng ai còn để tâm. Họ nhanh chóng liên hệ người nhà đến đón kẻ gây rối.
Đào Nhiên chỉ là người đi ngang qua báo cảnh sát, cậu chỉ tường thuật lại sơ lược tình huống ban đầu. Còn việc Thẩm Sầm ra tay, anh trực tiếp gọi luật sư tới xử lý.
Trong phòng điều giải, anh ngồi cạnh luật sư, khoanh tay, im lặng. Nhìn qua cũng biết tâm tình cực kỳ tệ.
Đào Nhiên đứng ngoài cửa, vô tình bắt gặp ánh mắt Thẩm Sầm xuyên qua lớp kính pha lê.
Ánh mắt ấy lạnh lùng, xa cách, lại xen lẫn một cảm xúc khó hiểu.
Cậu rùng mình, vô thức quấn chặt áo khoác. Người này dữ quá… tốt nhất là đừng trêu vào thì hơn.
Một nữ cảnh sát thấy cậu cứ quanh quẩn ngoài hành lang, bèn bước ra:
“Bạn học, cậu còn việc gì sao?”
“Áo khoác trên người em… là anh ấy đưa cho em.” Đào Nhiên liếc về phía Thẩm Sầm.
Cảnh sát gật đầu rồi quay vào. Không biết cô nói gì với anh, chỉ chốc lát sau đã quay lại:
“Cậu ấy nói… không cần trả.”
Đào Nhiên ngẩn người.
Không cần trả? Vì sao chứ?
Chẳng lẽ đây chính là kiểu ngoài lạnh trong nóng trong truyền thuyết?
Cậu đứng ngây ra một lúc, rồi xoay người rời đi. Bước được ba bước lại ngoái đầu nhìn một lần, mãi cho đến khi ra khỏi trụ sở cảnh sát, bóng dáng biến mất sau cánh cửa.
Trong phòng điều giải, anh thoáng liếc ra ngoài.
Luật sư ngồi cạnh khẽ hỏi:
“Là người quen sao?”
“Bạn thuở nhỏ.” Ngón tay Thẩm Sầm gõ nhịp trên bàn, giọng điệu nhàn nhạt, “Nhưng cậu ấy không nhận ra tôi.”
⸻
Chỗ ở của Đào Nhiên nằm gần trường học, trong một khu chung cư cũ. Hai phòng một sảnh, là căn hộ ông ngoại để lại, chỉ mất mười phút đi bộ đến trường, vị trí có thể xem là vàng.
Về nhà, tắm rửa xong, cậu nằm xuống giường nhưng trong đầu vẫn liên tục tua lại cảnh tượng hôm nay.
Đã gần một năm kể từ khi cậu phân hóa thành Omega. Gần như tất cả sách vở, tài liệu về Omega trên thế giới, từ tuyến thể, tin tức tố, dấu ấn cho đến khoang sinh sản… cậu đều đã nghiền ngẫm. Nhưng lý thuyết vẫn chỉ là lý thuyết, một số chi tiết hoàn toàn không khớp với tình trạng thật sự của bản thân.
Ví dụ như khi bước vào kỳ phát tình, cậu có thể tự mình giải quyết phần nào, không có tin tức tố hỗ trợ cũng chỉ cần dùng mùi nước hoa ưa thích là giảm bớt. Thậm chí từ trước tới giờ, cậu chưa từng ngửi được mùi tin tức tố trên chính cơ thể mình.
Ngoại trừ việc nhu cầu sinh lý tăng cao trong thời gian phát tình, còn lại việc phân hóa thành Omega dường như không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống thường nhật của cậu.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên, cậu lại khẳng định rõ ràng rằng mình ngửi thấy hương vị tin tức tố.
Áo khoác của Thẩm Sầm đang đặt một bên, trên đó vẫn còn vết máu đỏ thẫm, phảng phất hương hoa cam nhàn nhạt.
Đào Nhiên nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao anh lại đưa áo cho mình. Suy nghĩ hồi lâu, cậu chôn mặt vào áo khoác, mũi khẽ động đậy như chú nai con.
Kệ đi… sao cũng được.
Chỉ biết là mùi hương này quá dễ chịu, khiến cậu thích đến mức không buông tay.
Tiếng chuông di động phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng. Đào Nhiên bừng tỉnh, nhất thời cảm thấy bản thân như kẻ si hán ôm áo khoác không buông, vội vàng đặt nó qua một bên rồi mới bắt máy.
Đầu dây bên kia là giọng mẹ cậu, Lâm Sương:
“Nhiên Nhiên, về đến nhà chưa?”
“Con vừa mới về… có chuyện gì thế ạ?”
Lâm Sương lập tức bật video call, giọng đầy lo lắng:
“Chuyện lần trước mẹ nói, con đã nghĩ kỹ chưa? Gần đây quanh trường học không an toàn, mẹ không yên tâm để con ở một mình. Con trai của dì Trương có thể dọn tới ở chung, vừa khéo nhà con cũng dư phòng, để nó chăm sóc, bảo vệ con.”
Dì Trương là bạn thân nhiều năm của Lâm Sương. Bà ấy sớm đã chuyển đi tỉnh ngoài, sau lại xuất ngoại, nên liên lạc thưa dần. Đào Nhiên và con trai bà khi nhỏ từng chơi rất thân, nhưng đã hơn mười năm không gặp, đến mức cậu chẳng còn nhớ rõ dáng vẻ người kia thế nào. Bỗng nghe nói phải sống chung, cậu thấy ngượng ngùng, định từ chối thì Lâm Sương lại gửi ngay cho cậu mấy tin tức nóng trên mạng:
“Con xem đi, đều xảy ra quanh khu trường học. Người ta bàn tán rầm rộ, nói có một gã bám đuôi tâm thần, chuyên đi theo dõi người khác. Mẹ với ba con ở nhà lo đến mất ngủ.”
Đào Nhiên nhìn màn hình, tim khẽ siết lại. Trong clip là kẻ mà ban chiều Thẩm Sầm đã đánh gục. Đôi mắt ti hí, sống mũi tẹt, khi nhìn vào ống kính còn cố ý liếm môi, lộ ra hàm răng vàng khè khiến người ta nổi da gà.
“Chắc… chắc không đến mức đó đâu mẹ, hắn bị bắt rồi mà.” Cậu miễn cưỡng an ủi.
“Phòng tai nạn, chẳng ai biết trước được.” Lâm Sương thở dài, “Hay là để mẹ với ba qua ở cùng con một thời gian, chờ hết chuyện rồi mới về.”
“Không cần đâu ạ! Không cần!” Đào Nhiên vội vàng ngăn lại.
Cậu vốn sinh non, lại là con một, từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều như báu vật. Đến kỳ phát tình lần đầu, Lâm Sương còn tưởng con trai bị sốt, cuống cuồng cho uống thuốc kháng viêm, thuốc hạ sốt đủ loại. Chính vì thế, cậu mới kiên quyết ra ở riêng, chỉ sợ để lộ bí mật, khiến cha mẹ càng thêm lo lắng.
Thấy vậy, cậu đành thỏa hiệp:
“Thôi được… vậy dì Trương bảo con trai dì ấy khi nào thì dọn sang?”
Ngay sau đó, Lâm Sương gửi đến một liên hệ WeChat:
“Mẹ đã nói với dì Trương, để nó thêm con.”
Chỉ chốc lát, di động rung lên báo có lời mời kết bạn. Avatar là hình đen trắng, tên hiển thị vỏn vẹn một chữ: Thẩm.
Đào Nhiên ngẩn người. Sau khi tách ra hồi nhỏ, hai bên gia đình thỉnh thoảng còn liên hệ qua cha mẹ, nhưng không hiểu vì sao dần dần xa cách, cuối cùng hoàn toàn mất liên lạc.
Cậu hít sâu một hơi, gõ vài chữ lễ phép:
“Chào cậu. Cho mình hỏi, cậu định khi nào dọn sang ở chung?”