Trong giấc ngủ mê man, Hòe Thi cảm thấy mình đang rơi xuống.
Trong bóng tối, rơi xuống, rơi xuống nữa, rơi xuống mãi. Dường như có rất nhiều người đi cùng hắn, có người hoảng sợ la hét, có người tê dại giãy giụa, nhưng chẳng mấy chốc, tất cả đều biến mất.
Hắn rơi vào trong nước, như chìm xuống một cái đầm sâu, lại như không trọng lượng mà nổi lên, trôi dạt theo dòng nước trong bóng tối.
Hình như hắn đã chết.
Nhưng lại dường như đang trên đường đến cõi chết.
Sắp rồi.
Một giọng nói đã bảo hắn như vậy.
Nhưng cái chết dường như vô tận, đưa hắn đi sâu hơn vào bóng tối, từng chút một. Cho đến khi hắn bị con triều lạnh lẽo đẩy dạt vào một bờ bùn.
Một bóng người còng lưng bước ra từ trong bóng tối, cúi xuống nhìn hắn, rồi cúi người kéo chân hắn, lôi hắn đến bên một túp lều tranh trên bãi bùn.
Gõ cửa.
Cửa mở.
Mùi xác chết thối rữa nồng nặc lan ra.
Trong túp lều, ánh sáng duy nhất hắt ra từ chiếc bàn mổ đẫm máu. Một ông lão tóc bạc mặt đầy nếp nhăn đeo khẩu trang, đang chăm chú giải phẫu cái xác trước mặt, thỉnh thoảng lại quay sang vẽ vài nét vào bản phác thảo trên chiếc bàn bên cạnh.
Dưới ánh đèn dầu leo lét, những mẫu vật được chế tác hoàn hảo treo trên các móc câu xung quanh đang nhỏ giọt chất lỏng dùng để bảo quản.
Bóng người còng lưng chỉ vào Hòe Thi, rồi đưa tay về phía ông lão đòi hỏi thứ gì đó.
Ông lão kia đưa đôi mắt đục ngầu liếc nhìn thiếu niên trên mặt đất, rồi chậm rãi lắc đầu:
"Vẫn chưa chết hẳn à, ngươi bán người sống cho ta làm gì?"
"Sắp rồi, sắp rồi. . ."
Cái bóng còng lưng phát ra một âm thanh kỳ quái, như tiếng sủa của chó và tiếng hú của cáo trộn lẫn vào nhau:
"Hắn sắp rồi. . . Nguyên chất vẫn còn. . . Nguyên chất vẫn còn. . ."
"Chỉ cho ngươi một nửa. Chịu thì để nó lại, không chịu thì kéo đi."
Ông lão khoanh tay, lạnh lùng đứng nhìn.
Cái bóng kia dường như bị chọc giận, nó hét lên một tiếng chói tai.
Ông lão vẫn không hề lay động, dửng dưưng nhìn nó, cho đến khi nó chán nản chìa tay ra:
"Một nửa, một nửa. . ."
Một đồng xu cũ được ném vào tay nó.
"Không có việc gì thì cút mau, đừng làm phiền ta làm việc."
Ông lão cúi đầu liếc nhìn Hòe Thi trên mặt đất, nhíu mày kéo một chân hắn, gắng sức lôi hắn lên bàn mổ, tiện tay gạt cái xác đã tan nát ở đó sang một bên.
Tiếng đóng cửa khi cái bóng rời đi khiến đồng tử Hòe Thi run lên. Hắn cố gắng cử động, mấp máy môi, nhưng lại ho ra cả đống bọt máu.
"Chưa chết à?"
Ông lão vạch mí mắt hắn ra, kinh ngạc nhìn vào tròng trắng, đôi tay khô khốc nắn bóp xương cốt khắp người Hòe Thi, cuối cùng hài lòng gật đầu:
"Kết cấu rất chuẩn, tuy cường độ không đủ nhưng chắc có thể làm một linh kiện dự phòng tạm thời. . . Xem có giữ được hiệu quả tốt nhất không."
Hắn thở dài.
Cổ họng Hòe Thi phát ra tiếng khò khè, nhưng cũng vô ích.
"Ngươi có gì muốn nói à?"
Ông lão nhìn đôi mắt run rẩy của hắn, có chút bất lực:
"Sắp chết đến nơi rồi, chết trong im lặng không tốt hơn sao? Loại người như ngươi ta gặp không ít, dù sao ngươi cũng đã xuyên qua biên giới rơi vào địa ngục, chết cũng là chuyện đương nhiên thôi, phải không? Bây giờ chẳng qua là nguyên chất chưa tiêu tán hết, còn gì để oán thán nữa?"
Hắn móc ra một lọ thuốc, đổ vào miệng Hòe Thi đang ho ra bọt máu. Vị cay nồng và vị chua kỳ lạ kích thích cổ họng hắn, cảm giác nóng rát như đồng nung chảy xuống, như ngọn lửa bùng lên trong cơ thể, khiến hắn có thể rên lên những tiếng đau đớn khàn khàn.
"Đây là thuốc mua từ chỗ lũ đầu chó đó, dùng để ướp xác, có thể giữ cho nội tạng hoạt động khi người ta hấp hối. Nhưng đừng mong sống sót, chẳng qua là đem tuổi thọ còn lại của ngươi ép thành sinh lực mà thôi. . . Như vậy, ngươi có thể nói thêm vài câu trước khi chết, ta làm việc cũng tiện hơn, ngươi cũng hợp tác một chút, thế nào?"
Ông lão cúi đầu:
"Nhớ kỹ, đừng la hét, ta ghét tiếng ồn."
Hòe Thi cố gắng kìm nén tiếng rên đau đớn, toàn thân co giật. Đúng như lời ông lão nói, hắn vậy mà có thể phát ra âm thanh yếu ớt trong lúc hấp hối.
". . . Đây là đâu?"
"Theo cách nói của các ngươi thì đây là Địa Ngục tầng thứ mười hai, xưởng chế tác thi thể của ta, nơi bán vài món đồ lặt vặt cho khách. Lát nữa ngươi cũng sẽ trở thành một trong những món đồ đó."
Lúc ông lão nói chuyện. . .
"Chúng ta thương lượng một chút được không. . ."
Hòe Thi nuốt xuống vị đắng chát của nỗi đau, khó nhọc thở dốc:
"Thật ra tôi vẫn còn muốn sống lắm, ông tha cho tôi đi."
"Không được, ta đã mua xác của ngươi rồi, ngươi không chết sao được? Hơn nữa ngươi cũng chẳng sống được mấy phút nữa, lỡ ngươi chết ở bên ngoài ta lại phải kéo ngươi vào."
Dưới ánh đèn leo lét, hai nhãn cầu của ông lão chuyển động theo hai trục khác nhau, một mắt đen nhìn Hòe Thi, một mắt đỏ tập trung vào vị trí sắp hạ dao:
"Ngươi xem cơ thể ngươi kìa, nguyên chất trống rỗng, căn bản đã không còn nhiều thời gian. . . Tuy sinh mệnh lực dồi dào như vậy, nhưng đã sớm như tro tàn sắp cháy hết. Ngoan ngoãn chết đi thì tốt biết bao? Còn có thể tận dụng một chút giá trị thừa. . ."
Hòe Thi ngây người nhìn trần nhà đầy vết máu khô, nỗi đau đã bị sự tê dại thay thế, ngay cả giọng nói của hắn cũng trở nên khô khốc, khàn đặc:
"Tôi không thể chết ở đây được. . ."
"Tại sao không thể chết?"
Ông lão nghiêm túc nói:
"Thật ra ai rồi cũng sẽ chết."
Như thể bị khơi gợi hứng thú nói chuyện, ông ta lải nhải không ngừng:
"Ta đã gặp rất nhiều người, bọn họ đều cho rằng mình rất quan trọng, đóng vai trò đặc biệt nhất trong thế giới này, nhưng khi đến đây, tất cả đều chết.
Sau khi họ chết, thế giới vẫn tiếp tục vận hành, mặt trời vẫn mọc như thường lệ, hiện thực không vì mất họ mà ngưng trệ. Cho nên họ đã sai, họ thực ra chẳng khác gì những người khác."
Ông ta chỉ vào từng người một giải thích cho Hòe Thi:
"Người này, từng là một nhân vật lớn quyền cao chức trọng; người này, từng là một sứ giả chính nghĩa đã tự tay giết vô số kẻ ác; người này từng là thầy của một nhà độc tài, dưới sự dạy dỗ của ông, nhà độc tài đã từ một kẻ tàn bạo trở thành một vị lãnh tụ anh minh, còn đây là nhà độc tài mà ông ta đã dạy dỗ. . . nhưng tất cả họ đều đã chết.
Một khi đã sinh ra, cái chết là điều không thể chống lại. Ngay cả thần linh cũng vậy, một trăm năm, hai trăm năm, nhìn thế giới vật đổi sao dời. . . đến một nghìn năm sau, ngay cả thần cũng sẽ thấy thế giới này thật nhàm chán.
So với họ, ngươi thì có là gì chứ?"
"Nhưng tôi vẫn không muốn chết."
Hòe Thi cố gắng chớp mắt, không để những giọt lệ không kiểm soát làm mờ đi tầm nhìn:
"Hay là thế này, ông đừng thấy tôi có vẻ thư sinh yếu đuối, thật ra tôi cũng là một gã cứng cỏi đấy. Nước mắt nam nhi đáng giá ngàn vàng, tôi đã khóc rồi đây này, ông tha cho tôi có được không?"