“Đài tin tức hôm nay đưa tin, bốn giờ chiều nay, 16 thành phố của Hải Dương tinh sẽ chính thức khởi động “Lưới trời”. Độ phóng xạ lần này là 3.2, có khả năng gây ra một chút khó chịu nhẹ. Khi đó mọi người có thể uống thuốc chống phóng xạ. Xin các cư dân không cần hoảng loạn...”

Tề Linh cau mày nhìn tin tức trên TV, quay đầu nói với Tô Na đang giũa móng tay ở bên cạnh: “Mẹ, lát nữa con ra ngoài một lát.”

Tô Na hỏi: “Gần đây trên tinh cầu không an toàn, con đừng chạy lung tung. Hơn nữa buổi chiều có “Lưới trời”, thuốc chống phóng xạ của con đâu?”

“Dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm, con đi ra ngoài dạo một chút.”

“Tay con còn đang treo mà!”

“Không sao đâu mẹ, con nhất định sẽ cẩn thận.” Tề Linh tiến đến hôn Tô Na một cái, cất Bánh Bao vào chiếc balo riêng của nó, nhanh như chớp chạy đi.

Tề Linh nhanh chóng ra khỏi nhà, vòng ra phía sau, vẫy tay với lầu hai. An Lan lập tức từ ban công lầu hai trèo xuống, Tiểu Ba theo sát sau đó. Hôm nay An Lan mặc quần áo của Tề Linh, Tề Linh đã bảo anh tự chọn trong tủ quần áo. An Lan mặc một chiếc áo thun trắng, bên ngoài là áo khoác đen, dưới thân là quần jeans cùng đôi bốt ngắn, tôn lên đường cong cơ bắp hoàn hảo của anh.

Tề Linh tiến đến đưa cho anh một chiếc khẩu trang, mắng: “Anh kín đáo một chút cho tôi!”

An Lan đeo khẩu trang, liếc mắt nhìn Tề Linh: “Tôi mặc thế này không đúng à?”

“...Không có chỗ nào không đúng.” Tề Linh nghĩ thầm chỉ là có chút đẹp trai thôi, “Lát nữa tôi đưa anh đi ngồi tàu tham quan vũ trụ. Sau khi Hải Dương tinh khởi động “Lưới trời” thì nó sẽ không quét được anh, nhưng anh vẫn phải cẩn thận một chút. Trong thời kỳ đặc biệt này, việc kiểm tra có thể sẽ nghiêm ngặt hơn.”

Chi phí của tàu tham quan vũ trụ không quá đắt, là nơi tốt nhất để giết thời gian hoặc hẹn hò với người yêu. Lộ trình là một vòng từ sao Mộc đến Hải Dương tinh, tốn khoảng một tiếng rưỡi.

An Lan bảo Tiểu Ba trở lại không gian lượng tử, một đường đi bên cạnh Tề Linh, cũng không thu hút sự chú ý lắm. Nhưng Tề Linh vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ có người nào đó nhận ra An Lan.

Lên tàu xong, hai người tìm một toa tàu ít người rồi ngồi xuống. Đoàn tàu vừa bay ra khỏi Hải Dương tinh, Tề Linh đã thấy trên quang bình thông báo “Lưới trời” đã khởi động.

Trong toa thỉnh thoảng có người đi qua, phần lớn là các cặp tình nhân trò chuyện, cười đùa. Tề Linh và An Lan ngồi cạnh nhau, cũng không thu hút sự chú ý.

Từ tàu ngắm cảnh, gần như có thể nhìn thấy toàn bộ Thái Dương hệ. Lúc này, các tinh cầu đã hoàn toàn khác so với mấy trăm năm trước. Trải qua sự cải tạo của loài người, mỗi tinh cầu đều đã có dấu chân của con người, biến thành những mái nhà xanh tươi, thích hợp để sinh sống. Sau khi rút ra bài học từ Trái Đất, bây giờ con người đặc biệt chú trọng sự hài hòa giữa con người và môi trường tự nhiên. Vũ trụ vốn lạnh lẽo trở nên tràn đầy sức sống, thỉnh thoảng còn có thể thấy những du thuyền vũ trụ của các gia đình.

Lãnh thổ của loài người vẫn đang không ngừng mở rộng. Mấy ngàn năm qua, con người vẫn luôn tận lực thăm dò các quần thể sao ngoài hệ Ngân Hà, muốn đem dấu chân của loài người – biểu tượng cho nền văn minh và trí tuệ cao – kéo dài ra bên ngoài.

Tề Linh nhìn thấy rất nhiều tinh vân lững lờ trôi trong vũ trụ phản chiếu trong ánh mắt của An Lan, khiến anh càng trở nên bí ẩn. Mặc dù An Lan đã cảnh cáo y là không được tò mò nhìn trộm thế giới tinh thần của anh, nhưng Tề Linh vẫn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Tề Linh chăm chú theo dõi tình hình điều tra của “Lưới trời” thông qua các bản tin. Bởi vì không phát hiện tung tích của Ngọc Trai Đen ở Hải Dương tinh, chính phủ tạm thời đưa ra kết luận là phạm nhân có thể đã trốn sang tinh cầu khác, nhưng cũng không loại trừ khả năng anh ta vẫn đang ẩn náu ở Hải Dương tinh.

Ngồi đối diện Tề Linh và An Lan là một gia đình ba người. Cậu bé trong nhà đang chơi bắn bi. Lúc này, một viên bi từ tay cậu bé rơi ra, lăn đến dưới chân An Lan. Cậu bé muốn nhặt nhưng lại rụt rè nhìn An Lan. An Lan cúi lưng nhặt viên bi lên, đưa tay về phía cậu bé. Cậu bé vừa thấy, lập tức cười chạy tới, hai tay nhận lấy, nhiệt tình nói: “Cảm ơn đại ca ca!”

Bố mẹ cậu bé đối diện khẽ gật đầu với An Lan để bày tỏ sự cảm ơn. Anh cũng gật đầu ý là không có gì. Tề Linh ở một bên nhìn, sự nghi ngờ từ lần đầu tiên gặp An Lan càng trở nên mãnh liệt hơn – một người như thế này sao lại làm ra chuyện đó chứ?

Vụ thảm sát ở nhà thờ Ôn Đô như một tảng đá đè nặng trong lòng Tề Linh. Y muốn hỏi, nhưng ngại tâm trạng của An Lan nên không dám. Đúng lúc này, một người mặc cảnh phục màu đen đột nhiên đi đến, lướt qua toàn bộ toa tàu, trầm giọng nói: “Mọi người chú ý, hiện tại là thời kỳ đặc biệt, chúng tôi cần kiểm tra thân phận của từng vị khách để xác nhận phạm nhân không có mặt trên tàu. Xin các hành khách phối hợp.”

Tề Linh lập tức trợn tròn mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Y vốn cho rằng đây là tàu ngắm cảnh, là nơi công cộng, tội phạm có chút đầu óc sẽ không đến. Không ngờ cảnh sát kiểm tra gắt gao thế này!

Thấy người cảnh sát kia sắp đến trước mặt họ, lòng Tề Linh nóng như lửa đốt, hoàn toàn không biết phải làm sao. Kéo An Lan chạy thì càng đáng nghi hơn. Không ngờ An Lan lại ấn vào cánh tay Tề Linh, ý bảo y bình tĩnh. Tề Linh sốt ruột dùng khẩu hình hỏi anh phải làm sao, An Lan lắc đầu, bình thản chờ đợi.

Cảnh sát dừng lại trước mặt Tề Linh và An Lan, nhìn từ trên xuống. Ánh mắt lướt qua khuôn mặt có chút tái nhợt của Tề Linh, rồi dừng lại trên khuôn mặt đeo khẩu trang của An Lan. Mắt anh ta híp lại, trầm giọng nói: “Vị khách này, phiền cậu tháo khẩu trang xuống.”

An Lan nhìn chằm chằm anh ta, không tháo, cũng không nói gì. Thấy dáng vẻ này của An Lan, người cảnh sát kia càng nghi ngờ, ngữ khí lập tức nghiêm khắc: “Xin hợp tác!”

Tề Linh vội vàng cười giải thích: “Thưa cảnh sát, anh ấy là bạn tôi. Anh ấy bị cảm, không tiện tháo khẩu trang, sợ lây bệnh cho người khác. Anh thông cảm chút nhé.”

Người cảnh sát kia hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Quy định là quy định, xin hợp tác.”

An Lan vẫn bất động, lòng Tề Linh như kiến trên chảo nóng, mồ hôi lạnh chảy ròng. Cảnh sát thấy An Lan không phối hợp, dứt khoát đưa tay định cưỡng chế tháo khẩu trang. Tề Linh “bá” một tiếng đứng dậy, ngăn cản tay cảnh sát, cười khan nói: “Thưa cảnh sát, anh ấy không phải tội phạm gì đâu. Vẫn còn rất nhiều toa tàu phía sau, đừng làm chậm trễ công việc của anh.”

Tề Linh đã nghĩ đến việc dùng tinh thần lực dẫn đường để ám chỉ anh ta, nhưng pháp luật đã quy định rõ ràng, cấm bất kỳ dẫn đường nào ám chỉ hoặc tấn công tinh thần đối với nhân viên chấp pháp.

Hiện tại y là hệ phổ thông, thời gian ám chỉ không dài. Nếu cảnh sát phản ứng lại, Tề Linh sẽ phạm tội chống người thi hành công vụ. Khi đó, Tề Linh sẽ phải ngồi tù một tuần, An Lan cũng sẽ nguy hiểm.

Vì vậy, Tề Linh vẫn chọn cách nói chuyện, nhưng chiêu đó rõ ràng không có tác dụng với cảnh sát.

Người cảnh sát bực bội đẩy tay Tề Linh ra. Ngay lúc định tháo khẩu trang của An Lan, anh ta bỗng thấy một thứ lông xù từ chiếc ba lô đen bên chân An Lan vọt ra, nhảy thẳng vào lòng anh. An Lan thuận thế ôm nó vào lòng.

Người cảnh sát hoài nghi nhìn chằm chằm con thỏ đột nhiên xuất hiện, rồi nhìn An Lan đang ôm con thỏ với vẻ thân mật khăng khít của một chủ nhân và thú lượng tử. Anh ta nghĩ đến con mãng xà Ngọc Trai Đen khổng lồ trong truyền thuyết của tên trọng phạm vượt ngục, nhìn chằm chằm An Lan một lúc, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Quần áo Tề Linh gần như đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Y quay đầu giơ ngón cái với Bánh Bao của mình. Bánh Bao hừ hừ động đậy mũi. An Lan thở phào một cái, thật ra anh vừa mới chuẩn bị thả Tiểu Ba ra, kéo Tề Linh phá cửa sổ mà chạy. Anh âu yếm vuốt ve sống lưng mềm mại của Bánh Bao. Bánh Bao thoải mái duỗi người, thế mà lại ngủ gục trong lòng An Lan.

Tề Linh kinh ngạc nói: “Bánh Bao không phải rất sợ người lạ sao? Hôm nay sao thế? Sao lại nhảy vào lòng anh?”

“Nó đương nhiên là biết nhìn mặt.”

“Ngọa tào!!”

Cảnh sát vừa đi kiểm tra xong toa này, chuẩn bị đi sang toa tiếp theo thì quay đầu lại nhìn. Vô tình, tầm mắt anh ta lướt qua cổ tay An Lan, thấy trên hai cổ tay anh có hai vết sẹo đối xứng, như thể bị thứ gì đó siết chặt trong thời gian dài. Bước chân người cảnh sát dừng lại, anh ta lại cau mày quay trở về, giọng nói kiên định hơn: “Cậu kia, tháo khẩu trang xuống cho tôi. Nếu không làm theo, tôi sẽ tiến hành cưỡng chế theo quy định.”

Nụ cười Tề Linh cứng lại. Trong mắt An Lan lóe lên vài phần sát ý, nắm tay siết chặt. Tề Linh cố gắng ấn anh xuống, sợ anh kích động sẽ thả Tiểu Ba ra, Tiểu Ba xuất hiện thì mọi chuyện coi như xong. Rõ ràng người cảnh sát đã xác định An Lan có vấn đề, đưa tay tới túm lấy khẩu trang của anh. An Lan vừa định thả Tiểu Ba ra khỏi không gian lượng tử thì nghe thấy một tiếng la hét đau đớn bên cạnh –

“A –!!!”

Tề Linh gân cổ lên kêu một tiếng, âm thanh lớn đến mức làm cả toa tàu giật mình. An Lan và người cảnh sát đồng thời quay đầu lại nhìn y, chỉ thấy Tề Linh lộ vẻ đau khổ tột cùng, ôm bụng khom lưng, lập tức quỳ xuống sàn nhà, đau đớn nói: “Tôi đau bụng quá!!! A –!!!!”

Kỹ thuật diễn của Tề Linh mượt đến mức khiến An Lan còn tưởng y thật sự gặp vấn đề, kết quả phát hiện y đang lén nháy mắt ra hiệu cho mình, mới thuận lý thành chương quỳ xuống đỡ Tề Linh: “Cậu không sao chứ?!”

Cảnh sát kia cũng bị tiếng thét chói tai bất ngờ làm cho ngây người. Khi phản ứng lại, anh ta thấy Tề Linh đang đau đớn cuộn tròn trên sàn nhà, cũng nhiệt tình quỳ xuống, nhíu mày nói: “Thưa cậu, cậu không sao chứ? Chuyện gì vậy?”

Tề Linh đang định nói mình bị viêm ruột cấp tính, không ngờ An Lan nhanh chóng đáp: “Em ấy mang thai.”

Cái gì?!

Tề Linh sững sờ, cứ tưởng tai mình có vấn đề, không thể tin được ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh. An Lan cong khóe miệng với y, quay đầu nhìn về phía đồng chí cảnh sát đang ngạc nhiên, lộ ra vẻ mặt đau lòng: “Em ấy mang thai đã hơn hai tháng rồi. Bác sĩ nói thai nhi quá hiếu động nên thường xuyên đau bụng.” Thấy An Lan nói trôi chảy như vậy, Tề Linh thật sự muốn tát chết anh, tức đến đỏ bừng mặt. Y bị An Lan chiếm tiện nghi mà nói gì được, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

An Lan còn vẻ mặt đau khổ hỏi Tề Linh: “Đúng không em?”

“…”

Mặt Tề Linh ửng hồng, trong mắt người cảnh sát lại là do đau bụng quá. Cảnh sát kinh ngạc trừng mắt nhìn Tề Linh: “Đã hơn hai tháng mà cậu vẫn gầy như vậy ư?! Sao chịu được!” Anh ta nhìn sang An Lan, “Cậu là bố đứa bé à?”

An Lan lập tức gật đầu: “Đúng vậy, là tôi.”

Đồng chí cảnh sát lập tức mắng xối xả: “Cậu làm bố kiểu gì vậy?! Mang thai hơn hai tháng còn dẫn cậu ấy đi ngồi tàu ngắm cảnh?! Tay cậu ấy còn đang bị thương kìa! Phóng xạ vũ trụ ảnh hưởng đến thai nhi tệ đến mức nào chứ?! Phía trước đoàn tàu có phòng y tế, cậu mau đưa cậu ấy qua đó đi! Đừng làm tổn thương đứa bé!”

An Lan vỗ lưng Tề Linh, giả vờ áy náy nói: “Đều là lỗi của tôi, tôi không nên đưa em tới đây.”

Tề Linh bùng nổ, muốn phun ra lửa, nhưng lại không thể hiện ra ngoài, đành nghiến răng ôm bụng chịu đựng. An Lan cõng Tề Linh lên, nói cảm ơn người cảnh sát rồi đi về phía phòng y tế. Mặt Tề Linh tái xanh, thấy người cảnh sát đã đi rồi, y nhảy xuống khỏi lưng An Lan, chỉ vào mũi anh mắng: “Mẹ nó! Tôi thật sự muốn đánh anh!!” Nam dẫn đường có một phần nhỏ có thể mang thai, nhưng rất tiếc Tề Linh không thuộc phần nhỏ đó.

“Được rồi.” An Lan vẻ mặt thản nhiên, lo lắng vừa rồi đã trở thành hư không, “Tôi không nói như vậy, anh ta có thể cho chúng ta đi sao?”

“Anh không thể nói một cái gì đó bình thường hơn được à?!”

Để không gây nghi ngờ, Tề Linh và An Lan đã cố ý đi đến phía trước tàu, sau đó lại vòng về. Khi quay lại, tàu đã đến trạm. Khi xuống xe, hai người gặp lại gia đình ba người ngồi đối diện trên xe. Người phụ nữ trong đó cười thân thiện hỏi Tề Linh: “Cậu bé, phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”

Sắc mặt Tề Linh tối sầm lại, cười gượng: “Tôi sẽ, cảm ơn.”

Trước khi vào nhà, Tề Linh bảo An Lan vòng ra phía sau vào bằng ban công, còn mình thì đi cửa trước. Khi Tề Linh mở cửa, trong nhà im ắng, không có một chút động tĩnh nào, có vẻ mẹ đã đi rồi. Tề Linh thở phào nhẹ nhõm, bật đèn phòng khách, đi vào phòng thì suýt nữa bị dọa chết khiếp.

Tô Na khoanh tay, vắt chéo chân ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm Tề Linh.

Trái tim Tề Linh suýt chút nữa nhảy ra ngoài, ban đầu y thấy một bóng người, còn tưởng là trộm. Khi thấy rõ là mẹ mình, y khó hiểu nói: “Mẹ làm gì thế?! Làm con sợ chết đi được!”

Tô Na vỗ vỗ sofa bên cạnh: “Linh Linh, lại đây.”

Tề Linh hiểu rõ, mỗi lần mẹ y có vẻ mặt này là chắc chắn là y đã làm sai gì đó. Tề Linh nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ đến An Lan, trong lòng lập tức căng thẳng. Nơm nớp lo sợ đi qua ngồi xuống, không dám thở mạnh. Tô Na cau mày nhìn chằm chằm y: “Hỏi con chuyện này.”

Tề Linh thầm nghĩ không xong rồi, chuyện y giấu người trong nhà lẽ nào bị phát hiện?

“Linh Linh, gần đây con cứ lén lút chạy ra ngoài, vừa về đến nhà lại nhốt mình trong phòng không ra.” Lời nói của Tô Na khiến Tề Linh giật mình, tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tô Na thấy dáng vẻ căng thẳng của con trai, càng chắc chắn với suy đoán của mình, giận dữ nói: “Con nói thật với mẹ, có phải con đang yêu không?!”

Tề Linh sững sờ, vội vàng nói: “Con không có! Con đảm bảo!”

“Vậy con ra ngoài làm gì? Hẹn hò đúng không! Sao lại nhốt mình trong phòng, lén lút nhắn tin với cô gái nào đúng không!” Tô Na khoanh tay chua chát nói: “Có bạn gái rồi thì không cần mẹ nữa!”

“Con thật sự không có bạn gái!”

“Bạn trai cũng không được! Con còn nhỏ như vậy! Bị người ta lừa thì làm sao?!”

Tề Linh bất đắc dĩ nói: “Mẹ ơi, thật sự không phải, mẹ hiểu lầm rồi. Con ra ngoài vẫn luôn đi một mình… Hơn nữa con mấy tuổi rồi chứ? Còn bị người ta lừa? Con không lừa người khác là tốt lắm rồi.”

“Vậy con nói xem con trốn trong phòng làm gì?”

“Con không trốn trong phòng, con gọi đó là ở trong phòng.”

Tô Na nghi ngờ nhìn chằm chằm Tề Linh một lúc, cuối cùng vẻ mặt hơi thả lỏng, kéo tay Tề Linh, nói một cách thấm thía: “Linh Linh, gặp chuyện gì phải nói với mẹ, thích ai cũng phải nói với mẹ, mẹ giúp con xử lý! Nhớ năm đó, mẹ theo đuổi bố con, một người cuồng công việc như ông ấy còn bị mẹ chinh phục!”

Nghe được lời này, Tề Linh hơi hứng thú hơn: “Mẹ đuổi theo bố thế nào?”

“Đơn giản thôi! Chuốt say! Cưỡi lên! Có con! Phụ trách!”

“…” Tề Linh đứng dậy nói, “À, vậy con đi lên trước đây.”

“Khoan đã, mẹ còn chưa nói xong…”

Tề Linh dứt khoát đi vào nhà bếp, lấy một túi bánh mì, rồi lên lầu. Mở cửa phòng, An Lan đang ngồi trên giường chơi với Tiểu Ba. Tiểu Ba quấn quanh người An Lan, gãi anh ngứa, trên mặt anh lộ ra một nụ cười hiếm hoi và thoải mái. Tề Linh đi vào, đặt bánh mì lên đầu giường, rồi không nói gì, ngồi một bên nhìn một người và một con rắn chơi đùa vui vẻ.

Khi cười, vẻ mặt của An Lan rất ôn hòa, khóe miệng cong nhẹ rất đẹp.

Thật ra Tề Linh ước chừng An Lan chỉ lớn hơn mình hai, ba tuổi. Nếu anh ấy vẫn còn đi học, có lẽ cũng chỉ là cấp 18, 19 — nếu chuyện kia không xảy ra, nụ cười như vậy có lẽ sẽ luôn ở trên mặt An Lan. Nghĩ đến đây, Tề Linh cảm thấy tiếc cho anh.

Tiểu Ba trong lòng An Lan thấy Bánh Bao trong lòng Tề Linh, lè lưỡi, bò ra khỏi lòng An Lan, vòng quanh chân Tề Linh. Tề Linh ngồi xổm đặt Bánh Bao xuống đất. Bánh Bao lúc đầu còn không muốn lắm, nhưng khi Tiểu Ba quấn quanh, nó liền từ từ đi chơi với Tiểu Ba. Đầu Tiểu Ba cũng lớn bằng Bánh Bao, nó cuộn tròn lại, bao Bánh Bao ở giữa. Bánh Bao dựa vào lớp vảy lạnh của Tiểu Ba, thoải mái nheo mắt lại.

An Lan duỗi người, lấy bánh mì trên đầu giường, cắn vài miếng xong, nói với Tề Linh: “Tôi muốn tắm, quần áo đâu.”

Tề Linh trợn mắt. An Lan vậy mà không biết xấu hổ ra lệnh cho một người đang bị thương ở tay như y. Y mở tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ đưa cho anh.

An Lan nhận lấy, nhưng chỉ có áo. Anh nhíu mày: “Quần đâu?”

“Tôi chỉ có một bộ, anh mặc áo, tôi mặc quần.”

An Lan nhìn chằm chằm y, cầm chiếc áo đứng dậy đi vào nhà tắm. Tề Linh nằm trên giường, gối đầu nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, trong đầu tưởng tượng bóng dáng lờ mờ bên trong làn hơi nước. Vài phút sau, tiếng nước tắt. Sau một lúc sột soạt, tiếng An Lan không vui vọng ra: “Áo cậu ngắn quá.”

“Sao có thể, rõ ràng tôi cao bằng anh mà.”

An Lan đẩy cửa bước ra. Dưới chiếc áo thun cotton trắng tinh là một đôi chân dài, vạt áo lướt qua để lộ một chút bóng râm. Ánh mắt Tề Linh lướt qua lướt lại, dừng lại ở trên đó, áo quả thật có hơi ngắn. An Lan thấy Tề Linh đang nhìn mình, nói:

 “Tự cậu xem, ngắn đúng không.”

Chân An Lan vừa trắng vừa dài, mặc dù có vài vết thương nhỏ, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp.

Tề Linh chẳng để ý đến lời An Lan nói, ánh mắt thoải mái lướt trên đùi anh. An Lan dứt khoát bò vào trong ổ chăn dưới sàn, dùng chăn che kín mít, nhắm mắt lại, hai tay gối sau đầu –

Mọi thứ yên tĩnh, An Lan liền có chút xao động. Lần kết hợp nhiệt trước vốn đã làm anh khó chịu rồi, anh bực bội tặc lưỡi, xoay người, nhắm mắt lại không nghĩ đến nó nữa. Lúc này Tề Linh mới thu dọn quần áo, chuẩn bị đi tắm.

Tề Linh cởi quần áo ngay trong phòng, cởi trần nửa trên rồi đi vào nhà tắm. An Lan khẽ mở một mắt, lướt qua nửa thân trên của Tề Linh, sau đó lại nhắm mắt lại. Có thể thấy Tề Linh thường xuyên rèn luyện, cơ bắp đã thành hình. Vì dấu hiệu tạm thời, An Lan luôn vô thức bị Tề Linh hấp dẫn, lòng anh vừa bình tĩnh lại bắt đầu có chút nóng rực.

Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, An Lan trở mình, không nghĩ nữa, dù sao loại hấp dẫn này cũng chỉ duy trì mười ngày.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play