“Tề Linh, mời em trình bày một chút về những đặc điểm cơ bản của dẫn đường thuộc hệ chữa trị.”

Thầy Nhậm nhìn khắp lớp với ánh mắt lạnh lùng, cuối cùng dừng lại ở vị trí giữa dãy cuối cùng. Ông dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể để nói những lời đó. Tuy nhiên, khi không nhận được phản hồi từ chủ nhân của cái tên, sự dịu dàng ấy cũng chẳng thể giữ nổi.

Cố Hiểu Vũ ở bên cạnh toát mồ hôi lạnh, cậu rụt chân từ dưới gầm bàn lên, nhỏ giọng nói: “Tề Linh… Tề Linh! Thầy đang gọi cậu kìa…”

Thầy giận đến mức nhíu chặt lông mày. Chú chim họa mi nhỏ nhắn màu vàng chanh đang đậu trên vai ông tức giận kêu lên một tiếng, bay vút lên, lượn một vòng qua màn hình chiếu thực tế ảo giữa lớp học, rồi đáp xuống mái tóc bù xù của Tề Linh. Nó vươn cái mỏ vàng nhạt, mổ thật mạnh xuống.

Cố Hiểu Vũ cũng không thể giúp y, thầm nghĩ, may mà thú lượng tử của thầy không phải chim gõ kiến.

Tề Linh “A” một tiếng, giật mình tỉnh dậy. Y ngẩng đầu thấy sắc mặt thầy đã chuyển sang xanh lè. Kinh nghiệm bao lần cho y biết, chắc chắn y lại ngủ quên trong giờ học, và thầy lại gọi y trả lời câu hỏi. Y lập tức đứng dậy, cười nói: “Xin lỗi thầy, em vừa mới suy nghĩ ạ.”

Dứt lời, y nhỏ giọng hỏi Cố Hiểu Vũ: “Thầy hỏi cái gì?!”

“Đặc điểm của dẫn đường thuộc hệ chữa trị!”

Mặt thầy chuyển từ xanh sang trắng, rồi từ trắng sang đen. Ông đang định gầm lên năm chữ “Em ra ngoài cho tôi” thì Tề Linh đã nói lớn: “Dẫn đường thuộc hệ chữa trị có khả năng tấn công, phòng thủ và thôi miên tương đối kém. Tuy nhiên, tư duy xúc giác của họ ổn định, mềm mại, có chiều sâu tư duy lớn và khả năng tập trung tinh thần cao. Thú lượng tử của họ hiền lành, ôn hòa, có năng lực chữa trị vượt trội, khả năng trấn an tốt nhất trong năm loại dẫn đường và tỷ lệ xuất hiện là 35%.”

Nghe Tề Linh lặp lại như đọc vè, không sót một chữ nào về đặc điểm cơ bản, thậm chí là cả những đặc điểm chi tiết của dẫn đường hệ chữa trị, cả lớp vốn đang ồn ào bỗng im phăng phắc.

Ngay cả chú chim họa mi trên vai thầy cũng suýt nữa thì ngã. Tề Linh cẩn thận quan sát sắc mặt thầy, thầm nghĩ, để khuôn mặt đó xuất hiện nhiều màu sắc cùng một lúc như thế thật không dễ. Không đợi thầy nói, y đã vội vàng ngồi xuống.

Chim họa mi líu lo bay vòng quanh đầu thầy. Ông ngước lên trừng mắt nhìn nó một cái, con chim liền sợ hãi, ngoan ngoãn bay xuống đậu lại. Thầy hung hăng lườm Tề Linh một cái, trầm giọng nói: “Lần này thì bỏ qua. Lần sau để tôi thấy em ngủ gật nữa, thì đừng mơ qua được môn này.”

Cố Hiểu Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm y: “Cậu học thuộc từ bao giờ vậy?!”

Tề Linh cười một cách bí ẩn: “Nói thật với cậu, tớ chỉ thuộc có mỗi cái này thôi.”

Thầy đẩy gọng kính, tiếp tục: “Phân loại và đặc điểm của dẫn đường là phần trọng tâm của bài kiểm tra cuối kỳ này. Các em đều là dẫn đường nên đã hiểu rất rõ, nhưng khi áp dụng vào thực tế thì sẽ gặp một số khó khăn nhất định. Thầy sẽ nói lại toàn bộ kiến thức một lần nữa cho các em.”

Thầy nhấn vào màn hình trong suốt trên bàn. Trên không xuất hiện màn hình chiếu thực tế ảo với năm lựa chọn, bên dưới mỗi lựa chọn là một mô hình xoay 360°.

Thầy vừa thao tác vừa nói: “Dẫn đường chiếm khoảng 49% dân số toàn Ngân Hà, có thể chia thành năm loại chính dựa trên đặc tính và đặc điểm của thú lượng tử.

Loại thứ nhất: Dẫn đường hệ tấn công, tư duy xúc giác sắc bén và mang tính công kích cao.

Loại thứ hai: Dẫn đường hệ phòng thủ, tư duy xúc giác rộng và vững chắc, lực phòng thủ mạnh.

Loại thứ ba: Dẫn đường hệ chữa trị, một bạn học vừa nói xong, miễn cưỡng coi là đầy đủ, thầy sẽ không nói thêm nữa.

Loại thứ tư: Dẫn đường hệ thôi miên, tư duy xúc giác trong suốt và vô cùng linh hoạt, giỏi thôi miên và khai phá tiềm năng, tỷ lệ xuất hiện thấp nhất.

Loại thứ năm: Dẫn đường hệ phổ thông, các chỉ số của loại dẫn đường này đều ở mức trung bình, đây là loại có tỷ lệ xuất hiện cao nhất.”

Gen lính gác và dẫn đường đầu tiên của loài người xuất hiện từ hơn 2000 năm trước trong chiến tranh thế giới thứ 3. Sau chiến tranh, hơn ¼ dân số loài người đã diệt vong.

Từ một nhóm nhỏ mang gen lính gác và dẫn đường ban đầu đã phát triển và kéo dài hơn hai thiên niên kỷ, cho đến tận ngày nay, quá trình tiến hóa dị năng của toàn nhân loại đã kết thúc, dấu chân của dị năng giả đã lan rộng khắp toàn bộ hệ Ngân Hà.

Sau chiến tranh thế giới, Trái Đất đã thực hiện các chiến lược bảo vệ và phục hồi môi trường, toàn bộ nhân loại đã di cư. Hiện tại, Trái Đất đã trở thành một khu phong cảnh tự nhiên cấp 5A của Thái Dương hệ.

Để bồi dưỡng nhân tài xuất sắc, chính phủ hệ Ngân Hà đã xây dựng một tinh cầu nhân tạo cực nhỏ trong hệ Băng Dương, gần Thái Dương hệ, làm căn cứ bồi dưỡng nhân tài. Trải qua hơn 2000 năm phát triển, căn cứ này giờ đã trở thành học viện hàng đầu hệ Ngân Hà, coi trọng cả lý thuyết và thực hành, đứng trên vai người khổng lồ để nhìn xuống vũ trụ – Học viện Đế quốc.

Tinh cầu khổng lồ với quần thể kiến trúc đồ sộ của học viện Đế quốc được gọi là Đế quốc tinh, là vinh quang và biểu tượng cho sự phát triển vượt bậc của trí tuệ loài người.

Để tránh gây ra hỗn loạn do sự tương thích giữa các học sinh, học viện Đế quốc được chia thành hai khu: khu lính gác và khu dẫn đường. Giữa 2 khu này có một lớp chắn cách ly có thể ngăn chặn tin tức tố.

Tề Linh học ở trường mẫu giáo trực thuộc học viện Đế quốc từ khi mới vài tuổi. Y và người bạn thân Cố Hiểu Vũ quen biết nhau từ hồi cấp hai.

Trở lại chuyện chính, nói về phân loại dẫn đường, Cố Hiểu Vũ là một dẫn đường hệ chữa trị. Toàn bộ lớp có 40 học sinh, có 10 người thuộc hệ chữa trị, số còn lại phần lớn là dẫn đường hệ phổ thông.

Thú lượng tử của Hiểu Vũ là một con cừu hiền lành, tên là Cuốn Cuốn. Cuốn Cuốn toàn thân trắng như tuyết, trên đỉnh đầu có một túm lông đen hình tam giác ngược. Chú cừu con lúc này đang nằm bên chân Hiểu Vũ ngủ ngáy khò khò. Hiểu Vũ thích nhất là xoa bụng Cuốn Cuốn.

Tề Linh cúi đầu nhìn chú cừu con đang ngủ gật trên chân mình. Hiểu Vũ và y có mối quan hệ tốt, thú lượng tử của cậu ấy tự nhiên cũng rất quý mến y. Tề Linh vươn tay kéo khóa ba lô của mình, một cái đầu lông xù cùng đôi tai mềm thò ra qua khe hở. Cái mũi hồng phấn ngửi ngửi, sau đó nhanh chóng chui hẳn ra ngoài. Chân sau giẫm một cái, nhảy tót lên đùi Tề Linh, dùng mông quẹt quẹt mấy hạt bụi trên quần y, chiếm lấy địa bàn một cách thoải mái rồi ngủ thiếp đi.

Tề Linh nhìn chú thỏ trắng của mình, thở dài một hơi.

Và y chỉ là một dẫn đường hệ phổ thông khổ sở, thú lượng tử của y là một con thỏ áo lan chẳng có gì nổi bật, chỉ biết trước mặt người khác thì tỏ ra lạnh lùng, sau lưng thì ra sức nũng nịu.

Thế nhưng Tề Linh lại vô cùng thích nó, ai bảo nó đáng yêu chứ?

Tề Linh gọi nó là Bánh Bao, vì loài thỏ áo lan có thân hình tròn trịa, nhiều thịt, rất giống một cái bánh bao.

Thầy dừng lại một chút, nghiêm túc nói: “Các em là học sinh cấp 15, các em cũng biết bài kiểm tra cuối kỳ lần này sẽ chiếm 60% tổng điểm để xét vào kỳ thi cuối năm, quyết định việc các em có thể thuận lợi lên cấp 16 hay không. Mà phần lý thuyết của bài thi lần này chiếm tới 70%, vì vậy những kiến thức cần nắm vững thì phải học thật tốt.”

Nghe những lời thầy nói, tất cả học sinh trong lớp đều cảm thấy căng thẳng, kể cả Tề Linh – người vốn không quan tâm đến thành tích.

Phải biết, cấp 15 và cấp 16 là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Học viện Đế quốc có 25 cấp học, từ mẫu giáo cho đến tiến sĩ. 16 cấp học đầu tiên là bắt buộc, 9 cấp sau học sinh có thể tự do lựa chọn. Trong 16 cấp học bắt buộc này, các học sinh trước cấp 16 đều học theo hệ thống giáo dục toàn diện — nói cách khác, mỗi môn học đều phải tích lũy đủ học phần. Khi đã tích lũy đủ học phần và vượt qua bài kiểm tra cuối kỳ cấp 15 một cách thuận lợi, họ sẽ nhận được thẻ học sinh cấp 16.

Sau cấp 16, học sinh có thể lựa chọn chuyên ngành mình giỏi và yêu thích để theo học — ở học viện Đế quốc, muốn gì cũng có, các loại thiết bị thực nghiệm và tài nguyên học thuật đều thuộc hàng tốt nhất của toàn hệ Ngân Hà.

Mỗi học sinh của học viện Đế quốc đều cố gắng ròng rã mười mấy năm, chỉ để có thể lên được cấp 16. Cấp 16 có nghĩa là chương trình thực hành sẽ tăng đáng kể, còn lý thuyết thì giảm mạnh, điều này đối với Tề Linh – người có tứ chi phát triển hơn não – thì không còn gì tuyệt vời hơn.

“Ngoài ra, tin tức mà nhà trường công bố ngày hôm qua chắc các em cũng đã thấy. 50 bạn học có điểm xếp hạng cao nhất trong kỳ thi lần này sẽ có cơ hội tham quan nhà tù Kim Thuẫn miễn phí.”

Thầy vừa dứt lời, cuộc thảo luận bên dưới lại càng sôi nổi hơn. Mọi người xì xào bàn tán về nhà tù đó, thậm chí có người còn hưng phấn đến mức xoa tay.

Nhà tù Kim Thuẫn có hơn 700 năm lịch sử, là nhà tù do chính phủ Thái Dương hệ thành lập, sở hữu hệ thống phòng thủ và phong tỏa tối tân nhất toàn Thái Dương hệ, vì vậy mới có tên là Kim Thuẫn*. Nhà tù Kim Thuẫn tọa lạc trên Mặt Trăng của hệ Nguyệt, giam giữ những trọng phạm nguy hiểm nhất của toàn Thái Dương hệ.

(*lá chắn vàng.)

Tội phạm thông thường muốn vào cũng không được. Kim Thuẫn giam giữ tất cả những trọng phạm bị phán tù chung thân. Kể từ khi thành lập, Kim Thuẫn chưa từng xảy ra sự cố an ninh nào. Việc ném một trọng phạm gây hại cho vũ trụ vào nhà tù này cũng giống như trực tiếp xử tử hắn vậy — án tử hình đã bị bãi bỏ từ mấy chục năm trước, rất nhiều tử tù của Thái Dương hệ đã được chuyển đến nhà tù này trước khi thi hành án.

Tề Linh không có nhiều hứng thú với nhà tù, nhưng y lại rất tò mò về những người bị giam giữ bên trong.

“Thưa thầy…”

Đột nhiên có người giơ tay trong lớp. Thầy gật đầu: “Có vấn đề gì?”

“Thầy ơi, bài thi lần này của chúng em có kiểm tra phần đó không ạ?”

Người giơ tay chỉ vào một ô màu xám gần loại dẫn đường thứ năm trên mô hình thực tế ảo, ám chỉ tùy chọn không thể mở. Câu hỏi vừa dứt, thầy nhíu mày, im lặng một lúc, rồi trầm giọng đáp: “Đó không phải là nội dung bắt buộc, khóa học cũng không cho phép các em mở nó ra. Chờ các em lên cấp 16 rồi, nếu cảm thấy hứng thú thì có thể tự mình tìm hiểu.”

Tề Linh nheo mắt nhìn chằm chằm vào khối vuông màu xám đó. Phía dưới khối vuông là một hàng chữ không phát sáng:

Dị hình dẫn đường

Tề Linh vừa vuốt ve bộ lông cao cấp của Bánh Bao, vừa nhìn chằm chằm vào nút đó. Mãi đến khi tan học, Hiểu Vũ gọi y đi ăn cơm tối, y mới dời mắt khỏi đó.

———

Tối đó, Tề Linh vừa về đến phòng ngủ liền nằm vật ra giường. Bánh Bao lập tức nhảy lên giường, ngồi thẳng lên mặt Tề Linh. Tề Linh một tay kéo cái mông nhỏ béo tròn của nó ra, thấy Hiểu Vũ cũng đi vào, theo sau là một cục bông lớn đang nhảy tưng tưng.

Hiểu Vũ ôm cừu con ngồi bên bàn học, hỏi với vẻ suy tư: “Tề Linh, cậu có muốn đi tham quan Kim Thuẫn không?”

Tề Linh nhắm mắt đáp: “Tất nhiên là muốn rồi, nơi đó nhốt rất nhiều tên biến thái, tớ tò mò lắm.” Y vươn tay đặt Bánh Bao xuống đất, dùng mũi chân chọc chọc mông nó, “Đi chơi với cừu ca của em đi.”

Bánh Bao có vẻ không hào hứng lắm, vặn vẹo cái mông, chậm rãi dịch qua. Chú cừu con thì vô cùng nhiệt tình, nhảy xuống khỏi người Hiểu Vũ, dùng cái đầu đầy lông tơ cọ mạnh vào mặt Bánh Bao.

Tề Linh ngồi dậy, suy nghĩ một lát, vẫn cầm lấy quang bình* cạnh gối, dùng đồng tử để mở khóa, truy cập sách giáo khoa của trường, bật chế độ nổi theo tầm nhìn tự động, nằm trên giường vừa xem sách vừa gập bụng.

(*loại màn hình ánh sáng hoặc thiết bị công nghệ tương lai như tablet hoặc màn hình holography, mà hông biết để sao cho phải nên thôi, cứ dị đi.)

Thấy Tề Linh – người cả vạn năm không ôn tập – thế mà lại đang ôn bài, Cố Hiểu Vũ vô cùng kinh ngạc: “Tớ không nhìn lầm chứ?”

“Sao vậy, tớ không được ôn tập à?”

“Người cả vạn năm thi chay thế mà lại ôn tập?”

“Cậu không biết tớ đã mong ngày này bao lâu rồi đâu.” Mắt Tề Linh dán chặt vào những dòng chữ chi chít trên máy tính bảng, “Tục ngữ nói rất đúng: Đẹp trai thì phải đọc sách nhiều a.”

Cố Hiểu Vũ bĩu môi: “Thật ra thành tích thực hành của cậu cũng rất tốt mà, chỉ là lý thuyết hơi kém chút xíu thôi.”

Tề Linh nghiêm túc nói: “Không phải chút xíu, mà là cực kỳ kém.”

Cố Hiểu Vũ cũng không thèm để ý đến y, cúi đầu nhìn hai con vật lông xù đang ôm nhau lăn lộn. Cừu con của cậu lúc nào cũng trong trạng thái hưng phấn, nhưng Bánh Bao của Tề Linh thì trông lúc nào cũng lười biếng, bị cừu con đẩy chơi, chẳng muốn nhúc nhích.

“Sao Bánh Bao lại lạnh lùng thế nhỉ? Chẳng chịu chơi với nó gì cả.”

“Đều là đực thì có gì mà chơi? Cọ nhau à?” Tề Linh vừa gập bụng vừa đáp, “Tính nó thế đấy.”

Cố Hiểu Vũ lẻn đến bên cạnh Tề Linh, mở to mắt nhìn y: “Cậu định chọn chuyên ngành gì?”

“Tớ á? Ừm… Chưa nghĩ ra.”

“Tớ còn tưởng cậu sẽ học y.”

“Ba tớ là bác sĩ không có nghĩa là tớ cũng phải học y a.” Tề Linh nói, “Với lại cậu không thấy ba tớ mỗi lần ăn cơm cầm dao nhìn đồ ăn, biểu cảm cứ như đang nhìn thi thể trên bàn mổ ấy — nghĩ lại đã thấy buồn nôn.” Tề Linh gập bụng đến toát mồ hôi, nhưng vẫn rùng mình.

Cố Hiểu Vũ não bổ một chút, cũng cảm thấy hơi ớn. Thật ra, ba của Tề Linh – Tề Tuyền – là một nhà y học nổi tiếng, đồng thời cũng là một lính gác mạnh mẽ. Ông đã phát triển nhiều loại thuốc giải quyết được vô số vấn đề về gen, là người đoạt giải Nobel Y học — nhưng Tề Tuyền luôn là người kín tiếng, số người biết ông có vợ rất ít, và gần như không có ai biết ông có một đứa con trai đã trưởng thành.

Cố Hiểu Vũ mãi đến khi sắp trưởng thành mới biết, Tề Linh chính là con trai của nhà y học vĩ đại Tề Tuyền. Cậu từng nghe nói ba của Tề Linh là một nhân vật ‘khủng’, nhưng không ngờ lại ‘khủng’ đến mức này. Một trong những lý do khiến cậu không ngờ đến mối quan hệ giữa hai người là vì thú lượng tử của Tề Tuyền là một con sói tuyết sóng mạnh mẽ, có khả năng tấn công cực mạnh, thân hình cường tráng và trí tuệ thông minh —

Nhìn lại Bánh Bao của Tề Linh đang gãi ngứa, ai cũng sẽ cảm thấy hai người chẳng liên quan gì đến nhau.

Mẹ của Tề Linh – Tô Na – là một bà nội trợ, một dẫn đường hệ phổ thông xinh đẹp và nhiệt tình. Thú lượng tử của bà cũng giống Tề Linh, là một con thỏ áo lan màu xám.

Cố Hiểu Vũ nhìn Tề Linh cúi đầu chuyên tâm ôn bài, đột nhiên hỏi: “Tề Linh, có phải cậu rất hứng thú với dị hình dẫn đường không?”

Nghe vậy, động tác của Tề Linh khẽ dừng lại. Y ngẩng lên nhìn Hiểu Vũ, nghi hoặc nói: “Sao lại hỏi như vậy?”

“Tớ thấy hôm nay cậu cứ nhìn chằm chằm vào đó, khi tớ gọi cậu đi ăn cơm mà cậu cũng không nghe thấy.” Cố Hiểu Vũ thở dài, “Thật ra tớ cũng rất hứng thú với hệ bí ẩn đó, nhưng tài liệu liên quan thì nhà trường không cho phép mở.”

Tề Linh im lặng tiếp tục gập bụng, vẫn dán mắt vào những dòng chữ trên quang bình, nhưng suy nghĩ của y đã đi rất xa.

Dị hình dẫn đường, nhìn tên đoán nghĩa, là một loại dẫn đường bị biến dị. Trong phân loại lính gác, cũng có một loại gọi là dị hình lính gác, cả hai được gọi chung là dị hình nhân chủng.

Gen của loài người có một giai đoạn yếu ớt trong quá trình hình thành. Giai đoạn yếu ớt này chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn, nhưng trong thời gian này, có một tỷ lệ cực nhỏ gen bị thay đổi. Một khi gen bị thay đổi, mọi thứ có liên hệ chặt chẽ với gen của loài người đều sẽ phát sinh biến dị ẩn tính, bao gồm hình thái tư duy xúc giác, cường độ tinh thần, sức mạnh thể chất, sức lực và chủng loại thú lượng tử, v.v.

Trong lịch sử dị năng 2000 năm của nhân loại, Dị hình nhân chủng chỉ xuất hiện 6 người. Lần xuất hiện gần đây nhất là cách đây 200 năm, thú lượng tử của dị hình dẫn đường đó là một con cá voi khổng lồ Comil chỉ xuất hiện ở thời thượng cổ. Lúc đó, con cá voi khổng lồ đó đã phá hủy tòa nhà hành chính của chính phủ, và trong lúc đang bị truy nã, nó đã biến mất một cách bí ẩn, giống như 5 dị hình nhân chủng trước đó.

Dị hình nhân chủng vì gen bị biến dị nên gen của thú lượng tử cũng sẽ biến dị theo. Nói cách khác, dị hình nhân chủng bẩm sinh đã có hai hình thái thú lượng tử: hình thái bình thường và hình thái biến dị.

Sự biến dị của dị hình nhân chủng sẽ khiến bản thân họ có sức mạnh vượt trội, bao gồm cả tinh thần và thể chất. Từng có một dị hình nhân chủng vốn là một dẫn đường hệ thôi miên, thú lượng tử là một con thằn lằn. Sau khi biến dị, thú lượng tử của cô ấy sẽ biến thành một con thằn lằn vảy màu chỉ có ở thời thượng cổ. Nó có thể khiến con người trong phạm vi 10 km xuất hiện ảo giác với mức độ khác nhau. Dị hình nhân chủng cuối cùng trong lịch sử vốn là một dẫn đường hệ phòng thủ. Nhưng khi cá voi xanh của anh ta biến dị thành cá voi khổng lồ Comil, một cái đuôi của nó đã đập nát cả một tòa nhà…

Nếu dị hình nhân chủng là đồng minh của nhân loại, thì khả năng loài người chinh phục vũ trụ sẽ tăng lên rất nhiều. Nhưng nếu dị hình nhân chủng đứng về phía đối lập với nhân loại, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Trong suốt hàng ngàn năm, loài người chưa bao giờ ngừng tìm kiếm và nghiên cứu về dị hình nhân chủng. Nhưng số lượng dị hình nhân chủng lại quá ít, tỷ lệ xuất hiện cực thấp, hơn nữa tất cả các dị hình nhân chủng đã xuất hiện đều biến mất một cách bí ẩn, khiến việc nghiên cứu không thể tiến triển.

Thứ càng bí ẩn thì càng khiến người ta tò mò. Dần dần, cũng xuất hiện ngành học chuyên nghiên cứu dị hình nhân chủng — tất nhiên, đó là chuyện của cấp 16 trở lên.

Tóm lại, hiểu biết của loài người về dị hình nhân chủng là rất ít ỏi.

 

———

 

Cố Hiểu Vũ đã ngủ say. Tề Linh nằm trên gối, nhìn hình ảnh 3D của vũ trụ do trí tuệ nhân tạo trong phòng điều khiển để giúp dễ ngủ, nhưng y lại chút buồn ngủ nào.

Hiểu biết của loài người về dị hình nhân chủng rất ít, nhưng Tề Linh dám nói, y biết nhiều hơn bất kỳ ai.

Bởi vì y chính là một dị hình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play