An Lan ngủ được nửa tiếng thì tỉnh, trong phòng tối đen như mực, lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện dưới phòng khách.

 

Anh biết mình không thể ở đây lâu hơn nữa. Không phải là lo lắng cho an nguy của Tề Linh, mà là người của chính phủ đã biết anh trốn đến Hải Vương tinh. Có khi họ sẽ sớm khởi động hệ thống “Lưới trời” để truy lùng anh.

 

Nếu bị bắt, anh sẽ bị đưa trở lại chỗ Thích Quân. Hắn ta chắc chắn sẽ tìm mọi cách tra tấn anh, và tổ chức Gen nhân loại – những kẻ thèm khát gen mãng xà khổng lồ Ngọc Trai Đen của anh – cũng sẽ tìm cách lấy DNA. Thủ đoạn của tổ chức đó tàn nhẫn và đen tối, An Lan thà trở lại Kim Thuẫn còn hơn phải bước chân vào đó một lần nữa.

 

An Lan ngồi dậy. Đối diện giường là bàn làm việc của Tề Linh, trên bàn bày đầy tài liệu chương trình học dự bị cấp 16. Trên bàn có một tấm ảnh làm bằng quang cách, trong ảnh Tề Linh trông nhỏ hơn bây giờ ít nhất năm tuổi, bên cạnh là người phụ nữ xinh đẹp vừa đến tìm y và một người đàn ông ôn tồn, lễ độ.

 

An Lan nhìn chằm chằm người đàn ông kia, mày đột nhiên nhíu lại. Người đó sao lại quen mắt thế?

 

Anh cẩn thận nhớ lại một lúc, một bóng người mặc áo khoác trắng hiện lên trong đầu. An Lan thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mãng xà khổng lồ bên cạnh cũng căng cứng cả người.

 

Tề Tuyền?!

 

Tên đó là con trai của Tề Tuyền sao?!

 

Tề Tuyền thế mà đã có con trai lớn đến vậy. An Lan đã gặp Tề Tuyền vài lần, đều là lúc ông ta đến Kim Thuẫn lấy mẫu DNA. An Lan nhớ lại câu Tề Linh đã nói với mình trước khi đi: “Nếu anh mà bị ba tôi nhìn thấy thì xong đời rồi”, anh lập tức cảm thấy dạ dày đau quặn. Trượt chân ở đâu không trượt, lại trượt đúng vào ban công của một nhà y học, đồng thời là thành viên cốt cán của tổ chức Gen.

 

An Lan lập tức có ý định rời đi. Lời Tề Linh nói cũng đúng, y đã cứu anh, không tố cáo anh đã là tốt lắm rồi, anh quả thực không nên ép y giữ mình lại nữa.

 

An Lan khẽ thở dài một hơi, nhìn thú lượng tử của mình đang cọ xát tấm thảm xù lông trong phòng, hỏi: “Em có thích nơi này không?”

 

Mãng xà nghe vậy liền đưa đầu lại, thân mật cọ vào cổ An Lan, gật đầu lia lịa. An Lan vuốt vảy nó, nói: “Nhưng chúng ta vẫn nên rời đi thì hơn.”

 

Mãng xà gật đầu đồng ý.

 

An Lan đứng dậy, gấp chăn lại, đi ra ban công. Xác định bốn bề vắng lặng, anh liền trèo ra ngoài, nhân lúc đêm tối mà rời đi.

 

 

———

 

 

Tề Linh bị Tô Na giữ lại nói chuyện rất lâu. Chờ đến lúc y đau đầu nghĩ cách đuổi An Lan đi, mở cửa phòng ra, nhìn thấy căn phòng trống không thì sững người.

 

An Lan đi rồi sao?

 

Cửa kính ban công mở rộng, rèm cửa bị gió cuốn bay.

 

Tề Linh đi một vòng, xác nhận An Lan đã thật sự đi rồi. Y thở dài một hơi nằm xuống giường, Bánh Bao còn muốn ngồi lên mặt y, Tề Linh liền đẩy mông nó ra.

 

Có vẻ hơi có lỗi với anh ta, nhưng cũng là việc bất đắc dĩ. Tề Linh không thể liên lụy người nhà mình.

 

Tề Linh trở mình, sờ vành tai, chỗ bị đánh dấu vẫn còn hơi nóng.

 

Sao lại có cảm giác như An Lan đi vệ sinh mà không chùi đít vậy nhỉ?

 

Có lẽ do đánh dấu phát huy tác dụng, đêm đó Tề Linh cứ nghĩ mãi về An Lan. Nghĩ xem vết thương trên người anh có tái phát không, có bị cảnh sát phát hiện không, thậm chí có khi nào lại quay về tìm mình không. Nghĩ đi nghĩ lại, Tề Linh mất ngủ.

 

 

———

 

 

Ngày hôm sau, mẹ y thông báo bà phải đến nhà xuất bản một chuyến, không muốn Tề Linh cứ ru rú trong nhà, nên kéo y ra ngoài luôn.

 

Trước khi lên xe, Tô Na lo lắng đánh giá con trai mình: “Gần đây trên đường không an toàn lắm, Linh Linh, hay là mẹ tìm một bảo tiêu đi theo con nhé?”

 

“Mẹ đi nhanh đi, đến muộn không tốt đâu.”

 

Bảo tiêu gì chứ, nếu mà thật sự gặp An Lan thì 10 bảo tiêu cũng vô dụng.

 

Nhìn Tô Na rời đi, Tề Linh vươn vai, ngáp một cái, chầm chậm bước dọc theo phố.

 

Từ sau khi vụ vượt ngục của Ngọc Trai Đen bị phanh phui, hàng loạt tin tức liên quan đã xuất hiện. Nhân chứng kể rằng Ngọc Trai Đen đã trốn lên một chiếc phi cơ vận tải. Trước khi tẩu thoát, anh đã phá hủy một số thiết bị xung quanh Kim Thuẫn, cắt đứt đường dây liên lạc đối ngoại. Khi Ngọc Trai Đen cùng thú lượng tử của anh trốn lên phi cơ vận tải, cơ trưởng còn tưởng là cất cánh nhầm. Hơn nữa, vì Kim Thuẫn không thể liên lạc với cơ trưởng, chiếc phi cơ cứ thế bay trở về Hải Vương tinh.

 

Cảnh sát Đế quốc đã phái lực lượng lên tới 2000 người. Chính phủ đưa tin, nếu trong 3 ngày không tìm thấy tung tích của Ngọc Trai Đen, sẽ khởi động thiết bị “Lưới trời” bao trùm toàn bộ Hải Vương tinh.

 

Thiết bị “Lưới trời” là một loại thiết bị tìm kiếm theo đơn vị khu vực. Ở độ sâu hàng chục mét dưới lòng đất, vô số hệ thống đã được bố trí dày đặc. Một khi “Lưới trời” được bật, nó sẽ phát xạ quét toàn bộ khu vực đã định trong vòng 20 giây. Máy ghi chép sẽ so sánh, tìm ra sinh vật có độ khớp cao nhất với danh sách gen hoặc DNA được ghi nhận từ trước, rồi lập tức khóa chặt vị trí của sinh vật đó.

 

Kể từ khi có “Lưới trời”, trong lịch sử chỉ mới sử dụng vài chục lần. Không phải vì không có lúc cần dùng, mà là vì mỗi lần mở “Lưới trời”, chi phí tổn thất cực lớn.

 

Trước đây, “Lưới trời” cũng chỉ bật ở vài thành phố, nửa tinh cầu đã là hiếm thấy. Lần này, chính phủ tuyên bố – bật “Lưới trời” trên toàn bộ Hải Vương tinh. Có thể thấy chính phủ đã hạ quyết tâm muốn bắt bằng được Ngọc Trai Đen về quy án.

 

Tề Linh nhìn thấy tin tức này trên quang bình, thật sự lo lắng cho An Lan.

 

Không biết bây giờ anh ta đang trốn ở đâu.

 

Tề Linh nghĩ hay là đến thị thư thành mua hai cuốn sách về quân sự đọc. Thị thư thành cách nhà y hơn một tiếng đi bộ, nên Tề Linh đi tới trạm tàu quang huyền phù.

 

Nhà ga không có nhiều người, dù sao tin tức gần đây khiến lòng người hoang mang, người đi tàu ra ngoài cũng ít hẳn. Tề Linh lên tàu, tìm một chỗ ngồi. Phía dưới tàu nổi lên một vầng sáng, rồi dọc theo một con đường quang trắng bay nhanh qua các tòa nhà cao tầng trong thành phố.

 

Tề Linh ngồi cạnh cửa sổ, nhìn những tòa cao ốc lướt qua, cùng những người và xe cộ vội vã trên mặt đất chỉ còn là những chấm đen nhỏ. Trong lòng y trước sau vẫn canh cánh một điều gì đó. Tề Linh khẽ thở dài, dứt khoát lấy quang bình ra chơi. Thấy tin nhắn Cố Hiểu Vũ gửi cho mình lúc sáng:

 

— Tề Linh, chỗ cậu có an toàn không? Nghe nói Ngọc Trai Đen trốn đến Hải Vương tinh, có hơi lo cho cậu. Thấy thì trả lời tớ nhé.

 

Tề Linh vội vàng nói chuyện, quang bình tự động chuyển giọng nói thành văn bản rồi gửi đi:

 

— Tớ đang trên tàu quang huyền phù, chuẩn bị đi thư thành. Nơi này an toàn lắm, ít nhất là tớ chưa thấy chuyện gì lớn. Tin tức đều nói cậu ta trốn đến Hải Vương tinh, nhưng Ngọc Trai Đen đâu có ngốc như vậy, có khi đã di chuyển rồi.

 

Không ngờ Cố Hiểu Vũ trả lời rất nhanh:

 

— Cậu vẫn phải cẩn thận một chút nhé, loại tội phạm đó... nghĩ thôi đã thấy kinh khủng rồi!

 

— Yên tâm đi, Linh ca của cậu là ai chứ.

 

— Cậu có mang bảo tiêu theo không?

 

— Thôi đi, có mang bảo tiêu cũng vô dụng… Xác suất tớ gặp được anh

— ta còn nhỏ hơn cả xác suất cái tàu này trật bánh ấy!

 

 

Tề Linh vừa dứt lời, liền cảm thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ đột nhiên lóe lên, toa tàu chấn động kịch liệt. Tề Linh không cầm chắc, quang bình rơi khỏi tay, lăn xa. Trên màn hình vẫn còn nhấp nháy dòng phản hồi của Hiểu Vũ:

 

— Vậy cậu nhớ chú ý an toàn nhé.

 

Tất cả mọi người trong tàu đều hoảng loạn đứng dậy hỏi có chuyện gì xảy ra. Toàn bộ con tàu rung lắc càng lúc càng dữ dội. Tề Linh lập tức vươn tay túm chặt lấy tay vịn, liếc mắt một cái đã thấy ở đường ray quang ngoài cửa sổ bắn ra một vệt lửa—

 

Ối vãi!! Trật bánh rồi!!

 

Ngay lúc đó, Tề Linh đã biết, nói dối là sẽ gặp báo ứng.

 

Toàn bộ toa tàu lập tức lật nghiêng xuống phía dưới đường ray quang. Bị lật ngược, nhưng đường ray quang có lực hấp dẫn với sàn tàu, nên nhất thời vẫn chưa rơi xuống. Cả con tàu giống như một con diều đứt dây treo lơ lửng trên không trung. Lưng Tề Linh đập mạnh xuống nóc xe. Y theo bản năng đưa tay bảo vệ đầu và cái ba lô đựng Bánh Bao. Tiếng la hét vang lên không ngớt, hành lý đều từ trên giá trượt xuống, “phanh phanh” nện xung quanh Tề Linh.

 

Cả con tàu treo ngược lúc ẩn lúc hiện. Mọi người đều bị quăng lên nóc xe, người này đè người kia. Người bị nện ở dưới cùng phát ra tiếng thét đáng sợ. Tề Linh cũng bị quăng mạnh, y đau đớn kêu lên một tiếng, một bé gái lại đè lên. Tề Linh vươn tay ôm lấy cô bé, cô bé khóc lớn, sợ hãi hét lên. Tề Linh bảo vệ đầu cô bé, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng đứt đường ray.

 

Từ khi tàu quang huyền phù hoạt động đến nay, chưa từng xảy ra sự cố lớn nào, chỉ có một lần là trật bánh. Đường ray của tàu nếu chọn vị trí không hợp lý sẽ có tai họa tiềm ẩn. Khi xung quanh xảy ra nhiễu loạn ánh sáng mạnh, đường ray sẽ bị hư hóa. Lần trật bánh trước đó, con tàu trực tiếp rơi khỏi đường ray quang, rơi vào khu vực đông đúc, tạo ra một hố to trên mặt đất, cùng lúc đó có hơn 20 người chết.

 

Tề Linh không kịp nghĩ đến những chuyện đó. Y chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Người trong tàu đều xô đẩy la hét. Tề Linh còn cảm thấy có không ít người dẫm qua mình. Đột nhiên, đường ray quang chớp mắt biến thành hư vô. Đoàn tàu mất đi lực hấp dẫn của đường ray, lập tức từ giữa không trung rơi thẳng xuống. Mọi người trong tàu lại từ nóc bị quăng xuống sàn toa. Vai Tề Linh đập mạnh vào một thanh chắn, khiến cả người y đâm sấp vào cửa sổ. Tề Linh bị quăng đến choáng váng. Bánh Bao trong lòng y hoảng sợ giãy dụa kịch liệt.

 

Trong lúc tàu đang rơi xuống, đầu tàu đập mạnh vào một tòa tháp nhọn. Lập tức, cả vách toa tàu bị đâm cho vặn vẹo. Mảnh vỡ và tia lửa văng khắp nơi.

 

Bên tai Tề Linh toàn là tiếng la hét và tiếng thép bị vặn cong. Ba chữ duy nhất trong đầu y lúc đó là “Tôi tiêu rồi”. Người ta nói trước khi chết sẽ nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra. Tề Linh lập tức nghĩ đến rất nhiều thứ, bao gồm cả cái người khó nắm bắt nhưng lại hấp dẫn, giống như con mãng xà khổng lồ màu vàng thần bí.

 

Khi tàu trật bánh, nó vừa vặn đi qua một đoạn ngoại ô ít người. Gần đó có không ít nhà máy cũ đã bị bỏ hoang. Đúng lúc này, từ cửa sổ một nhà máy cũ nào đó, đột nhiên bắn ra một bóng màu vàng kim rất dài. Bóng dáng đó giống như mũi tên rời cung, đập mạnh vào tấm kính của toa tàu. Bóng dáng đó há miệng nuốt chửng Tề Linh đang dính chặt ở cửa sổ kính!

 

Tốc độ của nó đó không hề giảm, trong nháy mắt đập vỡ tấm kính đối diện rồi lao thẳng xuống bãi cỏ ở ngoại ô. Tàu quang huyền phù “ầm” một tiếng nện xuống đất, giống như một thiên thạch rơi xuống. Mặt đất tung lên một trận bụi đất khổng lồ, toa tàu bị đập cho tan tành. Thép đứt gãy và các thiết bị bên trong tàu văng ra khỏi đống phế tích, trên đó còn lốm đốm vài vết máu.

 

Mãng xà híp mắt cuộn tròn trên bãi cỏ, nhìn đống phế tích một lúc, rồi xoay người bò về phía chủ nhân phía sau.

 

Cả người An Lan được khoác một chiếc áo đen, vẫn mặc quần áo rách rưới lúc vượt ngục. Anh ngồi xổm xuống, sờ đầu mãng xà, ánh mắt nhìn Tề Linh có vài phần phức tạp.

 

An Lan hỏi: “Cậu ấy thế nào?”

 

Mãng xà há miệng, Tề Linh bọc trong nước bọt bị nhả ra. Mặt Tề Linh tái nhợt, đã ngất đi. An Lan nhíu mày nhìn chằm chằm y. Nhìn lại đống phế tích, anh nói: “Tiểu Ba, đi xem còn người sống sót không.”

 

Mãng xà vẫy đuôi đi, dùng hàm răng không quá sắc nhọn của nó kéo từng hành khách ra khỏi toa tàu. An Lan ngồi xổm xuống, sờ trán Tề Linh đầy mồ hôi lạnh. Ngày hôm qua sau khi rời khỏi nhà Tề Linh, anh liền một mình chạy đến khu ngoại ô này, tùy tiện tìm một nhà máy bỏ hoang qua loa ngủ lại cả đêm. Vừa rồi nghe thấy trên trời có chút động tĩnh, An Lan ngẩng đầu lên thì thấy—

 

Một đoạn tàu trật bánh!

 

An Lan từ trong đám người hoảng loạn hỗn độn đó, cảm nhận được một hơi thở quen thuộc. Anh lập tức từ trong ổ chui ra, dẫn theo Tiểu Ba ra ngoài.

 

Tề Linh ở trên tàu!

 

Rất nhanh, đội cứu hộ lục tục đến tới, phong tỏa hiện trường. Mọi người nhìn thấy từng hàng người sống sót được kéo ra trên mặt đất, đều cảm thấy kinh ngạc.

 

An Lan đã sớm đưa Tề Linh lên mái nhà xưởng. Lúc này lực chú ý của đội cứu hộ đều ở trên chiếc tàu trật bánh, không ai phát hiện tung tích của anh.

 

An Lan nhìn thấy vai Tề Linh bị thương, đại khái là gãy xương, hơn nữa có chút nghiêm trọng, còn lại đều là những vết thương vặt. An Lan tuy rằng muốn đưa y đến bệnh viện, nhưng anh không thể. Một là thân phận của anh quá nguy hiểm, hai là anh không có tiền.

 (Bé nó nghèo (*´ー`*))

 

An Lan đành phải trải quần áo của mình trên mặt đất, đỡ Tề Linh nằm lên. Anh ngồi ở một bên, nhìn sắc mặt Tề Linh dần dần hồng hào lên, thầm nghĩ, sao mình lại ngồi đây nhìn cậu ta chứ? Có nên đi ngay bây giờ không? Dù sao cậu ta cũng biết phải đến bệnh viện rồi.

 

An Lan gọi Tiểu Ba, lông mi Tề Linh run rẩy, trong lỗ mũi phát ra hai tiếng “hừ hừ” đau đớn. An Lan đứng dậy định chạy, nhưng Tề Linh lập tức túm chặt lấy cổ tay anh.

 

Đầu óc Tề Linh vẫn còn rất mơ hồ, lúc y mở mắt còn không biết mình rốt cuộc sống hay chết. Theo bản năng, y liền nắm lấy người bên cạnh. Sắc mặt An Lan có chút khó coi, nhưng lại lo lắng mình vừa động sẽ làm gãy mấy khúc xương non nớt của Tề Linh, đành từ bỏ ý định giãy giụa.

 

Tề Linh nhìn anh, vẻ mờ mịt dần tan đi, thay vào đó là sự kinh ngạc. Tề Linh “tách” một tiếng ngồi bật dậy khỏi mặt đất: “... An Lan?!”

 

An Lan nhìn y, biểu cảm có chút lạnh nhạt.

 

Tề Linh trừng mắt nhìn An Lan. Trên mặt An Lan có thêm vài vết thương nhỏ. Tuy bị thương, nhưng chúng lại làm gương mặt anh thêm phần cuốn hút. Tề Linh từ từ nhớ lại chuyện vừa xảy ra, kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Y ghé người qua cửa sổ, nhìn đội cứu hộ bên dưới đang kéo người bị thương ra từ đống đổ nát. Rất nhiều người mang theo vết máu đáng sợ.

 

Lúc này Tề Linh mới cảm thấy vai mình đang đau. Y nhớ lại lúc rơi tự do, chỉ nhìn thấy một tia sáng vàng chợt lóe trước mắt, sau đó cả người đã bị một luồng hơi ấm bao bọc, rồi mất đi ý thức.

 

Bánh Bao từ trong balo Tề Linh “phịch” một tiếng chui ra, bám chặt lấy ống quần y. Tề Linh dang rộng hai tay, Bánh Bao lập tức lao vào ôm lấy, thút tha thút thít rúc cái thân nhỏ bé vào lòng Tề Linh.

 

Tề Linh ôm Bánh Bao, quay đầu lại ngây ngốc nhìn An Lan và Tiểu Ba, nuốt một ngụm nước bọt: “... Anh đã cứu tôi?”

 

“Đúng vậy,” An Lan thẳng thắn đáp, “Cậu đã cứu tôi một lần, coi như tôi trả ơn cậu đi.”

 

Tề Linh sững sờ: “... Cảm ơn.”

 

“Tôi khuyên cậu vẫn nên đi bệnh viện nhanh đi. Tôi phải...”

 

“Sao anh lại ở chỗ này? Anh không biết Hải Vương tinh đã bố trí bao nhiêu cảnh sát sao... Sao anh biết tôi ở trên con tàu đó?” Tề Linh hoàn toàn không để ý lời An Lan nói, tự mình hỏi.

 

An Lan nói: “Tôi không có cơ hội đến tinh cầu khác. Tôi chỉ tình cờ qua đêm ở đây, ngửi thấy mùi của cậu.”

 

Tề Linh sững sờ: “Là vì đánh dấu tạm thời?”

 

Thấy An Lan gật đầu, Tề Linh sợ hãi sờ vành tai mình – không ngờ một lần đánh dấu tạm thời của An Lan thế mà đã cứu mạng y!! Nếu không nhờ An Lan, không biết y đã bị vặn thành cái bộ dạng gì trong đống sắt vụn dưới kia rồi!!

 

Nhìn thấy Tề Linh bị thương, do ảnh hưởng của đánh dấu tạm thời nên An Lan thoáng chút lo lắng. Anh đứng dậy đuổi y đi bệnh viện, nói: “Tôi phải đi rồi, người quá nhiều, không đi không được.”

 

Đầu óc Tề Linh nóng lên: “Khoan đã!”

 

An Lan quay đầu lại: “Cậu còn muốn làm gì?”

 

“Anh đi cùng tôi!!” Tề Linh vươn tay kéo lấy An Lan, dứt khoát nói.

 

An Lan trừng mắt nhìn y: “Hả?”

 

Khoảnh khắc ánh vàng lóe lên trong đầu, như một tia chớp in dấu trên người Tề Linh. Ánh sáng ấy ma mị, quyến rũ, lại mang sức hút vô tận. Ngay khoảng khắc nhìn thấy An Lan, y như ngửi lại mùi hương bí ẩn, ngọt ngào và cháy bỏng hôm ở Kim Thuẫn. Tề Linh vốn tò mò, dù biết lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nhưng khám phá là bản năng của y. Y rất muốn lại gần người này, muốn tìm tòi bí mật của anh đến cùng, để anh không còn gì che giấu trước mặt mình.

 

Tề Linh cảm thấy mình có bệnh. Y nghĩ đến nguy hiểm khi che giấu An Lan, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt và rơi vào hắc động, nhưng kỳ lạ là y không hề cảm thấy sợ hãi. Ngược lại, y cảm thấy kích thích, nó đang thúc giục y tiến gần đến An Lan. Tề Linh vốn dĩ là người không yên phận, từ nhỏ đến lớn, cái gì kích thích thì y chơi, cái gì lợi hại thì y làm. Bây giờ có một nguy hiểm cực lớn bày ra trước mắt, Tề Linh lại vô cùng hưng phấn.

 

An Lan cau mày: “Tôi không muốn đùa với cậu.”

 

Tề Linh: “Anh đến nhà tôi đi, chờ tôi từ bệnh viện trở về.”

 

An Lan trố mắt nhìn Tề Linh, thầm nghĩ, cậu đang đùa tôi à, tôi vừa mới rời khỏi nhà cậu mà.

 

An Lan nói: “Không đi.”

 

“Tại sao?”

 

“Tôi không muốn đi.”

 

Tề Linh không cho anh đi: “Không phải anh vừa nói muốn ở lại sao? Thế mà lại đi không từ biệt. Anh đã liên lụy tôi, mạng của tôi là anh cứu, anh còn đánh dấu tôi, sao có thể không chịu trách nhiệm?”

 

An Lan mặt đen lại: “Tôi chỉ là đánh dấu tạm thời, hơn nữa là cậu đuổi tôi đi.”

 

“Tôi đổi ý rồi.”

 

“Nói không đi là không đi.”

 

“Anh cũng phải cho tôi một lý do đi chứ!”

 

“Tôi không ngờ cậu là con trai Tề Tuyền, ông ta là người của tổ chức Gen nhân loại. Tổ chức đó quá nguy hiểm với tôi.” An Lan nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tề Linh, “Tôi thà về Kim Thuẫn ở còn hơn.”

 

Tề Linh đột nhiên không nói gì, cứ thế lặng lẽ nhìn chằm chằm An Lan. Anh bị y nhìn đến khó hiểu, dứt khoát quay đầu định đi. Tề Linh bước lên mấy bước, kích động nói: “Tôi giúp anh tìm cái dẫn đường kia!”

 

An Lan dừng bước, quay đầu nhìn Tề Linh, ánh mắt có chút phức tạp.

 

Tề Linh hít sâu một hơi nói: “Tôi giúp anh tìm. Tôi và dẫn đường đó học cùng trường, cùng khối. Nếu tôi không giúp anh, anh tự mình đi tìm, còn chưa tìm được đã bộc phát cuồng loạn mà chết rồi.” Tề Linh cảm thấy, chuyện mình là dị hình cần phải bảo mật. Tuy rằng y muốn giúp An Lan, nhưng nói thế nào thì An Lan vẫn là một tên tội phạm bị truy nã. Nếu để anh biết y có độ tương thích 100% với anh, Tề Linh vẫn có chút băn khoăn.

 

An Lan có chút động lòng. Thật ra, đêm qua anh đã cuồng loạn một lần. Cuồng loạn thường xuyên làm cơ thể anh ngày càng yếu đi. Nếu không tìm được một dẫn đường có độ tương thích cao để trấn an, hậu quả không dám tưởng tượng.

 

“Tôi bảo đảm, tôi sẽ không tố giác anh.” Tề Linh nghiêm túc nói, “Cho đến khi tôi tìm được dẫn đường đó, anh có thể ở nhà tôi... Tôi sẽ cố gắng giúp anh che giấu.”

 

An Lan có chút dao động, sức hấp dẫn của dẫn đường có độ tương thích 100% kia quá lớn: “Thật không?”

 

Bánh Bao nằm trên vai Tề Linh, có chút rụt rè nhìn con mãng xà đang xao động bất an. Mãng xà cuộn tròn dưới chân An Lan cọ cọ, dường như không chịu nổi sức hấp dẫn từ mùi vị của thỏ con ngon lành kia, khuyên chủ nhân của mình nhanh chóng đồng ý.

 

Tề Linh thấy An Lan có chút động lòng: “Tôi bảo đảm! Nếu đổi ý thì để Xà huynh đệ tát tôi một cái!”

 

Mãng xà bất mãn “xì xì” hai tiếng, lắc lắc cái đuôi.

 

An Lan: “Cậu không sợ sau khi tôi bị bắt sẽ khai cậu là đồng phạm à?”

 

Tề Linh cắn răng: “Anh nói vậy tức là sẽ không khai.”

 

An Lan chần chừ một lúc, đi đến trước mặt Tề Linh. Anh và Tề Linh cao xấp xỉ nhau, anh nhìn thẳng y. Tề Linh nhìn những vết thương lớn nhỏ trên mặt và trên cổ An Lan, cảm thấy có chút lo lắng. An Lan nhìn chằm chằm vành tai Tề Linh, nơi có một vết lấm tấm nhàn nhạt, nhắm mắt lại khẽ nói: “Vậy được, trấn an tôi đi.”

 

“...”

 

Tề Linh nhìn An Lan, cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Tề Linh biết anh chỉ muốn y trấn an cơn cuồng loạn, nhưng vẻ mặt kia của An Lan giống như đang mời gọi, khiến ba chữ “trấn an tôi” giống như biến thành “làm tôi đi”, làm lòng y rạo rực.

 

An Lan nói: “Rốt cuộc cậu làm được không?”

 

Tề Linh nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ là dẫn đường phổ thông, khả năng trấn an rất yếu.”

 

“Tôi biết.”

 

Tề Linh chậm rãi vươn tư duy xúc giác của mình, thâm nhập vào thế giới tinh thần của An Lan. Thế giới tinh thần của anh giống như một mạng lưới phức tạp, rực rỡ sắc màu, làm Tề Linh cảm thấy hoa cả mắt. Tinh thần của An Lan quá sâu, quá phức tạp, dựa vào sức mạnh tư duy của một dẫn đường phổ thông như Tề Linh căn bản không thể trấn an. Y chỉ có thể miễn cưỡng tìm thấy điểm cuồng loạn của An Lan, cẩn thận xoa dịu.

 

An Lan dần cũng cảm thấy thoải mái. Mặc dù không thể không thừa nhận tinh thần lực của Tề Linh quả thật có hơi yếu, nhưng dù sao cũng là một dẫn đường.

 

Sau khi trấn an xong, Tề Linh cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Hai người lén lút rời khỏi nhà xưởng, đi đường tắt vào nội thành.

 

Tề Linh bảo An Lan trèo qua ban công vào nhà mình, còn y thì nén đau đỡ vai đi bệnh viện. Bệnh viện thông báo cho Tô Na. Hôm nay Tô Na nghe nói tàu trật bánh, lại nghĩ đến con trai mình muốn đi thư thành, lo muốn phát khóc. Vừa nhận được thông báo từ bệnh viện, bà thiếu chút nữa ngất xỉu, chạy tới nơi thì thấy may mắn chỉ là gãy xương, dưỡng mấy tháng là sẽ khỏi.

 

Tề Linh không dám nói mình đã ở trên chuyến tàu đó, chỉ nói với mẹ là mình tạm thời đến nhà bạn chơi, đua xe bị lật, quang bình cũng hỏng rồi.

 

Tô Na tuy giận điên người, nhưng cũng không nỡ trách mắng đứa con trai cưng của mình, mắng vài câu rồi thôi.

 

Tề Linh nhanh chóng đăng ký lại số điện thoại cũ của mình, lập tức mấy chục cuộc gọi nhỡ dồn dập ập đến. Đa số đều là của mẹ y, cũng có vài cuộc là của Cố Hiểu Vũ. Tề Linh gọi lại cho Cố Hiểu Vũ.

 

“Alo, Hiểu Vũ à? Tớ vừa...”

 

“Tề Linh cậu không sao chứ?! Tớ vừa nghe nói tàu trật bánh! Lúc đó cậu không hồi âm, tớ còn tưởng là cậu đi chuyến đó! Làm tớ sợ muốn chết!”

 

Tề Linh nhanh chóng giải thích: “Không phải, lúc đó tín hiệu đột nhiên bị cắt. Có tàu trật bánh à? Có nghiêm trọng không?”

 

“Nghiêm trọng chứ! Chết mười mấy người đó! Nhớ tới đã thấy kinh khủng rồi... May mà cậu không ở trên chuyến đó, lo chết tớ rồi.” Cố Hiểu Vũ ở đầu dây bên kia vẫn còn sợ hãi, “Bất quá nghe nói tình hình hiện trường rất quỷ dị, trước khi đội cứu hộ đến hình như đã có người cứu người rồi.”

 

Tề Linh trong lòng biết rõ, trò chuyện vài câu đơn giản với Cố Hiểu Vũ, rồi từ bệnh viện về nhà. Tô Na trên đường đi rất bực bội, than phiền gần đây cuộc sống không yên ổn, chốc chốc lại là vượt ngục, chốc chốc lại là trật bánh. Là nhân chứng của cả hai việc, Tề Linh vẫn luôn duy trì nụ cười “đừng hỏi con, con không biết gì cả”.

 

Tề Linh treo cánh tay về nhà. Tô Na bắt đầu bận rộn trong bếp, Tề Linh đẩy cửa phòng mình ra, An Lan đã ngồi trên giường y, hai chân thon dài gác lên nhau, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó ngẩn người. Mãng xà cuộn tròn dưới chân An Lan, nhắm mắt ngủ.

 

Tề Linh sững sờ: “Anh vào bằng cách nào?”

 

An Lan tỉnh bơ đáp: “Cửa sổ ban công của cậu không khóa.”

 

“Anh có thể đừng trèo ban công không? Bị người khác nhìn thấy thì làm sao?!”

 

“Có gì ăn không?”

 

Tề Linh lườm anh một cái, ném cho anh một quả táo, anh cũng không ghét bỏ. Mãng xà đến gần An Lan, rầm rì như đang nói gì đó. Tề Linh nghi hoặc hỏi: “Nó nói gì?”

 

An Lan liếc xéo y: “Nó nói trên giường cậu có mùi phân thỏ.”

 

Tề Linh quay đầu nhìn chằm chằm Bánh Bao trong một góc, sắc mặt âm trầm: “Em lại ị phân lên giường của anh.”

 

Bánh Bao không để tâm, híp mắt ngáp, duỗi chân lại muốn cào đĩa củ cải đặt cạnh ổ nó. Tề Linh tức đến hộc máu: “Nhóc còn ăn! Nhóc béo thành một con heo rồi! Chính là vì ăn quá nhiều nên mới ị khắp nơi đó!”

 

An Lan nhìn Tề Linh giáo huấn thú lượng tử của mình, cảm thấy vô cùng thú vị. Nhìn nhìn, đột nhiên hỏi: “Vì sao cậu lại muốn chứa chấp tôi?”

 

Tề Linh “ừm” một tiếng, An Lan tiếp tục nói: “Chỉ vì tôi cứu cậu?”

 

Tề Linh xoa cái miệng đầy vụn củ cải của Bánh Bao, xoay người ngồi xuống ghế nổi: “Đó là một nguyên nhân, hơn nữa tôi thấy anh cũng không giống người xấu.” Thật ra, căn bản Tề Linh cũng không biết nguyên nhân là gì. Có một số việc chính là như vậy, đột nhiên muốn làm, đột nhiên hứng thú, không biết tại sao.

 

“Nếu tôi còn không giống người xấu thì cậu cảm thấy ai giống người xấu?” Giọng An Lan có vài phần ý cười nhẹ nhàng.

 

“Sao anh lại có nhiều vấn đề thế?” Tề Linh bất mãn nói, “Anh đến cũng đã đến rồi, tôi cũng sẽ không đuổi anh đi nữa, anh cứ yên tâm.”

 

An Lan quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài ban công. Bầu trời đêm của Hải Vương tinh là màu xanh đậm, thâm thúy mà vô biên, lúc này trên trời treo một vầng trăng sáng màu vàng nhạt – vầng trăng này là vệ tinh nhân tạo. Thời tiết hôm nay rất đẹp, ban đêm cũng trong xanh phẳng lặng, tất cả các ngôi sao đều rất rõ ràng.

 

Thời tiết tốt như vậy, tâm trạng An Lan cũng khá thoải mái.

 

Anh đã rất lâu không được nhìn thấy cảnh sắc như vậy.

 

Tề Linh mông hướng về phía giường ngồi xuống, vẻ mặt như muốn cùng An Lan nói chuyện tâm sự: “Trước tiên tôi đặt ra ba luật. Thứ nhất, anh tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy trừ tôi ra. Thứ hai, không có sự cho phép của tôi, không được bước ra khỏi phòng. Thứ ba, anh muốn làm gì cũng đều phải hỏi ý kiến của tôi.”

 

An Lan nhíu mắt lại, đặt chân xuống, xoay người ra khỏi giường. Anh đưa tay ném hạt táo vào thùng rác, đến gần Tề Linh, trầm giọng nói: “Cậu nghĩ tôi là thú cưng của cậu à?”

 

Mãng xà của An Lan nguy hiểm lè lưỡi, bắt đầu vòng vòng dưới chân Tề Linh.

 

Nhưng Tề Linh là loại người “gặp cứng thì cứng, gặp mềm thì mềm”. Y làm lơ sự uy hiếp không lời dưới chân, vui vẻ cười nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”

 

An Lan nhếch mép cười một chút, nụ cười kia làm tim Tề Linh loạn nhịp. Anh khẽ cười nói: “Được, tạm thời tôi không so đo với cậu.” Anh chuyển sang chuyện khác, “Nhưng tôi cũng phải cảnh cáo cậu, không được đi vào đại não của tôi.”

 

“Anh đã đánh dấu tôi còn không cho tôi xem đại não của anh?” Tề Linh bất mãn nói, “Tôi càng muốn xem thì sao?”

 

Giây tiếp theo, Tề Linh liền cảm giác có một luồng khí lạnh lướt qua trán. Một cánh tay của An Lan nhanh như chớp cọ qua đầu y, chống vào thành giường sau lưng. Tề Linh kinh ngạc nhìn chằm chằm anh. Biểu cảm của An Lan ba phần lạnh nhạt, bảy phần hài hước, siết chặt y rồi nhẹ giọng nói: “Vậy tôi đành phải đánh dấu vĩnh viễn cậu, để cậu xem một lần cho đã.”

 

Lúc đó, Tề Linh không biết đầu óc mình bị gì, y nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng và hương vị uy hiếp nồng đậm trong mắt anh, đột nhiên nảy sinh hứng thú. Tề Linh vươn cánh tay, trực tiếp ôm lấy An Lan.

 

An Lan cả đời chưa từng thấy dẫn đường nào chủ động như vậy, ngây người ra.

 

Thật ra Tề Linh không được coi là một người chính trực, không tính chính cũng không tính thẳng. Theo lời Cố Hiểu Vũ, trong bụng Tề Linh một nửa đều là “nước đen”. Tề Linh đột nhiên nảy sinh vài phần ý xấu, ghé vào vai An Lan cười gian nói: “Đánh dấu vĩnh viễn thì thôi đi. Anh nói anh ở nhà tôi lâu như vậy, tôi còn phải mạo hiểm để chứa chấp anh, có phải tôi nên lấy chút lợi lộc không?”

 

An Lan nhướng mày: “Cậu muốn cái gì?”

 

Tề Linh nhìn anh, đột nhiên cảm thấy có chút khô miệng. Cảm giác kết hợp nhiệt của ngày đó trong nhà tù Kim Thuẫn dường như đã trở lại. Mùi hương mê người, nóng bỏng, thần bí kia, chính là từ trên người người này.

 

Mặc dù Tề Linh không thể nói mình là dị hình dẫn đường, nhưng thử cái mới lạ thì vẫn có thể.

 

Tề Linh là một người nghĩ sao làm vậy, y nâng cằm An Lan, chuẩn bị hôn lên. Đột nhiên y cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến. Tề Linh vừa mở mắt, phát hiện đầu mãng xà không biết từ lúc nào đã dựng lên ở giữa y và An Lan. Đôi mắt giống như ngọc trai của nó nhìn chằm chằm Tề Linh.

 

Tề Linh lập tức buông tay trốn thật xa, kêu lên: “Bảo con rắn nhà anh tránh xa tôi ra!!”

 

An Lan không vui nói: “Tôi cho phép cậu làm thế à?” An Lan ngày càng không hiểu dẫn đường kỳ quặc này đang nghĩ gì.

 

“Đánh dấu tôi là anh! Có gì cũng đừng trách tôi!”

 

Sắc mặt An Lan trầm xuống. Con mãng xà kia dường như cảm nhận được chỉ thị của anh, lập tức vung đuôi quật vào Tề Linh. Tiểu Ba đánh không mạnh, nhiều lắm là ở mức trêu đùa, nhưng Tề Linh vẫn nằm trên giường kêu đau.

 

An Lan nhìn Tề Linh làm bộ đỡ eo đau đớn, khóe miệng nhếch lên.

 

“Trời má... đau chết mất! Đau quá...!!”

 

An Lan nhịn cười nói: “Tiểu Ba, ngoan.”

 

Mãng xà nghe vậy, phun phun lưỡi rồi lui về bên cạnh An Lan. Tề Linh xoa eo hít khí lạnh nửa ngày, trong lúc đó còn hỏi: “Anh gọi nó là Tiểu Ba à? Với cái hình thể này, phải gọi là Đại Ba mới đúng.”

 

Tiểu Ba dường như cảm thấy Tề Linh đặt tên đặc biệt khó nghe, tặng cho y một ánh mắt cảnh cáo.

 

 

———

 

 

Đêm đó lúc ngủ, An Lan ngủ dưới đất cạnh mép giường. An Lan là một người ngủ khá nông, nếu mẹ Tề Linh đi vào, anh có thể lập tức lăn vào gầm giường.

 

Tề Linh không quen trong phòng mình đột nhiên có thêm một người, y lăn qua lộn lại không ngủ được. Cứ tưởng tượng trong ổ mình giấu một quả bom hẹn giờ, Tề Linh liền toát mồ hôi hột.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play