An Lan ở lại nhà Tề Linh 10 ngày, Tề Linh dần quen với việc có thêm một người trong phòng mình. Đã hơn 10 ngày kể từ khi Ngọc Trai Đen vượt ngục, cảnh sát đã mở “Lưới trời” và truy lùng ráo riết, lục tung mọi ngóc ngách của các tinh cầu. Lệnh truy nã Ngọc Trai Đen được nhắc đi nhắc lại, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của anh ta. Họ tăng cường lực lượng cảnh sát, thậm chí còn đoán rằng Ngọc Trai Đen đã lén lút rời Thái Dương hệ.
Khi tình hình quá khẩn cấp, cảnh sát được quyền điều tra nhà dân. Tuy nhiên, nhà của một số người có thân phận đặc biệt thì tuyệt đối không thể đụng vào, chẳng hạn như quan chức chính phủ cấp cao, lãnh đạo chính trị, hoặc các nhân vật quan trọng trong giới khoa học. Ba của Tề Linh – Tề Tuyền – nằm trong danh sách cấm khám xét, nên mười mấy ngày nay Tề Linh sống rất thoải mái, không cần lo lắng cảnh sát đột nhiên ập đến nhà.
Hôm nay mẹ Tề Linh phải đi họp lớp, bà sẽ du lịch ba ngày ở Trái Đất. Bà dặn Tề Linh ở nhà ngoan, chú ý an toàn rồi xách va‐li đi. Đây là lần đầu tiên An Lan có cơ hội ra khỏi phòng Tề Linh.
Đêm đó, Tề Linh và An Lan ngồi trên sofa xem Bản tin Thời sự. Bản tin đưa tin về một cuộc biểu tình quy mô lớn diễn ra ở Thổ tinh, người tổ chức là một người tên là Taylor. Vừa nghe thấy cái tên này, An Lan đã nhíu mày lại.
Trên màn hình, Taylor giơ cao tấm biển viết “Chính phủ bất tài”, thần sắc kích động, mắt đỏ hoe, lớn tiếng hét vào ống kính: “Ngọc Trai Đen vượt ngục là lỗi của chính phủ! Ngọc Trai Đen đã trốn thoát 14 ngày mà vẫn chưa bị bắt! Chính phủ bất tài!!!”
Taylor là chồng của một nạn nhân trong vụ án tại nhà thờ Ôn Đô sáu năm trước. Sáu năm qua, ông ta vẫn luôn nỗ lực khởi xướng các cuộc biểu tình đốc thúc thi hành án tử hình đối với hung thủ của vụ thảm sát nhà thờ Ôn Đô, là một phần tử cực đoan chống chính quyền. Sau khi cuộc biểu tình bùng nổ, cảnh sát đã ra thông báo sẽ tăng cường lực lượng bắt giữ phạm nhân.
Taylor phẫn nộ gào thét: “Ngọc Trai Đen tử hình!!! Ngọc Trai Đen tử hình!!! Kim Thuẫn vô dụng!!! Chính phủ vô dụng!!!”
Bản tin cũng đưa tin về kết quả xử lý Thích Quân – người đã buông lời quá khích dẫn đến việc Ngọc Trai Đen vượt ngục. Thích Quân cùng các nhân viên sinh hóa khác bị giáng ba cấp, giam giữ một tháng và kéo dài thời gian phục vụ trong Kim Thuẫn thêm hai năm.
An Lan nhìn chằm chằm màn hình, trong mắt lằn lên vài sợi tơ máu.
Tề Linh căng thẳng nhìn biểu cảm của An Lan, có chút lo lắng, y vươn tay lấy điều khiển từ xa: “Chúng ta đổi kênh khác đi.”
Không ngờ An Lan đột nhiên vươn tay, ‘bốp’ một tiếng ấn chặt tay Tề Linh, trầm giọng nói: “Cứ xem kênh này.”
Tề Linh không hề yếu thế: “Tôi không muốn xem!”
“Tôi muốn xem!”
“Đây là nhà tôi!”
An Lan quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo khiến Tề Linh rùng mình. Cái cảm giác đó giống như bị một con mãng xà quấn lấy cổ, lạnh đến nỗi động mạch ở cổ cũng nổi lên những vụn băng. Khi An Lan trở nên lạnh lùng, ánh mắt anh ta giống như rắn độc, nhìn chằm chằm khiến người ta run rẩy. Anh quát: “Cậu thử đổi kênh xem.”
Tề Linh căng da đầu cãi lại: “Đánh dấu không còn nữa, anh không thể ra lệnh cho tôi!” Dứt lời, y giật lấy điều khiển từ xa và lập tức tắt TV. An Lan nhìn chằm chằm, ánh mắt như muốn đốt thủng y. Cuối cùng, ánh mắt anh trở nên ảm đạm, lộ ra một chút buồn bã, rồi đứng dậy đi lên lầu.
Tề Linh rất hiểu cái gút mắc trong lòng An Lan, nhưng nếu vụ án đó thực sự do chính anh gây ra thì một người làm một người chịu, An Lan cũng không phải là người sẽ trốn tránh. Nhưng cái vẻ mặt bực bội khi nhắc đến chuyện đó, rõ ràng là rất không muốn đối mặt và hồi tưởng lại, nhưng cứ nhất quyết xem, tự bóc vết sẹo của chính mình, tự làm khó bản thân, chắc chắn có ẩn tình. Tề Linh có chút lo lắng cho anh, nhưng vẫn không thể hỏi thành lời.
——
An Lan lên lầu hơn 10 phút, Tề Linh cũng đi theo lên. Y thấy An Lan đã tắm xong, đang nằm trên sàn chuẩn bị ngủ. Tề Linh nói: “Mẹ tôi không có ở nhà, anh có thể ngủ trên giường.”
An Lan nhìn y: “Vậy còn cậu?”
“Tất nhiên tôi cũng ngủ trên giường.”
Bất ngờ là An Lan không từ chối, anh ôm chăn lên giường, nằm ở một bên và chừa lại một khoảng trống rất lớn cho Tề Linh. Tề Linh nhanh chóng tắm xong, chui vào chăn nằm xuống. Không biết có phải vì Tề Linh lo lắng, hay vì An Lan đang ngủ bên cạnh, mà y trằn trọc mãi không ngủ được.
Tề Linh trằn trọc suốt nửa đêm, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào. Y nóng lòng muốn biết rốt cuộc sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì, điều gì đã khiến An Lan làm ra chuyện như vậy, và có ẩn tình gì đằng sau hay không.
Nhà thờ Ôn Đô, năm chữ này giống như một lời nguyền, ẩn chứa tất cả nỗi đau và bí mật của An Lan. An Lan càng không muốn đối mặt, Tề Linh càng muốn biết. Y muốn biết tất cả về người này.
Cuối cùng, Tề Linh không thể nhịn được nữa.
“An Lan…”
“…”
“Anh ngủ rồi sao?”
“…Ừm…” Người bên cạnh khẽ ngập ngừng, mang theo sự uể oải nặng nề.
“Trước hết xin lỗi anh.” Tề Linh trầm giọng nói, “Tôi có thể hỏi về chuyện nhà thờ Ôn Đô được không?”
Tề Linh cố tình quay lưng đi, để không nhìn thấy biểu cảm của An Lan, tránh việc y không dám hỏi. Tề Linh cảm nhận rõ ràng An Lan vốn dĩ đang hít thở đều đặn, bỗng dưng khựng lại, tỉnh hẳn.
An Lan im lặng rất lâu, lâu đến nỗi Tề Linh gần như ngủ thiếp đi, anh mới từ từ nói: “Đừng hỏi.”
“Nếu tôi cứ nhất quyết hỏi thì sao?”
An Lan: “Sao cậu cứ phải đối đầu với tôi?”
Chẳng phải là vì tôi quan tâm anh sao?! Tề Linh gào thét trong lòng, hừ lạnh nói: “Nếu anh không nói thì tôi sẽ tự đi tìm hiểu.”
An Lan cười lạnh nói: “Bằng cậu ư? Nếu có thể xem thì đã xem rồi.”
Tề Linh nghiến răng nghiến lợi chửi An Lan trong lòng. An Lan nói không sai, ở hình thái bình thường, y quá yếu, căn bản không thể nhìn thấy những thứ bị An Lan giấu sâu trong lòng – hơn nữa hiệu quả của đánh dấu đã hết.
“Tại sao không nói cho tôi?”
“Cậu muốn biết gì?”
Tề Linh dừng một chút, tiếp tục nói: “Sao anh lại làm ra chuyện đó?”
An Lan lạnh lùng nói: “Thật trùng hợp, đó là câu tôi không muốn trả lời nhất.”
Tề Linh chẳng hề để ý nói: “Tôi có cả đống thời gian để khiến anh mở miệng.”
“Mấy người ở Kim Thuẫn đã tốn sáu năm cũng không moi được gì, cậu nghĩ cậu làm được?”
“Tôi khác họ.” Tề Linh cười nói, “Chuyện tôi đã muốn làm thì chưa từng thất bại.”
An Lan thật sự bị Tề Linh chọc giận. Cái vẻ mặt “Tôi cứ làm khó anh đấy, anh làm gì được tôi nào” của Tề Linh đáng đánh vô cùng. An Lan xoay người đè Tề Linh xuống, uy hiếp nói: “Tôi không phải người tốt đâu, lẽ nào cậu đã quên rồi?”
Tề Linh không đời nào chịu bị người khác đè dưới thân. Tính y vốn dĩ phản nghịch, giãy giụa nói: “Anh cắn tôi đi? Để con Tiểu Ba nhà anh trói tôi chết đi? Cái gì lợi hại cứ tung ra đi, tôi không sợ đâu.”
An Lan nhìn chằm chằm tai Tề Linh, cắn một miếng. Tề Linh bị cắn đau điếng, điên cuồng giãy giụa, quát: “Anh lại dùng chiêu này à?! Nhả ra ngay!! Trời má!!”
An Lan liếm vành tai Tề Linh, chiếc lưỡi ẩm ướt như trêu chọc, dọc theo vành tai y vẽ một hình xoắn ốc, nhẹ nhàng chạm vào sụn tai, rồi lại cắn vành tai căng mọng. Hình ảnh dâm đãng đến cực điểm, bụng dưới của Tề Linh nóng rang, y vung một quyền về phía cằm An Lan.
An Lan linh hoạt né tránh, hài lòng nhìn Tề Linh đang thở gấp và một vết đỏ trên vành tai y. Anh đè thấp giọng nói: “Đừng chọc tôi.”
Ba chữ “Đừng chọc tôi” đã khiến Tề Linh khuất phục. Y ngay lập tức xìu xuống, xoay người vùi mông vào trong chăn. Chiếc tai bị liếm nóng như lửa đốt. An Lan hừ lạnh nói: “Xem ra chỉ có như vậy cậu mới nghe lời.”
Ỷ vào thuộc tính lính gác mà ức hiếp một dẫn đường là y!
Lại phải chịu đựng 10 ngày nữa!!
Tề Linh ấm ức muốn đánh người, nhưng y bỏ cuộc. Dù sao cũng bị đánh dấu rồi!! Còn sợ gì nữa!! Y tiếp tục vòng vo tam quốc hỏi: “Lúc ở trong tù những người đó thẩm vấn anh thế nào?”
“Đó không gọi là thẩm vấn, gọi là tra tấn bức cung.”
Tề Linh sửng sốt: “Việc đó không phải trái pháp luật sao?”
“Ở Kim Thuẫn, làm gì cũng không trái pháp luật.” An Lan trầm giọng nói: “Một tuần họ thẩm vấn tôi một lần, tôi không trả lời thì họ tiêm thuốc thôi miên, phóng điện, đánh cho đến khi tôi rơi vào cơn cuồng loạn mới thôi, rồi lại tiêm thuốc ức chế.”
Trong đầu Tề Linh hiện lên hình ảnh An Lan bị trói tứ chi, bị tra tấn đến bầm dập, mắt đỏ hoe thở dốc run rẩy. Y nghĩ, lúc đó An Lan chắc chắn quyến rũ đến chết người.
Sáu năm, không ai có thể thuần phục được con rắn hoang dã này. Lần đầu tiên Tề Linh nhìn thấy anh, y đã biết, đôi mắt đó tràn đầy sự dã tính mà chỉ kẻ mạnh mới có.
“Tiêm thuốc ức chế trong thời gian dài khiến khả năng tự kiềm chế của tôi giảm sút nghiêm trọng, chức năng miễn dịch cũng trở nên kém hơn rất nhiều.” An Lan nói, “Đó là lý do tại sao tôi cần một dẫn đường có độ tương thích hoàn hảo với tôi.”
Người đó chính là tôi, Tề Linh thầm nghĩ.
Nghĩ đến việc An Lan bị tra tấn như vậy mà vẫn không mở miệng, Tề Linh đột nhiên mất tự tin.
“Khi nào cậu nhập học?”
“Còn hai tháng rưỡi nữa.”
An Lan khẽ thở dài, nếu hai tháng này anh cuồng loạn, chỉ có Tề Linh bên cạnh, e rằng sẽ vô tình làm y bị thương.
“Cậu không thể tìm được dẫn đường đó sớm hơn sao?”
“Tôi thực sự không biết người đó là ai.” Tề Linh nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, “Hay là tôi hỏi thử mấy người bạn cùng ở Đế quốc tinh xem sao?”
“Ừm.”
Nói được vài câu, An Lan bắt đầu mệt mỏi, hơi thở dần đều đặn. Vô tình, Tề Linh nhìn thấy vết thương cũ trên cổ tay của An Lan, trong lòng dấy lên một nỗi chua xót.
———
Vào rạng sáng, Bánh Bao từ trong lòng Tề Linh bò ra. Theo thường lệ, vào giờ này mỗi ngày nó đều phải ngủ trên giường của chủ nhân. Trong bóng tối, nó không nhìn rõ lắm, chân dẫm phải một cái đầu, rồi ịn mông ngồi xuống.
Ngồi xuống rồi Bánh Bao mới mơ hồ cảm thấy cảm giác dưới mông hôm nay có gì đó không đúng. Dịch mông ra, nó thấy mình đã cọ lông thỏ đầy mặt An Lan, người sau đang trợn mắt nhìn nó. Bánh Bao giật mình, bật dậy định chạy, An Lan nhanh tay tóm lấy nó.
An Lan lau lông thỏ trên mặt, lẳng lặng nhìn con thỏ con phạm lỗi đang run rẩy, khóe miệng cong cong, nói nhỏ: “Chủ nhân nhóc gan lớn, nhóc cũng không nhỏ à, dám làm ổ trên mặt tôi?”
Thỏ hít hít mũi, cụp tai xuống và vặn vẹo trong hai tay An Lan, tỏ vẻ nhát gan.
Bên cạnh, Tề Linh ngủ rất say, không có chút động tĩnh nào.
An Lan đặt Bánh Bao ở giữa anh và Tề Linh, nhưng Bánh Bao ngay lập tức chui vào chăn, củng tới củng lui. Đôi tai dài quét qua chân An Lan, nhột nhạt khó chịu. An Lan vươn tay bắt nó, trong chăn liền thấy một bọc nhỏ củng lên, không ngừng nhúc nhích.
“Đừng nhúc nhích.”
“…”
“Nhóc đừng nhúc nhích!”
Cuối cùng Bánh Bao chạy sang phía Tề Linh, chui vào từ áo ngủ của y, rồi từ vạt áo thò cái mũi ra. Tề Linh bị lông thỏ quét qua, hắt hơi một cái, giật mình tỉnh dậy, hừ hừ hai tiếng, ôm Bánh Bao ngủ tiếp.
An Lan lặng lẽ nhìn Tề Linh, ánh mắt chậm rãi dừng lại ở dấu đánh dấu trên tai y. Những vết lấm tấm nhạt xuất hiện trên vành tai căng mọng, tròn trịa, vô cùng mê người. An Lan vươn tay, khẽ khẩy vành tai Tề Linh, xoa xoa cái vết đó. Sức hấp dẫn sau khi đánh dấu lại đến. Anh cúi xuống, vươn lưỡi, ngậm cả vành tai Tề Linh vào miệng, cắn mút như thưởng thức một loại trái cây. Tề Linh nhíu mày, xoay người một chút, phát ra hai tiếng hừ nặng nề, nhưng vẫn không tỉnh.
An Lan thầm nghĩ, như vậy mà cũng không tỉnh.
Anh cúi xuống, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Tề Linh, nghĩ xem tiếp theo nên hạ miệng ở đâu, nhưng suy nghĩ một hồi, lại quay đầu đi, không trêu chọc Tề Linh nữa.
Thật ra, lúc đó... Tề Linh không hề ngủ. Vành tai bị An Lan liếm ướt sũng nước bọt, y cố nén xúc động, nhắm mắt giả vờ ngủ, trong lòng buông lời hung ác, An Lan này, anh cứ đùa đi, cẩn thận đùa đến chết anh!
———
Ngày hôm sau, ba của Tề Linh đã về.
Tề Linh dặn An Lan che giấu hơi thở của mình, phải cẩn thận, rồi ra cửa đón ba. Hai ba con mấy tháng không gặp, trên khuôn mặt vốn ít cười của Tề Tuyền cũng lộ ra vài nụ cười hiền hậu. Ông đưa Tề Linh và Tô Na đi chơi cả buổi chiều, tối mới về nhà.
Buổi tối, Tề Linh gõ cửa phòng thí nghiệm của ba. Tề Tuyền đang xem mẫu dưới kính hiển vi. Y bưng ly trà đặt cạnh ông, quan tâm: “Ba, về nhà thì đừng làm việc nữa, ở bên mẹ nhiều hơn đi.”
Tề Tuyền tháo kính, giơ tay xoa đầu Tề Linh, nhìn tài liệu bày trên bàn làm việc, khẽ thở dài: “Gần đây nhiều chuyện, không có cách nào.” Ông dừng một chút, giọng nói trầm ổn khàn khàn mang theo vài phần nhẹ nhàng, “Mẹ con nói kỳ thi vừa rồi con làm rất tốt, học kỳ sau là cấp 16, sẽ không vất vả như vậy.” Ông nhìn cánh tay đang treo của Tề Linh, thở dài nói: “Mẹ con cằn nhằn con mãi, con tự cẩn thận một chút, may mà chỉ gãy tay thôi, đừng để mẹ con phải lo lắng như vậy.”
Tề Linh vội vàng nói gật đầu, kéo một cái ghế lại ngồi bên cạnh ba, chống cằm nhìn Tề Tuyền lật xem những văn kiện trên bàn, hỏi: “Ba, gần đây bận gì vậy?”
“Còn có thể bận gì nữa?” Tề Tuyền thở dài, vươn tay xoa thái dương, mệt mỏi, “Lần trước “Lưới trời” không tìm thấy Ngọc Trai Đen, ba muốn phối lại DNA của cậu ta, nhưng cậu ta đã vượt ngục, chỉ có thể lấy từ mẫu máu cũ mà mẫu máu đã gần hết rồi.”
Tề Linh nhìn thấy Tề Tuyền lại có thêm vài sợi tóc bạc, trong lòng dấy lên một cảm giác áy náy đậm sâu. Trong đầu y hiện lên khuôn mặt, thần sắc của An Lan, trong lòng lại rối bời. Tề Linh chần chờ rất lâu, hỏi: “Ba, hỏi ba chuyện này.”
“Con nói đi.”
“Ba là nhân viên nội bộ… Ba hẳn là đã xem tài liệu vụ án thảm sát nhà tù Ôn Đô rồi phải không?”
Tay Tề Tuyền đang làm việc khựng lại, trong mắt ông lóe lên một tia tối tăm nặng nề, giống như một tảng đá ngầm đen sắc nhọn trên mặt biển lặng sóng. Ông tháo kính xuống, trầm giọng nói: “Đúng là ba có xem, con hỏi làm gì? Chẳng lẽ con hứng thú với vụ án đó?”
“Vâng.”
Tề Tuyền quay đầu lại, nhìn sâu vào đứa con trai có vẻ như đang giấu tâm sự, nhàn nhạt nói: “Vụ án đó ai cũng biết, con còn muốn biết gì?”
“Chi tiết.” Tề Linh đáp, “Tất cả về vụ án đó.”
“Nói cho con cũng được.” Tề Tuyền nhíu mày nói, “Nhưng ba phải biết tại sao con lại hứng thú với vụ án đó.”
“Khi mới nghỉ hè con có theo trường học đến nhà tù Kim Thuẫn tham quan.” Tề Linh nói, “Con nhìn thấy Ngọc Trai Đen, nói thật là con cảm thấy anh ta không giống người xấu, hơn nữa anh ta lại vượt ngục… nên con có chút hứng thú với vụ án đó. Dù sao bây giờ rất ít người bị phán tử hình, con muốn biết rốt cuộc anh ta đã phạm tội gì.”
“Không giống người xấu ư?” Tề Tuyền cau mày càng sâu, “Tề Linh, đó là 20 mạng người.”
Lòng Tề Linh siết lại, như có người đang vò nát tim y, khó chịu vô cùng. Y nghĩ đến biểu cảm của An Lan khi nhắc đến nhà thờ Ôn Đô: cái nhíu mày của anh, sự cô đơn và bi thương trong mắt, giọng nói khàn khàn và đôi mắt sâu thẳm. Tề Linh nói: “Con biết, nhưng con chỉ tò mò… Ba, cho con xem đi.”
Hai ba con nhìn chằm chằm vào nhau, không ai nhường ai. Cuối cùng, Tề Tuyền vẫn là người thở dài trước, ông nói: “Cho con xem cũng được, nhưng vụ án đó liên lụy quá nhiều, đừng đào sâu.”
Tề Tuyền đứng dậy, mở cánh cửa nối phòng thí nghiệm và phòng ngủ. Trên bức tường đầu giường treo một bức tranh sơn dầu. Trước kia, Tề Linh chưa từng để ý bức tranh này, y không có hứng thú với nghệ thuật. Nhưng hôm nay lại gần nhìn, Tề Linh mới phát hiện ra một số họa tiết trên tranh là lập thể.
Tề Tuyền vươn tay vặn cái họa tiết lập thể đó, phía sau bức tường phát ra một tiếng “cạch” trầm đục. Bức tranh sơn dầu thụt vào trong, rồi lật ngược một vòng, để lộ ra một cái kệ kính chống đạn, trong đó đựng rất nhiều hộp tinh thể.
Tề Linh vừa nhìn, liền biết cái đó không hề tầm thường. Hộp tinh thể đó là trang bị tiêu chuẩn của quân đội, bom nano cũng không nổ được.
Tề Tuyền cúi xuống, máy quét trên kệ kính lướt qua tròng mắt ông, sau khi khớp DNA, kệ kính từ từ mở ra. Tề Tuyền lấy một cái hộp có đánh dấu “WDM0619”, nhập vào một chuỗi mật mã.
Tề Linh đứng dựa vào cạnh cửa nhìn. Dù ba y không nói, nhưng Tề Linh cũng biết mình không được đến gần, cái hộp tinh thể đó một khi cảm ứng được DNA của người không được đăng ký trong vòng hai mét thì sẽ báo động.
Tề Linh rất rõ ý nghĩa của chuỗi ký tự đó. Trước đây, khi y đến Kim Thuẫn, trên cửa phòng giam An Lan, Tề Linh cũng đã nhìn thấy chuỗi ký tự ấy. Ký tự đó có nghĩa là: vụ án thảm sát nhà thờ Ôn Đô xảy ra vào ngày 19 tháng 6, sáu năm trước.
Tề Tuyền lấy tinh phiến ra, tinh phiến trôi nổi trên đầu ngón trỏ của ông. Tinh phiến là một phiến tròn nhỏ trong suốt, giống như kính áp tròng, có thể đeo vào mắt. Tề Tuyền đưa tinh phiến đến trước mặt Tề Linh, nói: “Bên trong là tất cả tài liệu mà chính phủ nắm được, có cả công khai lẫn không công khai. Tối mai phải trả lại cho ba.”
Tề Linh nhìn chằm chằm tinh phiến đó, cảm thấy lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi. Tề Tuyền trầm giọng nói: “Nhớ kỹ, đừng đào sâu.”
Thứ này đương nhiên không thể xem trong phòng. Tề Linh nhốt mình trong WC, nóng lòng đeo tinh phiến vào mắt. Sau khi đeo vào, căn phòng trống trải dường như biến thành một màn hình lớn, xuất hiện rất nhiều nút và ô vuông lập thể có thể lựa chọn.
Tài liệu về vụ thảm sát rất nhiều, có ghi chép phỏng vấn nhân chứng, lời khai của người nhà nạn nhân, ảnh chụp hiện trường đầu tiên, tài liệu điều tra trực tiếp của cảnh sát, có rất nhiều thứ vì để tránh gây ra hỗn loạn nên chưa bao giờ được công bố ra ngoài.
Tề Linh nuốt một ngụm nước bọt. Y chưa bao giờ cảm thấy mình lại gần quá khứ của An Lan đến vậy. Y cẩn thận xem ghi chép của nhân chứng, đại khái cũng giống với mấy phần công khai, chỉ là thêm thắt chút gia vị: nào là Ngọc Trai Đen hung thần ác sát, vừa đến đã xử lý một đám người tàn nhẫn ra sao, v.v.
Tề Linh cau mày. Nhân chứng và gia đình nạn nhân chắc chắn thêm thắt để kết án nặng hơn. Trong đó chỉ có hai câu “Ngọc Trai Đen đột nhiên xuất hiện” và “Hai mươi người đều đã chết” là có thể tin được.
Tề Linh nhanh chóng lướt qua những dòng chữ trên màn hình ảo, ánh mắt khựng lại, y vươn tay mở mục có đánh dấu “Video chứng cứ quá trình gây án”. Video được người quay phim đám cưới quay lại trước khi bị hại.
Tề Linh mở video, hơi thở ngưng trệ.
Video vừa bắt đầu quay là em trai của chủ tịch cùng cô dâu. Em trai chủ tịch cười ôm vai cô dâu, cô dâu có chút ngại ngùng đang nói chuyện. Cả hội trường hai mươi người vỗ tay vui vẻ, không khí hòa hợp. Chủ tịch đứng sau em trai, cười chạm cốc với người khác, bên cạnh là hai bảo tiêu mặc vest chỉnh tề.
Tất cả sự hòa hợp, tất cả những nụ cười, đều dừng lại trong chốc lát.
Cánh cửa nhà thờ bị đẩy từ bên ngoài vào. Một người đứng ở cửa, mọi người đều quay đầu lại nhìn. Trong video truyền đến tiếng nhiếp ảnh gia nghi vấn “Đó là ai”, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một bóng dáng màu vàng kim chợt lóe lên, một bảo tiêu bên cạnh chủ tịch còn chưa kịp kêu lên đã bị bóng dáng màu vàng kim đó hung hăng vỗ vào tường. Cái đuôi khổng lồ của mãng xà đã đập cả người bảo tiêu đó thành một bãi thịt nát dính trên tường.
Một người phụ nữ tham dự đám cưới phát ra tiếng thét chói tai đáng sợ, đám người trong nhà thờ đều sợ ngây người. Họ ngơ ngác nhìn chằm chằm người đứng ở cửa, thật giống như đang nhìn Tu La bước ra từ địa ngục. Nỗi sợ hãi tột độ đã đông cứng trên từng khuôn mặt tái nhợt, đó là biểu cảm cuối cùng trước khi họ chết.
Tóc An Lan rối bời, anh dường như vừa từ dưới nước đi lên. Anh mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen, mãng xà cuộn mình ở phía sau. Đôi mắt anh sâu thẳm và lạnh lẽo, như muốn đóng băng cả máu của người đối diện. Mắt anh sâu thẳm, lạnh lẽo, như muốn đóng băng máu người. Không nhìn đống thịt trên tường, anh chậm rãi bước vào.
Mọi người điên cuồng gào thét, họ chạy trốn khắp nơi. Khúc nhạc đám cưới trở thành tiếng hét chói tai xé lòng đáng sợ. Mãng xà cắn xé những người chạy qua trước mặt nó, hình ảnh rung lắc dữ dội, tiếng la hét và tiếng ngã liên tiếp vang lên, rõ ràng nhất là trên tường ngày càng nhiều máu. Tay của người quay phim đang cầm máy quay không ngừng run rẩy, anh ta trốn xuống dưới một hàng ghế, run rẩy quay lại tất cả những gì đang xảy ra.
Đột nhiên, một khuôn mặt đập vào chính giữa màn hình, tròng mắt của chủ tịch lồi ra, khóe miệng rỉ máu, ngã dưới ghế. Nhiếp ảnh gia sợ hãi hét lên, hình ảnh lại rung lắc dữ dội. Áo sơ mi của An Lan dính đầy máu, anh vươn tay lau vết máu trên mặt, chầm chậm dạo bước giữa những thi thể nằm la liệt dưới đất, không vội vàng.
Hình ảnh chập chờn lên xuống theo tiếng thở dốc nặng nề của nhiếp ảnh gia, màn hình đều bị máu thịt văng tung tóe nhuộm đỏ. Một lát sau, một đôi giày xuất hiện ở khe hở dưới ghế, nhiếp ảnh gia nín thở, nhưng tay lại càng run hơn. Đôi giày đó đứng ở dưới ghế một lúc, rồi nâng đế giày lên, dẫm dẫm lên đầu của chủ tịch. Đế giày nghiền ép một lúc, rồi một chân đá bay thi thể của chủ tịch.
Đôi giày đó chậm rãi rời đi, hình ảnh im lặng khoảng hơn một phút, trong lúc đó chỉ nghe thấy tiếng thở dốc sợ hãi của nhiếp ảnh gia. Đúng lúc này, mặt An Lan đột nhiên xuất hiện ở giữa màn hình, anh ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào ống kính của nhiếp ảnh gia, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. Mắt An Lan lóe lên một ánh sáng, loại ánh sáng đó rất lạnh, dường như là tia chớp trắng lạnh lẽo sắc bén ẩn sau tiếng sấm vang dội và mây đen cuồn cuộn.
Nhiếp ảnh gia hét lên vặn vẹo, An Lan vươn tay, kéo anh ta ra khỏi gầm ghế. Máy ảnh cứ thế rơi xuống dưới ghế, sau một trận cắn xé và tiếng gào thét đau đớn, thi thể của nhiếp ảnh gia lại một lần nữa xuất hiện ở giữa màn hình. Trong nhà thờ trống trải, ngay sau đó vang lên tiếng giày da giẫm lên nước lạch cạch lạch cạch, sau đó là tiếng mở cửa, rồi lại đóng cửa.
Video kết thúc, hình ảnh chìm vào một khoảng tối đen.
Tề Linh cứ thế ngơ ngác ngồi bên bồn tắm, ngồi rất lâu, lòng y tối đen như màn hình. Đầu y tê dại, tay chân lạnh buốt, cơ thể nặng nề như bao cát xì hơi.
Máu thịt văng tung tóe trong video, tiếng thét chói tai của mọi người, cùng với vẻ mặt lạnh lùng của An Lan, giống như lưỡi kiếm sắc bén đâm vào y.
An Lan lúc đó khiến Tề Linh cảm thấy xa lạ. Y chợt cảm thấy, thật ra lời khai của những nhân chứng không có bất kỳ sự giả dối nào. Ánh mắt An Lan lúc đó tràn đầy sự tàn nhẫn khát máu, rõ ràng là một tử thần mang lưỡi hái. Tề Linh thậm chí còn nghe thấy tiếng khóc bất lực của một cô bé. Như thể y đã ở hiện trường, thân thể và lòng đầy vết thương do An Lan để lại.
Tề Linh bắt đầu hối hận vì đã xem video này, y thực sự bị dọa sợ. Y hồn bay phách lạc, y dường như không quen biết An Lan. Y thậm chí khó có thể tin được, cái người đã cứu y trên chuyến tàu trật đường ray, người đã chiếm tiện nghi của y trên chuyến tàu tham quan vũ trụ, lại chính là kẻ giết người như ma trong video.
Tề Linh ngồi trên sàn rất lâu, cuối cùng khi y cứng đờ đẩy cửa ra, ba mẹ đều đã ngủ, trong nhà một mảnh tối đen. Tề Linh đẩy cửa phòng mình ra, An Lan đang ngồi trên giường, nhắm mắt lại, dường như đã ngủ rồi. Tề Linh lặng lẽ đi đến mép giường, nhìn khuôn mặt bình thản của An Lan, trong đầu y vô thức lau vài giọt máu trên khuôn mặt ấy.
Cuối cùng, Tề Linh vẫn thở dài, ngồi xuống mép giường. Y phát hiện mình vẫn không thể liên kết An Lan với Ngọc Trai Đen. Mặc kệ video có khủng bố đến đâu, An Lan bây giờ vẫn giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không phòng bị nằm trên giường y. Tề Linh không dễ quyết định, nhưng khi đã quyết, y sẽ không thay đổi.
Ngay từ đầu y đã cảm thấy An Lan là người tốt, mặc kệ An Lan từng trải qua chuyện gì, Tề Linh vẫn không thể từ bỏ ý nghĩ đã bám rễ trong đầu mình.
Động tĩnh khi Tề Linh ngồi xuống khiến An Lan mở bừng mắt. Anh xoa xoa mắt rồi trở mình, chừa chỗ cho Tề Linh, mệt mỏi nói: “Cậu đi đâu thế?”
Tề Linh ngồi bất động, đáp: “Tôi đã xem video đó.”
Hơi thở của người trên giường khựng lại một chút, sau đó An Lan ngồi dậy. Anh đương nhiên biết Tề Linh đang nói về video nào. An Lan im lặng rất lâu, An Lan không nói, Tề Linh cũng không nói, cả hai căng thẳng đối đầu. Tề Linh cứng rắn nhưng thật ra trong lòng đã lo lắng muốn chết, y dùng sức đè chặt tay mình, sợ mình nhịn không nổi sẽ tát An Lan, rồi hỏi anh lúc đó phát điên gì, dùng thuốc gì mà làm chuyện đó.
An Lan lên tiếng, giọng điệu bình thản đến đáng sợ: “Rồi sao? Bây giờ cậu hối hận, cảm thấy tôi quá nguy hiểm, mời tôi cút?”
Tề Linh sửng sốt, lửa giận trong lòng bùng lên, nhưng y vẫn chịu đựng, chờ An Lan tự mình giải thích.
Không ngờ An Lan vẫn là cái vẻ không mặn không nhạt đó: “Cậu muốn tôi cút thì chỉ cần nói một câu, nói ra, tôi sẽ lập tức cút.”
Tề Linh nổi giận. Y giận cái vẻ “Lão tử làm đó, thì sao nào?” của An Lan. Y xoay người đá một cước vào người An Lan, người sau không phòng bị, bị đá trúng. Suýt nôn cả bữa sáng, ngã xuống sàn, ho khan vài tiếng, cũng bắt đầu âm ỉ nổi giận: “Cậu muốn đánh nhau à?”
“Tôi muốn anh giải thích!” Tề Linh nhào lên khống chế anh, nắm lấy cổ áo anh mắng, “Tại sao anh lại làm như vậy?! Anh điên rồi sao?! Anh cuồng loạn sao?! Rốt cuộc tại sao lại giết nhiều người như vậy?! Anh không nói rõ lý do, hôm nay tôi sẽ không tha cho anh!!”
An Lan không ngờ y nghiêm túc, sững sờ, bị y đè xuống sàn, trầm giọng: “Những người khác không moi được gì, cậu cũng không.”
Tề Linh lúc đó thực sự giận đến mất phương hướng, nói hết tất cả những lời trong lòng. Nhưng y không ngờ, chính những lời này, suýt nữa đã gây đại họa.