Khi An Lan tỉnh lại thì cảm thấy tứ chi đau nhức, cả người không có chút sức lực nào. Một con mãng xà khổng lồ màu vàng đang từ từ lượn quanh bên cạnh anh, những chiếc vảy lạnh lẽo cọ vào cánh tay anh. Ý thức An Lan hồi phục một chút, anh vươn tay vuốt ve những chiếc vảy bóng loáng, đẹp đẽ kia, con mãng xà lập tức phát ra tiếng rít thoải mái.

An Lan không biết bây giờ là mấy giờ, vì dù là lúc nào thì nhà tù Kim Thuẫn cũng đèn đuốc sáng trưng, còn khu ngầm nơi anh ở thì tối om. Tứ chi và eo của anh bị những sợi dây cao su siết chặt, bên trong những sợi dây này có kim tiêm, chỉ cần anh trở nên cuồng loạn, một liều thuốc ức chế nồng độ cao sẽ ngay lập tức được tiêm vào da.

Kể từ khi động dục ngày hôm qua, An Lan luôn ở trong trạng thái bất ổn, anh không thể làm gì khác ngoài việc dựa vào hôn mê để tránh cuồng loạn. Nhưng anh ngày càng cuồng loạn hơn, có khi anh tỉnh dậy còn phát hiện trên người mình có thêm vài vết thương do tự gây ra trong cơn cuồng loạn.

Nếu cứ tiếp tục bị tiêm loại thuốc ức chế chuyên dụng mà các nhà sinh hóa học của Kim Thuẫn điều chế cho anh, An Lan sợ rằng mình sẽ không sống nổi quá 30 tuổi.

Tất nhiên, những ý nghĩ trên là của An Lan trước ngày hôm qua.

An Lan không phải lần đầu động dục, anh biết mùi vị của nó ra sao, nhưng lần kết hợp nhiệt ngày hôm qua lại nóng bỏng và khác lạ hơn tất cả những lần trước đó. Cơn đau đớn và kho*i c*m đến mức không thể chịu đựng nổi như vậy chỉ có thể đạt được với độ tương thích 100%. Nhưng điều làm anh cảm thấy không thể tin được là mùi hương làm người ta phát điên đó chỉ kéo dài chưa đến 10 phút, sau đó dù anh có cảm nhận thế nào đi nữa, nó cũng biến mất hoàn toàn, cứ như chưa từng xuất hiện.

Trong mắt An Lan đầy tơ máu, trên người anh có vô số vết thương nhỏ. Nhà tù không thể dùng tư hình với phạm nhân, nhưng với loại tội phạm như anh, chỉ cần không giết chết thì Kim Thuẫn làm gì cũng được, chính phủ sẽ không hỏi đến.

An Lan không biết cơ thể mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, anh chỉ biết một khi mình đánh mất toàn bộ hy vọng trong nhà tù này, thì anh sẽ vĩnh viễn không thể ra ngoài.

Nếu muốn kiên trì đến ngày đó, An Lan cần một dẫn đường có thể trấn an anh một cách hoàn hảo và kích phát tiềm năng của anh.

Đúng lúc này, An Lan cảm giác được trên đỉnh chiếc lồng kính lục giác đang giam giữ anh xuất hiện một vòng ánh sáng, ngay sau đó phòng giam của anh bắt đầu từ từ bay lên. Mãng xà lập tức căng cứng, bao bọc An Lan, đôi mắt nó gắt gao nhìn chằm chằm khung cảnh dần hiện ra trên mặt đất, vảy rắn dựng đứng.

“Đừng căng thẳng.”

An Lan khẽ nói an ủi thú lượng tử của mình, nheo mắt thích ứng với ánh sáng. Mấy nhà sinh hóa học mặc đồ bảo hộ của Kim Thuẫn đứng trước lồng kính, người dẫn đầu chính là gã đàn ông đeo kính hôm qua phụ trách kiểm tra độ tương thích của đám học sinh.

Trên gương mặt hắn thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt, hắn cúi đầu nhìn An Lan, ánh mắt vô cùng âm tối.

An Lan biết hắn, Thích Quân, là một nhà sinh hóa học cấp quốc gia, đồng thời cũng là thành viên của trung tâm nghiên cứu gen tối cao - tổ chức Gen nhân loại. Gen mãng xà khổng lồ Ngọc Trai Đen của anh tương đối hiếm, đã bị tổ chức Gen nhân loại thèm muốn từ lâu.

Thích Quân nhìn chằm chằm An Lan, mãi đến khi phòng giam kính từ từ dừng lại mới nói: “Gần đây cơ thể có khỏe không? Có gì bất thường không? Có cần tôi tìm bác sĩ Kim Thuẫn đến giúp cậu xem thử không?”

An Lan lạnh lùng nói: “Không cần, tôi rất khỏe.”

Trên tay Thích Quân cầm một chiếc điều khiển nhỏ gọn, đầu cuối của chiếc điều khiển nối với công tắc ống tiêm thuốc ức chế được lắp ở đỉnh phòng giam. Thích Quân đẩy gọng kính, nói: “Tôi thực sự không muốn lãng phí thêm thời gian để hỗ trợ thẩm vấn cậu với bên chính phủ, cho nên cậu biết gì thì mau nói hết ra.”

Vảy trên người con mãng xà bắt đầu run rẩy, đôi mắt rắn sắc bén nhìn chằm chằm Thích Quân, như muốn xé nát hắn ra thành nhiều mảnh. An Lan hít một hơi thật sâu: “Tôi cũng không muốn ngày nào cũng nghe ông lặp lại mấy lời này.”

Thích Quân mặt vô cảm nói: “Cậu cũng phát hiện ra rồi phải không, chứng cuồng loạn của cậu đã đến mức vô cùng nguy hiểm. Tôi đương nhiên là hy vọng có thể mang tài liệu sinh lý khỏe mạnh nhất của cậu về tổng bộ tổ chức Gen, nhưng nếu cậu cứ không hợp tác, mẫu vật không còn nguyên vẹn tôi cũng không phải không thể chấp nhận.” Hắn cười lạnh, “Thời gian tôi có nhiều hơn cậu.”

An Lan im lặng, đôi mắt nheo lại thành một khe nguy hiểm.

Thích Quân nói: “Cho nên, nhân lúc ý thức của cậu còn giữ được tỉnh táo thì nhanh chóng hợp tác, hiểu không?”

An Lan lạnh giọng nói: “Đáng tiếc ông sẽ không biết gì cả đâu.”

Anh nhìn chằm chằm Thích Quân, trong mắt xuất hiện thêm vài sợi tơ máu, ống cao su bị anh giật đến kêu vang, mãng xà bám chặt lên lồng kính, nanh rắn mở to.

Các nhân viên sau lưng Thích Quân đều sợ hãi lùi về sau vài bước, duy chỉ có Thích Quân bình tĩnh đứng tại chỗ. Hắn nhìn chằm chằm An Lan, cười lạnh nói: “Vậy thì bắt đầu theo lệ thường thôi.”

Thích Quân nhẹ nhàng nhấn nút trên điều khiển, An Lan đột nhiên cảm thấy đau nhói ở tay, đầu óc trong chốc lát “ong” một tiếng. Sắc mặt anh trắng bệch, quỳ rạp trên mặt đất run rẩy, tơ máu trong mắt chốc chốc lại tăng nhiều, chốc chốc lại giảm bớt. Anh thống khổ rống lên, thuốc ức chế nồng độ quá cao làm đầu anh đau như muốn nứt ra, lưỡi cũng bị cắn đến chảy máu.

Thích Quân tắt công tắc, cúi đầu nhìn An Lan đang nằm trên đất thở dốc, mở quang bình ra, nhìn những dòng chữ hiện trên quang bình, bình thản nói: “Mary Berg, một trong 20 nạn nhân vụ thảm sát nhà thờ Ôn Đới 6 năm trước, 7 tuổi, là con gái duy nhất của gia tộc Berg. Cha cô bé mất vì tai nạn khi cô 6 tuổi, mẹ cô một mình nuôi nấng cô, cho đến khi cô bị cậu sát hại 6 năm trước. Tính cách cô bé ôn hòa, là một nữ sinh có thành tích xuất sắc, đối xử với mọi người rất hiền lành, là vướng bận duy nhất của người mẹ Hathaway. Bốn ngày sau khi cô bé chết, bà Hathaway vì quá đau thương đã tự sát sau khi để lại di thư.”

Thuốc được tiêm vào An Lan có thêm thành phần thôi miên, có thể bị lời nói của Thích Quân dẫn dắt. Thích Quân cứ như đang đọc bản tin, đọc những dòng chữ đó, lại mang đến cho An Lan sự giày vò tinh thần và cảm giác tội lỗi cực lớn.

“… Câm miệng.”

An Lan không có ấn tượng gì về khuôn mặt của cô bé kia, trong đầu anh chỉ hiện lên từng cảnh tượng máu me đáng sợ. Anh thấy xác chết mềm nhũn của cô bé, cùng đám đông la hét chạy tán loạn. An Lan nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy vì thống khổ, sắc mặt trắng bệch, môi mím chặt.

“Lưu Bình, 45 tuổi, là mẹ của hai đứa con, làm việc ở một nhà trẻ trên sao Diêm Vương. Ngày bị cậu sát hại, cô định tham gia hôn lễ xong sẽ chạy về nhà tổ chức sinh nhật cho con gái lớn.”

“Tôi bảo ông câm miệng!”

Tơ máu trong mắt An Lan ngày càng nhiều, anh gầm lên giật đứt ống cao su trói trên người, Thích Quân lại lần nữa ấn nút công tắc thuốc ức chế, tiếp tục nói: “Con gái lớn của cô ấy sau khi cô ấy chết đã mắc bệnh trầm cảm nặng, hiện đang phải điều trị tâm lý lâu dài.”

Cơn cuồng loạn của An Lan đã đến cực điểm, anh phẫn nộ dùng nắm đấm đấm vào mặt đất, đuôi mãng xà từng chút từng chút giận dữ đập vào lồng kính, lồng kính bị đập đến xuất hiện từng vòng hào quang. Mắt An Lan đỏ bừng, anh hận không thể nhào lên xé Thích Quân ra thành từng mảnh nhỏ. Anh thở hổn hển, ống cao su cùng với cú giật mạnh của anh phát ra tiếng vặn vẹo đáng sợ.

“Tại sao cậu lại muốn sát hại những người lương thiện đó? Động cơ của cậu là gì? Cậu có biết mình đã hủy hoại bao nhiêu gia đình hạnh phúc không?”

An Lan run rẩy cuộn tròn trên mặt đất, anh vừa thở dốc vừa nhìn về phía Thích Quân, trong mắt đầy hơi nước, trên mặt tràn ngập sự hối lỗi không thể tha thứ cho tội ác của chính mình. Anh cắn chặt miệng, những hình ảnh đầy máu tươi đó tra tấn anh 6 năm, mỗi ngày mỗi đêm, anh đều giãy giụa và quay cuồng trong những cơn ác mộng như vậy. Anh không muốn chịu đựng thêm những đêm dài bất lực và cô độc đó nữa.

An Lan khàn giọng nói: “Tôi không muốn…”

Thích Quân ngồi xổm xuống, nhàn nhạt nói: “Không sao cả, chỉ cần cậu nói cho tôi, động cơ của cậu, họ sẽ tha thứ cho cậu, không ai trách cậu đâu.”

An Lan chớp mắt, trong mắt xuất hiện vài phần mờ mịt. Khóe miệng Thích Quân khẽ nhếch, hắn đã thêm một chút thành phần thôi miên vào trong thuốc ức chế ngày hôm qua, xem ra thành phần đó đã phát huy tác dụng.

“… Tôi thật sự có thể được tha thứ sao?”

“Có thể, chỉ cần cậu nói với tôi.”

An Lan khẽ nói: “Tôi…”

“Cậu nói đi.”

“Ngày đó… tôi… vì…”

Thích Quân ghé tai lại, ý bảo An Lan nói to một chút, đồng thời không ngừng an ủi y, làm anh thả lỏng. An Lan ghé sát tai Thích Quân cách một lớp kính, đột nhiên há miệng cười một cách trào phúng.

Anh cười xong, vẻ mờ mịt và trống rỗng trong mắt biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một ánh mắt hài hước nhìn Thích Quân đang kinh ngạc, nói: “Chỉ một chút thành phần đó mà muốn thôi miên tôi sao? Ông cũng quá xem thường năng lực của gen mãng xà Ngọc Trai Đen rồi đấy.” Lời nói của An Lan cứ như mang theo gai nhọn, “Đã 6 năm rồi, ông vẫn không hiểu tôi, đáng thương thật đấy, Thích Quân.”

Con ngươi của Thích Quân phun ra một luồng lửa giận, hắn phẫn nộ ấn nút trong tay. An Lan lập tức phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, những tơ máu dần biến mất lại lần nữa chằng chịt lên. Anh rống giận tóm lấy ống cao su đang run rẩy trên người, khóa sắt cố định ở đầu ống cao su đột nhiên vang lên một tiếng cọ xát bén nhọn. Thích Quân nghe thấy tiếng, trong mắt hiện lên vài phần sợ hãi, hắn lùi về sau vài bước, lớn tiếng nói: “Chuẩn bị tia XUI! Súng tán quang!”

Mấy chục luồng ánh sáng trắng bắn ra từ đỉnh lồng kính, bắn vào người An Lan Linh, da anh truyền đến từng đợt bỏng rát dữ dội. Con mãng xà rít lên gào thét một bên, cuồng bạo dùng chiếc đuôi khổng lồ va chạm lồng kính. Tầm nhìn của An Lan bắt đầu biến thành màu đỏ, đây là biểu hiện của việc cơn cuồng loạn bắt đầu mất kiểm soát. Ánh mắt đỏ ngầu thở hổn hển, ống cao su bị anh giật càng lúc càng chặt, trên tay trên chân bị siết chặt đến mức hằn sâu một vệt đỏ, xương cổ tay sưng đỏ vẫn đang cố sức lay động.

Thích Quân nhíu mày nhìn chằm chằm, những người phía sau đã giương súng tán quang chờ lệnh. Hắn đột nhiên phát hiện khóa cố định ống cao su trên đỉnh lồng kính xuất hiện kẽ hở, đôi mắt kinh hãi trừng lớn, sốt ruột nói: “Điện giật! Đừng để nó cử động nữa!”

Đôi mắt An Lan hoàn toàn đỏ, anh mất kiểm soát bẻ mạnh hai tay, chỉ nghe thấy tiếng “kẽo kẹt”, hai ống cao su bị giật đứt. Đuôi mãng xà hung hăng va chạm đỉnh lồng, ba khóa sắt còn lại cũng bị đập đến biến dạng. An Lan thoát ra, lập tức bò lên thân mãng xà.

Mặt đất lồng kính bắt đầu lóe ra tia lửa điện trắng, mãng xà bị điện giật lập tức cuồng loạn vặn vẹo. Thích Quân liên tục lùi về sau, hắn bắt đầu cảm thấy tình thế ở đây đã không còn trong tầm kiểm soát của mình, hắn nhanh chóng quát vào quang bình: “Viện trợ! Viện trợ! Phạm nhân khu ngầm C13 xuất hiện bạo động! Không thể khống chế!”

Đuôi mãng xà từng chút từng chút đập vào trần nhà, mắt An Lan đỏ ngầu, tay bám vào cạnh trần, cuồng loạn xé nát tất cả thiết bị điều khiển nối với trần nhà. Đuôi mãng xà lập tức đập thủng một lỗ trên trần, tất cả thuốc ức chế được lắp trên đỉnh đều đổ ra. An Lan bám vào thân mãng xà phá tan bình dịch, lập tức xông ra ngoài.

Đuôi mãng xà lập tức đập sập toàn bộ hành lang tầng hai, các nhân viên vừa đến đều la hét bị chiếc đuôi đó đập vào tường. Con mãng xà điên cuồng cắn những thứ nó có thể với tới, cảnh vệ giương súng tán quang, còn chưa kịp bắn đã bị nó đập bay ra hành lang.

An Lan lập tức nhảy xuống vai một tên cảnh vệ, bẻ cổ gã quay về phía bức tường sảnh lớn, tên cảnh vệ la hét bóp cò súng, laser khổng lồ từ nòng súng bắn ra, trong nháy mắt thiêu thủng một lỗ lớn trên tường!

An Lan xoay người né, vai anh cọ qua cạnh laser, lập tức bị cắt ra một vết thương, nhưng anh dường như không cảm thấy đau đớn, nhanh chóng bò lên lưng mãng xà, từ lỗ thủng trên tường chui ra ngoài.

Thích Quân hoảng sợ nhìn hiện trường trong chốc lát đã trở nên hỗn loạn, hân đứng trong khu cách ly an toàn giữa sự hỗn loạn, phẫn nộ nhìn chằm chằm bóng dáng màu vàng đang bỏ trốn. Nhưng ngay sau đó hắn chợt nghĩ đến, trên cổ An Lan Linh có đeo vòng cổ gắn bom, hăn cười lạnh một tiếng.

Tuy nhiên, Thích Quân còn chưa kịp vui vẻ được bao lâu, một cảnh vệ đã hoảng loạn chạy tới, sốt ruột nói: “Tổ trưởng!! Bộ cảm ứng bom bị hỏng rồi!! Hắn sẽ chạy thoát khỏi Mặt Trăng!!”

Thích Quân tức giận chửi một câu, trong mắt bắt đầu xuất hiện tơ máu. Người đứng bên cạnh sợ hãi nhìn hắn, cẩn thận nói: “Tổ trưởng, ngài… ngài cuồng loạn…”

“Cút cho tôi!!! Thông báo cho cảnh sát!!! Ngọc Trai Đen vượt ngục!!!”

An Lan cảm thấy chắc là ông trời đã tạo ra cho anh một cơ hội, bộ cảm ứng bị hỏng giúp anh vượt ngục. Anh bóp nát vòng cổ gắn bom, khi thoát ra khỏi sự truy đuổi của cảnh sát, toàn thân đã đầy thương tích. Từng luồng ánh sáng lớn lóe qua lại trước mắt anh, mãng xà cuồng nộ đập nát một tòa tháp canh, đá sụp xuống chặn đường của không ít cảnh sát. Con mãng xà cong lưng trên đỉnh tháp canh, thân mình bắn ra, lập tức nhảy lên một phi cơ vận tải đang cất cánh từ nóc nhà, phi cớ nghiêng xuống, toàn bộ nhà tù Kim Thuẫn bắt đầu phát ra tiếng cảnh báo lớn.

An Lan che vai đang chảy máu, dùng sức lực cuối cùng mở khoang dưới phi cơ vận tải, chui vào giữa một đống hàng hóa, để con mãng xà ẩn vào không gian lượng tử, mệt mỏi ngã đầu ngủ.

———

Cố Hiểu Vũ phát hiện, từ khi trở về từ nhà tù Kim Thuẫn, Tề Linh hơi kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rốt cuộc kỳ lạ ở chỗ nào.

Kỳ nghỉ ba tháng này, Tề Linh quyết định về nhà, còn Cố Hiểu Vũ thì ở lại Đế quốc tinh. Biết Tề Linh phải đi, cậu rất không nỡ, mắt rưng rưng kéo y nài nỉ nửa ngày.

“Tớ sẽ quay lại sau hai tháng, dù sao còn phải chọn chuyên ngành.” Tề Linh an ủi, “Nhân cơ hội này cậu cũng rèn luyện thật tốt đi, tìm một công việc bán thời gian gì đó, học phí cấp thứ 16 quả thực dọa người.”

Tề Linh lần này về, chủ yếu có hai mục đích, thứ nhất đương nhiên là nhớ nhà; thứ hai, y cũng muốn mượn tư liệu gen nhân loại phong phú của ba mình để điều tra sâu hơn về dị hình dẫn đường.

Tề Linh chưa bao giờ nói với ba mẹ mình về chuyện đã xảy ra, y thậm chí còn không ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này. Y cho rằng, có lẽ y có thể tự mình giải quyết tốt vấn đề này, đợi đến khi thời cơ chín muồi y tự nhiên sẽ nói.

Cố Hiểu Vũ hỏi: “Cậu chọn ngành gì?”

“Đại khái sẽ chọn những thứ liên quan đến quân sự, còn cậu thì sao?”

Cố Hiểu Vũ cười cười: “Tớ thích luật.”

Tề Linh cười: “Vậy tơa phải giữ quan hệ tốt với vị viện trưởng tòa án tương lai của Đế quốc rồi.”

“Quan hệ chúng ta đã đủ tốt rồi!”

———

Ngày hôm sau, Tề Linh thu dọn hành lý rồi xuất phát, Cố Hiểu Vũ đưa y đến nhà ga không gian, từ Đế quốc tinh đến Hải Vương tinh phải mất gần hai ngày.

Tề Linh gọi điện thoại cho ba mẹ, ba y quanh năm đều làm việc trong tổ chức Gen nhân loại nên thời gian về nhà tương đối ít, mẹ y ở nhà buồn chán thì thỉnh thoảng viết truyện, giờ lại thành một tác giả có chút tiếng tăm. Ngày Tề Linh về nhà, bà vừa lúc ra ngoài gặp biên tập, phải về muộn một chút.

Nhà Tề Linh ở trong khu dân cư nổi tiếng với chất lượng môi trường, nhà y treo lơ lửng trên hồ bơi ở trung tâm hoa viên. Tề Linh gọi điện thoại cho Cố Hiểu Vũ báo bình an trước, kéo hành lý, dùng đồng tử của mình mở cổng, rồi lại thông qua so sánh trình tự DNA tự động, mở cửa nhà.

Nhìn ngôi nhà đã lâu không về, Tề Linh ngã phịch xuống chiếc sô pha mềm mại, thỏa mãn thở dài một hơi. Phòng y mẹ y đã dọn dẹp trước đó, gọn gàng mà đơn giản. Tề Linh sắp xếp đồ đạc xong, liền nằm trên giường ngây ngốc nhìn trần nhà.

Chỉ cần yên tĩnh lại, y sẽ nghĩ đến Ngọc Trai Đen bị thương kia.

Tề Linh không biết mình bị làm sao, chỉ là bị anh nhìn lướt qua một cái, y dường như bị ma ám. Y cảm thấy Ngọc Trai Đen mang đến cho y cảm giác không giống như một người sẽ làm ra chuyện thương thiên hại lí như vậy, cảm giác này rất phức tạp, Tề Linh cũng không thể nói rõ.

Tề Linh dần dần ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy đã là chạng vạng. Thời gian của Hải Vương tinh và Đế quốc tinh chênh lệch rất nhiều, Tề Linh vẫn cảm thấy mơ mơ màng màng.

Y làm một bữa tối đơn giản cho mình, cắn ống hút sữa chua ngồi trên sô pha xem TV, trên TV đang chiếu bản tin.

Bản tin đang phát tin tức về Tổng thống Liên bang Nhân loại của hệ Ngân Hà đến thăm quần thể sao bên ngoài hệ Ngân Hà, chỉ là không biết vì sao đang phát được một nửa đột nhiên gián đoạn, hình ảnh lại chuyển về phòng phát sóng. Tình huống này hiếm gặp, trừ khi có tin khẩn cấp cần chen ngang.

Góc trên bên trái TV ảo hiện một khối lập phương đen – dấu hiệu cảnh báo cấp cao nhất.

Chuyện gì xảy ra?

Tề Linh nhíu mày, chỉ nghe thấy người dẫn chương trình với vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đài chúng tôi vừa nhận được tin tức, trong lúc bảo trì bộ cảm ứng của nhà tù tối cao Kim Thuẫn trên Mặt Trăng thuộc Thái Dương hệ, một phạm nhân đang bị giam giữ đã vượt ngục. Mức độ nguy hiểm của phạm nhân này là cấp cao nhất, hiện đang chạy ra khỏi tinh hệ, đài chúng tôi sẽ cung cấp hình ảnh của phạm nhân, xin cư dân Thái Dương hệ tăng cường hệ số an toàn của nhà cửa, làm tốt các biện pháp phòng hộ, cảnh sát Đế quốc đã triển khai lực lượng lớn…”

Nghe thấy hai chữ Kim Thuẫn, cổ họng Tề Linh nghẹn lại, chỉ thấy trên quang bình nhanh chóng hiện ra hình ảnh thực tế ảo của phạm nhân. Tề Linh vừa nhìn, liền phun hết sữa chua trong miệng ra ngoài.

Ngọc Trai Đen??!!

Vượt ngục??!!

Tề Linh nhìn hình ảnh đang từ từ xoay tròn, Ngọc Trai Đen mặc áo tù, mãng xà Ngọc Trai Đen lượn quanh anh. Trên gương mặt kia có vài phần thiếu kiên nhẫn, vẻ mặt như thể “Các người rốt cuộc đã chụp đủ chưa”.

Không phải nói nhà tù Kim Thuẫn có thể vào mà không ra được sao?! Hóa ra cái vỏ bọc ngoài kia làm bằng bông à?! Một phạm nhân cảnh báo 5A vậy mà lại vượt ngục?!

Lại còn chạy về hướng này nữa!!!

Tề Linh đang cảm thấy hoảng loạn, từ ban công tầng hai đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn, như là có vật nặng gì đó hung hăng rơi xuống, toàn bộ ngôi nhà nổi bị đập đến rung lên ba cái. Tề Linh bị sốc đến nổi suýt nữa ngã khỏi sô pha, mãi mới ổn định được cơ thể. Ngôi nhà cũng không còn rung nữa, thế nhưng từ ban công tầng hai lại bay lên một làn khói.

Tề Linh lập tức rút con dao gọt hoa quả trên bàn ra, cầm nó giấu ra sau lưng, từ từ đứng dậy, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ban công tầng hai. Y cẩn thận không phát ra một chút tiếng động nào, từ từ di chuyển về phía ban công. Tề Linh từ từ giơ con dao nhỏ lên trước ngực, căng thẳng đến mức bước chân có chút chột dạ, y dẫm lên bậc thang cuối cùng, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy…

Trên ban công là một người.

Người kia mặt úp xuống đất, quần áo rách rưới, làn da lộ ra chi chít những vết thương lớn nhỏ, có vết thương thậm chí còn đang chảy máu, một vết thương bị laser bắn trên vai đặc biệt nghiêm trọng. Tề Linh ngây ngốc đứng tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Y thấy cổ, cổ tay và mắt cá chân của người kia đều có vết còng, sưng đỏ thành một vòng.

Tề Linh hít một hơi, y sợ rằng mình đã biết người đó là ai.

Một con mãng xà lén lút bò lên theo bức tường, lẻn đến ban công tầng hai, quấn quanh bảo vệ cơ thể người kia, phun lưỡi, đôi mắt rắn của Ngọc Trai Đen phòng bị nhìn chằm chằm Tề Linh đang nhát gan. Ban công vốn rất lớn, bị con mãng xà chiếm một nửa, cơ bản là không có chỗ để đặt chân.

Tề Linh đờ ra, đờ ra ước chừng một phút.

Người nằm đây chính là Ngọc Trai Đen, kẻ đang khiến cả Thái Dương hệ náo loạn.

Ngọc Trai Đen đang nằm trên ban công nhà y.

Ngọc Trai Đen.

Nằm ở.

Nhà y.

Trên ban công.

Tề Linh cuối cùng cũng giật mình tỉnh táo lại, xông vào phòng, tóm lấy quang bình quang trên bàn, run rẩy muốn gọi cho cục cảnh sát. Con mãng xà kia đi theo y vào phòng, những chiếc vảy lạnh lẽo đầy tính uy hiếp cọ qua chân Tề Linh, làm y sợ đến mức nhảy dựng lên.

Mãng xà nheo mắt nhìn y, ánh mắt kia dường như đang nói “Mày dám báo cảnh sát tao sẽ ăn thịt mày”. Tề Linh nuốt nước miếng, nặn ra một nụ cười khó coi: “Đại xà huynh đệ, có chuyện thì từ từ nói…”

Không ngờ con rắn kia cũng không làm gì, chỉ chăm chú nhìn Tề Linh một lúc, sau đó lại quay về bên cạnh chủ nhân của nó. Con mãng xà dùng đầu cọ vào vai Ngọc Trai Đen, rất lo lắng cho chủ nhân đang hôn mê. Tề Linh thấy Ngọc Trai Đen đang suy yếu nằm trên đất, máu đã tụ lại thành một vũng nhỏ.

Tề Linh cảm thấy theo lẽ thường thì giờ y nên báo cảnh sát, nhưng y lại lo con mãng xà đáng sợ kia sẽ làm gì mình. Y chỉ là một dẫn đường phổ thông, nó chỉ cần động đuôi một cái thôi cũng đủ để khiến y mất nửa cái mạng.

Tề Linh nhíu mày nhìn người đang bất tỉnh, trong lòng rất chần chừ. Con mãng xà quay đầu lại, nheo mắt, hướng về phía Tề Linh phun lưỡi, dường như đang kêu Tề Linh giúp đỡ chủ nhân của nó.

Mồ hôi lạnh của Tề Linh tuôn ra, tay cầm quang bình cũng ướt đẫm mồ hôi. Trong phòng mùi máu tươi nồng nặc, Tề Linh không chịu nổi nữa. Ngọc Trai Đen nằm rạp trên đất, trên mặt không có một tia huyết sắc, khắp nơi đều là vết máu loang lổ, tất cả đều thể hiện rằng hiện tại anh vô cùng suy yếu. Tề Linh không muốn gây rắc rối cho mình, nhưng y lại có chút không đành lòng.

Cuối cùng, Tề Linh vẫn quyết định, trước tiên cứu anh đã, muốn báo cảnh sát cũng không thể báo một người chết.

Tề Linh nhẹ nhàng lật Ngọc Trai Đen lại, đôi mắt anh khẽ nhắm, khóe môi vương một sợi máu. Tề Linh rất tò mò anh đã chạy từ Mặt Trăng đến Hải Vương tinh bằng cách nào, người thường trong điều kiện không có thiết bị tốc độ cao thì căn bản không thể nhanh như vậy được.

Tề Linh một tay ôm lấy cổ anh, một tay luồn vào dưới đầu gối anh, muốn ôm anh vào trong phòng, không ngờ Ngọc Trai Đen đột nhiên mở mắt, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Tề Linh, xung quanh đồng tử chằng chịt tơ máu cuồng loạn.

Tề Linh nhanh chóng vươn tư duy xúc giác. Hiện tai y hiện tại là một dẫn đường phổ thông, lực trấn an cũng chẳng ra gì, nhưng dù sao cũng có chút tác dụng. Y cẩn thận đi vào thế giới tinh thần của Ngọc Trai Đen, cố gắng trấn an sự cuồng loạn trong tinh thần của anh…

Thế giới tinh thần của anh này cũng quá phức tạp rồi!

Tề Linh mồ hôi đầy đầu trấn an nửa ngày, mới thấy được chút hiệu quả. Y bế Ngọc Trai Đen lên, đặt anh trong phòng tắm của phòng mình, y nhanh chóng tìm hộp thuốc, đang chuẩn bị cởi quần áo của Ngọc Trai Đen thì anh nói: “Đừng chạm vào tôi.”

Giọng anh rất nhẹ, nhưng đầy tính uy hiếp. Tề Linh thầm ám chỉ: “Tôi đến cứu anh, không phải đến bắt anh, thả lỏng, vết thương của anh rất nghiêm trọng.”

Trong tình huống bị thương, Ngọc Trai Đen tiếp nhận ám chỉ dễ dàng hơn nhiều, tơ máu trong mắt từ từ rút đi, anh nhắm mắt nghiêng đầu ngủ gục trên sàn nhà.

Tề Linh cảm thấy mình đúng là quá khổ, đối tượng y lần đầu tiên cởi quần áo trong đời lại là một người đàn ông, lại còn là một phạm nhân! Y lẩm bẩm cởi quần áo anh, càng cởi lại càng phát hiện vóc dáng Ngọc Trai Đen đặc biệt đẹp, ngay cả Tề Linh – người quanh năm kiên trì rèn luyện – cũng cảm thấy hâm mộ. Khi Tề Linh nghiêng mắt kéo quần anh xuống, anh lại mở mắt ra, đôi mắt rắn sắc bén gắt gao khóa chặt Tề Linh, cúi đầu nhìn lướt qua nửa thân trên trần của mình, trong mắt dần dần đọng lại một luồng sát khí.

Tề Linh kéo quần anh, nuốt nước miếng, nói: “Anh đừng căng thẳng, tôi là…”

“Cậu báo cảnh sát?”

Ngọc Trai Đen lạnh lùng mở miệng, ánh mắt gần như muốn đâm thủng một lỗ trên người Tề Linh.

“Vẫn chưa…”

“…”

Tề Linh chần chờ nói: “… Tôi cảm thấy anh nên tự thú đi… thật sự…”

Ngọc Trai Đen nâng một chân đá vào xương bả vai Tề Linh, y đau hô một tiếng, ngã ra cạnh bồn tắm. Con mãng xà từ cửa bò vào, há cái miệng rộng đầy máy về phía Tề Linh, những chiếc răng nanh sắc nhọn khiến Tề Linh kinh hãi. Tề Linh tuy là người tốt, nhưng y cũng không quên Ngọc Trai Đen chính là một phạm nhân.

Ngọc Trai Đen giãy giụa ngồi dậy, trên gương mặt tuấn mỹ rải một tầng mồ hôi li ti, mồ hôi chảy đến vết thương trên người, ngấm vào làm anh đau rát. Anh thở hổn hển vài hơi, ngước mắt trừng Tề Linh, trầm giọng nói: “Có thuốc không?”

Tề Linh cẩn thận đưa hộp thuốc qua, mãng xà há miệng cắn, ngậm lấy đưa đến tay Ngọc Trai Đen. Ngọc Trai Đen lấy băng gạc và thuốc sát trùng, trực tiếp đổ lên vết thương, chẳng màng đau đớn. Tề Linh nhìn mà da đầu tê dại: “Anh làm như vậy không được, phải xử lý cẩn thận, tôi giúp anh nhé?”

Ngọc Trai Đen lạnh lùng ra lệnh: “Cậu đứng yên ở đó đừng nhúc nhích.”

Tề Linh thấy vết thương bị toác ra, thịt non đầy máu tươi bị lật ra ngoài, máu chảy đầm đìa đến mức y không dám nhìn, đứng dậy nói: “Tôi giúp anh đi, tôi biết một chút, ba tôi là bác sĩ.” Ngọc Trai Đen không để ý đến y, cúi đầu lo quấn băng gạc cho mình. Tề Linh biết anh rất đề phòng mình, nói: “Tôi đảm bảo không hố anh đâu.”

Ngọc Trai Đen đau đến toàn bộ cánh tay đều tê dại, anh thở hổn hển vài hơi, nhìn chằm chằm Tề Linh vài giây, ném thuốc qua: “Cậu tới.”

Tề Linh đi tới, ngồi xổm xuống, cẩn thận giúp anh xử lý vết thương. Cơ bắp căng cứng của Ngọc Trai Đen cũng dần dần thả lỏng, vừa thả lỏng thì người liền mệt mỏi, khi Tề Linh vẫn đang xử lý vết thương, anh đã ngủ thiếp đi.

Tề Linh xử lý xong, cẩn thận chuyển Ngọc Trai Đen lên giường, lúc này mới nhanh chóng đi dọn dẹp vết máu và mùi của lính gác trên ban công của mình. Rất nhanh cục quản lý tiểu khu gọi điện thoại đến hỏi đã xảy ra chuyện gì, Tề Linh đành phải nói dối là y đang làm thí nghiệm thì không cẩn thận làm nổ.

Sau khi chữa trị, Ngọc Trai Đen ngủ tương đối an ổn, con mãng xà của anh cũng lượn lờ xung quanh anh, thấy Tề Linh, chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn y một cái, cũng không có uy hiếp như trước nữa.

Tề Linh mệt mỏi, ngồi trên sô pha thở dài, lúc này y mới phát hiện, Bánh Bao đã bị con rắn kia dọa, co rúm lại ở trong góc, mắt rưng rưng toàn thân run rẩy. Tề Linh đi qua bế nó lên, vuốt ve đôi tai đang run rẩy của nó. Bánh Bao vừa ngửi thấy mùi của Tề Linh, liền dùng sức chui vào trong lòng y. Tề Linh nhìn về phía con mãng xà to lớn đến kinh người đã chiếm toàn bộ sô pha, không vui nói: “Đều tại cậu, dọa nó sợ rồi kìa!”

Con mãng xà dường như muốn bò lại đây xem một chút, nhưng Bánh Bao vừa nhìn thấy nó liền run, mãng xà đành thè lưỡi đi chỗ khác.

Ngọc Trai Đen ngủ nửa tiếng thì từ từ tỉnh lại, anh có chút mờ mịt với hoàn cảnh đột nhiên xa lạ, sau đó cảm nhận được đau đớn từ vết thương trên người, cuối cùng anh phát hiện quần áo của mình bị thay đổi, liền ngồi dậy.

Tề Linh ngồi trên sô pha, thấy Ngọc Trai Đen tỉnh, hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”

Ngọc Trai Đen nhíu mày nhìn y, tầm mắt dừng lại trên quang bình trong tay y. Cơ thể bị thương và vẻ đề phòng lạnh nhạt làm anh trông có vẻ cao ngạo xa cách, anh nhìn chằm chằm Tề Linh, giọng còn có chút khàn khàn: “Cậu là ai?”

Tề Linh nghĩ thầm giờ mới hỏi y là ai, đáp: “Chúng ta đã gặp mặt trước đó, tôi ở trong nhóm học sinh tham quan kia.” Tề Linh thấy anh không có chút phản ứng nào, chắc là cũng không nhớ, bất đắc dĩ nói: “Tôi vừa giúp anh bôi thuốc, vết thương không có vấn đề gì lớn, dưỡng mấy ngày thì tốt thôi.”

Tề Linh bước một bước về phía anh, không ngờ Ngọc Trai Đen há miệng liền nói: “Đừng đến gần tôi.”

Tề Linh biết anh vì bị giam giữ lâu, nên tâm lý rất cảnh giác, nhanh chóng ôm Bánh Bao vào trước ngực, lắc lắc thân hình mập mạp của nó: “Anh xem, đây là thú lượng tử của tôi…” y lại chỉ chỉ con mãng xà Ngọc Trai Đen to lớn đến kinh người đã chiếm toàn bộ sô pha, “Đó là thú lượng tử của anh, tôi không làm hại được anh đâu, anh đừng sợ, được không?”

Đối phương lộ ra một chút khinh thường: “Tôi không sợ cậu làm hại tôi, tôi là sợ tôi cuồng loạn làm cậu bị thương, cậu cho rằng cậu có thể làm gì tôi?”

Ngọc Trai Đen quét mắt nhìn con thỏ trắng nhỏ đang run bần bật, biết đó là một con thỏ áo lan – thỏ áo lan là một trong những loài thú lượng tử ít lực công kích nhất trên thế giới này.

Tề Linh trợn mắt, được rồi, anh là trọng phạm nên anh trịch thượng.

“Cậu là dẫn đường?”

Tề Linh gật gật đầu, y lựa chọn không nói chuyện động dục ngày đó.

Ngọc Trai Đen nhắm mắt lại, dường như đang cố gắng hồi tưởng cái gì, nhíu mày nói: “Tại sao tôi lại ở đây?”

“Anh giống như một viên đạn pháo nện vào ban công nhà tôi, suýt chút nữa đập thủng sàn nhà.” Tề Linh bất đắc dĩ nói, “anh đã làm cách nào để chạy từ Kim Thuẫn đến đây vậy?”

Ngọc Trai Đen lắc đầu, không biết là không nhớ hay là không muốn nói. Tề Linh thở dài, nói: “Thôi, anh nghỉ ngơi trước đi.” Y cầm lấy quang bình, đứng dậy chuẩn bị đi. Bây giờ người cũng tỉnh rồi, Tề Linh dù có tốt bụng đến đâu cũng không thể nói gì hơn, nên báo cảnh sát vẫn phải báo.

Ngọc Trai Đen nghe vậy, đôi mắt khẽ nhướng lên, con mãng xà bên cạnh cũng rít một tiếng.

Tề Linh làm bộ không thấy, mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, không ngờ mắt cá chân y đột nhiên truyền đến một trận lạnh lẽo. Y cúi đầu nhìn, con mãng xà đã dùng đuôi cuốn lấy chân y. Tề Linh cứng đờ quay đầu lại, An Lan gối đầu nằm trên giường y, nheo mắt nhìn: “Muốn báo cảnh sát?”

Tề Linh có chút hối hận vì sự bốc đồng nhất thời đã cứu anh, bây giờ thì hay rồi, bị anh cắn ngược lại một miếng.

An Lan là tội phạm, trọng phạm, trước khi vượt ngục đều là tù chung thân. Bây giờ lại thêm tội vượt ngục và tấn công cảnh sát, nếu như bị bắt được thì chắc chắn sẽ bị ném thẳng vào hố đen. Nếu anh cứ ở lại không đi, thì Tề Linh mới là người xui xẻo. Tề Linh lấy hết can đảm nói: “Hắc đại ca? Anh tính khi nào dọn ổ?”

Anh nhíu mày: “Cái gì?”

“Anh không biết người ngoài đều gọi anh như vậy sao?” Tề Linh nói, “Thôi, gọi Ngọc Trai Ngọc Trai cũng không hay lắm, tên thật của anh là gì?”

An Lan im lặng không nói gì, Tề Linh nghĩ thầm chắc anh cũng không muốn nói cho mình, nhún vai một cái rồi thôi. Không ngờ An Lan lại mở miệng nói: “An Lan.”

Tề Linh bình tĩnh lại, trước hết đừng chọc anh, tóm lại trước tiên cứ nghe lời anh không báo cảnh sát, chờ anh lơ là rồi báo sau. Nếu đến lúc đó bị quy trách nhiệm, y còn có thể nói là bị anh uy hiếp.

An Lan hỏi: “Ngày đó là ai đã khiến tôi đến kỳ kết hợp nhiệt?”

Tề Linh suýt nữa hộc máu, nhất thời ấp úng không biết nên nói thế nào. An Lan thấy thế, lại hỏi: “Không phải cậu nói cậu ở trong đám học sinh đó sao? Rốt cuộc là ai?”

Tề Linh chột dạ nói: “Anh biết rồi thì sao? Chẳng lẽ đi tìm người ta à?”

An Lan nói: “Cậu là một dẫn đường thì cũng nên biết, bây giờ tôi rất dễ cuồng loạn, cần dẫn đường để trấn an tôi. Lực trấn an 100% độ tương thích là bất kỳ dẫn đường nào khác cũng không thể sánh bằng.” Nói xong anh còn liếc nhìn Tề Linh một cái, đại khái là chê y quá yếu.

“Tôi đương nhiên biết, nhưng mà...” Tề Linh chần chờ nói, “Hôm đó có mấy chục người lận, tôi cũng không biết là ai. Trên đường tôi còn đi vệ sinh...”

An Lan không nói gì, nhưng trong mắt có thêm vài phần thất vọng. Tề Linh chột dạ nói: “Anh nhìn tình trạng mình xem. Dù tìm được, người ta chưa chắc giúp anh. Chẳng lẽ anh định cưỡng ép đánh dấu?”

An Lan nhíu mày nói: “Tôi sẽ không làm loại chuyện đó. Ít nhất cũng phải để người đó giúp tôi kiểm soát hoàn toàn cơn cuồng loạn, tôi mới có thể hồi phục tốt.”

Anh, một trọng phạm, lại nói không làm chuyện đó? Tề Linh hơi bất ngờ trước lời của anh.

“Anh có thể chịu được kết hợp nhiệt à?”

“Kết hợp nhiệt thì tính là gì.”

Giữa hai lông mày An Lan lộ rõ vẻ mệt mỏi, tầm mắt anh dừng lại trên người Tề Linh vài giây, trong lòng đột nhiên nảy ra một chút tâm tư. An Lan cười thầm trong lòng, 100% không được, bây giờ anh chỉ cần là một dẫn đường là có thể chống đỡ. Anh ra vẻ bình tĩnh nói: “Cái người kia, cậu có thể lại gần một chút không? Tôi có lời muốn nói với cậu.”

“Tôi tên là Tề Linh, anh muốn nói gì?” Tề Linh đi tới, cong lưng nhìn anh.

Không thể không nói, nhìn gần, An Lan thật sự là một người đàn ông rất có mị lực, mang vẻ đẹp điển hình của phương Đông.

An Lan ngẩng đầu nhìn y, ghé sát vào tai y. Tề Linh cho rằng anh muốn nói gì, đợi nửa ngày, An Lan cũng không có động tĩnh gì. Tề Linh đang định hỏi, lại đột nhiên cảm giác có cái gì đó ướt nóng mềm mại trèo lên vành tai mình. Vật mềm mại đó bao lấy vành tai mình, nhẹ nhàng vuốt ve một trận.

Tề Linh lập tức hóa đá, cả người cứng đờ ở mép giường.

Đầu lưỡi An Lan chưa đã thèm mà cắn nhẹ vành tai Tề Linh một cái, rồi lùi lại. Đầu óc Tề Linh “ong” một tiếng, y lập tức ngã ngồi trên sàn nhà, trừng mắt nhìn chằm chằm An Lan “Anh anh anh anh” nửa ngày.

Anh ta vậy mà lại đánh dấu tạm thời mình?!

Phải biết, tuy vị trí đánh dấu vĩnh viễn của mỗi dẫn đường có khác nhau, nhưng vành tai đều là nơi đánh dấu tạm thời.

An Lan một lần nữa nằm xuống, khẩu khí bình thản như vừa nãy mình chỉ vừa liếm một que kem: “Xin lỗi, tôi thực sự rất cần một dẫn đường.”

Trên vành tai Tề Linh xuất hiện một ký hiệu lấm tấm màu nhạt, đó là ký hiệu đánh dấu tạm thời.

Tề Linh xù lông: “Anh...!!! Tôi với anh độ tương thích thấp như vậy mà anh cũng dám hạ miệng ư?!! Anh không thấy ghê tởm à?!! Tôi cứu anh mà anh lại đối xử với tôi như vậy!! Đúng là mắt bị mù!! Đây là cưỡng chế đánh dấu!! Đây là phạm pháp!!”

“Tôi đã là tù chung thân rồi, ai còn quản chuyện này nữa.”

“Lỡ tôi có đối tượng thì sao?!”

“Cậu còn chưa từng bị người khác đánh dấu đúng không? Nếu không tôi đã không thể đánh dấu được.”

Tề Linh giận dữ nói: “Đồ trên người anh là của tôi, ngủ là giường của tôi!! Tin không tôi một giây làm anh cút ngay!!”

Lúc này, mãng xà Ngọc Trai Đen chậm rãi bò đến bên cạnh Bánh Bao, dùng cái đầu lạnh lẽo tò mò cọ cọ thân hình nhỏ bé của nó. Con thỏ dường như không còn sợ hãi như lúc trước, ngẩng đầu nhút nhát nhìn nó.

An Lan ngắt lời Tề Linh đang ồn ào: “Có nước không? Tôi muốn uống nước.”

Tề Linh theo bản năng muốn nói cút ngay, nhưng sự thần phục bên trong cơ thể sau khi bị đánh dấu tạm thời lập tức bùng phát. Y cắn răng giận dữ trừng mắt nhìn anh, xoay người đi rót một cốc nước, nặng nề đặt ở đầu giường.

An Lan uống một chút nước, nói: “Cậu không cần lo, sau mười ngày sẽ biến mất.”

“Mười ngày?! Lâu thế?! Không phải hai ba ngày sao?!”

An Lan nói: “Hai ba ngày là trên lý thuyết, cụ thể phải dựa vào sức mạnh của lính gác mà quyết định.”

Mặt Tề Linh đen hơn phân nửa, An Lan là một lính gác siêu mạnh, đây là điều không thể nghi ngờ.

“Nếu cậu với cái dẫn đường có độ tương thích 100% kia học cùng một trường, thì muốn tìm được người đó hẳn không khó.” An Lan nói, “Tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi tìm người đó. Đến khi cậu tìm được, tôi sẽ rời khỏi đây.”

“Anh muốn ở lại nhà tôi?”

“Tôi không có chỗ nào khác để đi.”

Tề Linh: “Ai đồng ý?! Tôi hỏi anh ai đồng ý?! Ang ở nhà tôi? Mơ đẹp nhỉ!”

An Lan đã dự đoán được y sẽ nói như vậy, nhưng khi nghe Tề Linh nói ra, trong lòng anh vẫn có chút khó chịu, dù sao anh vừa được y cứu, vốn còn có vài phần hy vọng.

Thấy An Lan không nói gì, Tề Linh sốt ruột: “Gia gia, tôi đây là chứa chấp tội phạm, hơn nữa là tội phạm nguy hiểm cấp độ 5 sao. Anh muốn tôi chết à? Anh lết chân đến một tinh cầu nào đó ít người hơn đi. Tôi đảm bảo không nói chuyện anh ở lại đây ra ngoài, được không!!”

An Lan trầm mặc một lát, ném cho Tề Linh ba chữ: “Tôi muốn ở.”

“...Cái này mẹ nó không phải do anh quyết định!!”

Tính thần phục trong đầu Tề Linh làm y suýt nữa thốt ra một chữ “được”, y vội vàng sửa miệng, chỉ muốn đập đầu xuống sàn nhà mà chết quách cho xong.

“Nếu thật sự bị phát hiện cậu có thể nói là tôi uy hiếp cậu.”

“Anh đúng là đang uy hiếp tôi!!”

An Lan chui vào trong chăn ngủ, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt xám như tro tàn của Tề Linh. Lúc này, Tề Linh đột nhiên nghe thấy tiếng mở khóa từ cổng lớn, y giật mình nhảy dựng lên, hoảng sợ nói: “Không xong! Mẹ tôi đã về rồi!” Y nhìn về phía An Lan, trong mắt càng thêm hoảng sợ: “Mẹ tôi mà phát hiện anh thì chắc chắn sẽ nói cho ba tôi, nếu anh bị ba tôi thấy thì xong...”

Mãng xà Ngọc Trai Đen nhanh như chớp liền co mình lại dưới gầm giường, cũng may giường Tề Linh tương đối cao, miễn cưỡng nhét vừa thân hình to lớn của nó.

Ngoài cửa phòng Tề Linh truyền đến một trận tiếng giày cao gót, đồng thời một giọng nữ vui vẻ từ xa tới gần vang lên: “Linh Linh, mẹ về rồi...”

Tề Linh luống cuống nhìn cửa, phòng y không có khóa, mẹ y có thể vào bất cứ lúc nào. Y nhìn An Lan trên giường, cắn răng một cái, vén chăn lên chui vào, dùng sức khóa chặt An Lan trong chăn, vừa mới nằm xuống thì cửa phòng đã bị mở ra.

Người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc váy bồng màu xanh lam đầy sức sống đi vào, khi nhìn thấy con trai mình giống như một cái bánh chưng bị khóa chặt trong chăn, bà kỳ quái nhíu mày: “Linh Linh, con làm sao vậy?”

Tề Linh giả bộ một bộ vừa mới tỉnh ngủ, tay thì ở trong chăn gắt gao ấn An Lan, chân cũng kẹp chặt anh, ngái ngủ nói: “Mẹ, mẹ về rồi...”

“Con vừa mới tỉnh ngủ à?” Tô Na ngồi ở mép giường, sờ sờ tóc Tề Linh, “Mệt hả? Ngủ thêm một lát đi, mẹ đi làm chút đồ ăn ngon cho con.”

“Vâng.”

Tô Na đứng lên, thú lượng tử của bà, một con thỏ áo lan màu xám có thân hình hơi lớn hơn một chút đang ngồi xổm ở cửa nhai một cọng cỏ. Tô Na đánh giá con trai một cái, cảm thán nói: “Trời ạ, lâu như vậy không gặp con béo lên một vòng à, cái chăn này phồng lên như chứa hai người ấy.”

Tề Linh cười gượng hai tiếng, Tô Na cười cười: “Tỉnh ngủ thì mau xuống dưới, mẹ làm đồ ăn cho con.” Nói xong bà đứng lên đi ra ngoài cửa, đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng giày cao gót đi xa, Tề Linh mới thở dài một cái, vén chăn lên thả An Lan ra, anh khó chịu trở mình, ngủ tiếp.

Tề Linh nằm trên giường, bất tri bất giác bắt đầu thưởng thức đường cong cơ bắp hoàn hảo của An Lan. Chờ đến khi y phản ứng lại, quả thực muốn hung hăng tát cho mình một cái. Tề Linh biết vì đánh dấu tạm thời, y sẽ nảy sinh hảo cảm với An Lan. Y nhanh chóng bò dậy từ trên giường, hết lần này đến lần khác tự nhủ với mình rằng An Lan chính là một tên tội phạm giết 20 người không chớp mắt, để mình không được phạm sai lầm.

“Vậy tôi đi xuống dưới với mẹ đây, tôi cầu xin anh, đi nhanh đi!!” Tề Linh vẻ mặt ủ rũ bỏ lại một câu, mở cửa chạy ra ngoài.

Tề Linh hít một hơi thật sâu, ôm Bánh Bao đi xuống phòng khách. Tô Na đang bưng thức ăn lên bàn ăn, thấy Tề Linh xuống dưới, xông lên ôm con trai dùng sức nhét vào bộ ngực đầy đặn của mình, hôn Tề Linh một cái thật mạnh.

“Mẹ nhớ con lắm!”

Thú lượng tử của Tô Na – con thỏ áo lan tên Đám Mây – cũng vây quanh Tề Linh thân mật chạy vòng vòng.

“Bánh Bao cũng mập lên rồi!”

“Vâng, nó ăn còn nhiều hơn con.”

Tề Linh bị Tô Na đẩy ngồi vào bàn ăn. Tô Na ngồi đối diện y, vẻ mặt hạnh phúc nhìn con trai cao lớn đẹp trai của mình ăn. Hào quang tình mẹ mạnh mẽ của một dẫn đường lúc này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

“Con thật sự quá tuyệt vời, vậy là có thể thuận lợi thăng lên cấp 16. Ba với mẹ vốn còn có chút lo lắng đấy.”

Tề Linh nói: “Ba vất vả như vậy, mẹ đừng để ba lo, cứ để ba yên tâm nghiên cứu đi.”

Tô Na gật gật đầu, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Linh Linh này, nói thật, học kỳ sau con tuyệt đối đừng chọn ngành y học đấy nhé. Con xem ba con kìa, cứ như gen mới là vợ ông ấy ấy.”

Tề Linh đầy đồng cảm gật đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con không có hứng thú với y học.”

Tô Na hài lòng gật gật đầu, như là đột nhiên nhớ ra điều gì nói: “Con có thấy bản tin kia không? Chuyện Ngọc Trai Đen vượt ngục ấy.”

Tề Linh trong lòng căng thẳng, sặc một chút: “Sao vậy ạ?”

“Mẹ thấy chính phủ kỳ này đúng là ăn hại, tiền thuế của chúng ta nộp lên một chút tác dụng cũng không có, còn nuôi một đám phạm nhân. Còn nhà tù Kim Thuẫn nữa, thổi phồng ghê gớm lắm, thế mà lại để một trọng phạm nguy hiểm như vậy chạy thoát, đúng là đáng lo.” Tô Na nhíu mày nói: “Linh Linh à, gần đây con ra ngoài cũng về sớm một chút, mẹ phải đi sửa chữa lại tấm chắn an toàn trong nhà.”

Tề Linh nhanh chóng gật đầu.

Ai ngờ tên Ngọc Trai Đen kia lúc này đang ở trong phòng y, ăn vạ không chịu đi đâu!!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play