Kỳ thi cuối khóa kéo dài năm ngày, bao gồm tất cả các môn lý thuyết và thực hành bắt buộc. Tề Linh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi gần như đi muộn vào ngày thi. Kết quả được công bố sau ba ngày, y đạt 48/50, suýt soát lọt vào danh sách. Điểm tối đa là 1000, trong đó lý thuyết chiếm 600 và thực hành chiếm 400. Y đạt 460 điểm lý thuyết và 390 điểm thực hành.
Kỳ nghỉ hè kéo dài ba tháng. Khoảng thời gian này dành riêng cho học sinh sắp lên cấp 16, để họ suy nghĩ về tương lai của mình, cũng như để nhiều người vừa học vừa làm thêm.
Một tuần sau, top 50 học sinh dẫn đường của cấp 15 chính thức khởi hành, bước lên chuyến tàu đi đường hầm không gian đến Mặt Trăng, trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Gia đình Tề Linh sống ở Hải Vương tinh thuộc Thái Dương hệ. Từ khi lên cấp 13, y rất ít khi về nhà. Giờ đây, khi một lần nữa đặt chân đến Thái Dương hệ, y cảm thấy nhớ nhà.
Di chuyển từ Đế quốc tinh đến Mặt Trăng bằng tàu không gian mất khoảng một ngày. Con tàu được trang bị đầy đủ tiện nghi, nên sau kỳ thi căng thẳng, các học sinh đã thỏa sức vui chơi suốt cả ngày trên tàu.
Lần này, theo thông lệ, lộ trình của các học sinh lính gác xuất sắc không giống với dẫn đường. Họ sẽ đến thăm và học tập tại Trung tâm Nghiên cứu Khoa học Vũ trụ tối cao ở Thổ tinh, thuộc hệ Ngân Hà.
So với địa điểm mà nhóm dẫn đường đến là nhà tù Kim Thuẫn, Tề Linh bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Y có linh cảm rằng có điều gì đó sắp xảy ra.
Bề ngoài, nhà tù Kim Thuẫn trông giống như một thành trì xinh đẹp, hài hòa với khung cảnh xanh tươi, sông núi tuyệt đẹp trên bề mặt Mặt Trăng. Năm đó, chính phủ đã cải tạo Mặt Trăng để xây dựng nhà tù này. Tuy nhiên, những người chưa từng đặt chân vào đây không thể biết rằng – nhà tù Kim Thuẫn mang vẻ ngoài thiên thần nhưng lại ẩn chứa trái tim của quỷ dữ.
Lấy ví dụ, khi có một trọng phạm cố gắng vượt ngục mà Kim Thuẫn không thể ngăn chặn, vũ khí cuối cùng sẽ được kích hoạt. Mỗi phạm nhân đều đeo một chiếc vòng cổ có gắn thiết bị cảm ứng. Một khi thiết bị này vượt qua tầng khí quyển của Mặt Trăng hoặc cảm nhận được phạm nhân đang cố gắng phá hủy vòng cổ, một công tắc sẽ được kích hoạt. Quả bom nano được cấy vào vòng cổ sẽ phát nổ, biến người đó thành khói bụi ngay lập tức. Vì án tử hình đã bị bãi bỏ nên thiết bị này chỉ được sử dụng trong trường hợp bất khả kháng.
(như Onepiece ó)
Tuy nhiên, Tề Linh nghe nói, gần đây bộ cảm biến của thiết bị này đang gặp vấn đề và cần phải bảo trì.
Người dẫn đầu vẫn là giáo viên chủ nhiệm của họ. Sau khi dặn dò những điều cần chú ý một cách nghiêm túc, thầy dẫn các học sinh mặc đồ cách ly đi vào qua lối đi nội bộ dành cho nhân viên.
Trong nhà tù, cả dẫn đường và lính gác đều bị giam giữ. Để tránh tình trạng tin tức tố gây hỗn loạn, tất cả học sinh đã được khám sức khỏe trước khi đến. Dựa trên mức độ tương thích khác nhau, họ được sắp xếp lộ trình tham quan an toàn. Mặc dù vậy, tất cả mọi người đều mặc đồ cách ly tin tức tố.
Các phòng giam đều được làm bằng kính công nghiệp cường độ cao, mọi hành động của phạm nhân đều được nhìn thấy rõ ràng. Khi các học sinh đi qua, không ít phạm nhân đã dán mặt vào kính, nhìn chằm chằm họ với ánh mắt như đang nhìn một đàn cừu non chờ bị làm thịt.
Đặc biệt, cừu của Cố Hiểu Vũ sợ đến mức run rẩy, rúc vào lòng chủ nhân. Trong khi đó, chủ nhân của nó cũng run lẩy bẩy, bám chặt lấy cánh tay của Tề Linh, người đang giữ vẻ mặt thản nhiên.
Thầy giáo đã dặn dò trước khi đến, rằng các học sinh không được đối mặt với những phạm nhân đó. Một số người là dẫn đường siêu cường, mặc dù đã có đồ cách ly và máy che chắn tư duy, nhưng vẫn rất nguy hiểm.
Tề Linh thì không mấy bận tâm, y gật đầu và mỉm cười với các phạm nhân như một lãnh đạo đi thị sát. Cố Hiểu Vũ ở bên cạnh toát mồ hôi lạnh, ra sức kéo áo y.
Một nhân viên của Kim Thuẫn đang đi phía trước giới thiệu về cơ chế quản lý và các thiết bị an toàn của nhà tù, giọng nói không giấu được vẻ tự hào.
Sau khi đi một vòng, Tề Linh cảm thấy cuộc sống của các phạm nhân ở đây khá thoải mái. Mặc dù bị giám sát toàn diện, phải che giấu khi muốn giải quyết nhu cầu cá nhân, nhưng mỗi phòng đều có hai người, rất rộng rãi, thức ăn cũng khá ngon, và thú lượng tử của họ cũng được nhốt chung. Có lẽ còn thoải mái hơn nhiều so với việc trốn chạy ở bên ngoài.
Tuy vậy, dưới lớp quần áo của các phạm nhân vẫn ẩn chứa đầy những vết thương, rất nhiều vết thương do đủ loại dụng cụ tra tấn gây ra. Những vết thương đó giống như những dấu hiệu của sự khuất phục, chói mắt và bất an. Ánh mắt của nhiều phạm nhân trở nên vô hồn, như thể họ chỉ còn biết đến ba bữa một ngày. Và cùng với việc mất đi tự do, họ cũng đã đánh mất một điều gì đó khác.
Kim Thuẫn chính là một nơi như vậy.
Tuy nhiên, Tề Linh chú ý đến một điều, khu C của Kim Thuẫn – nơi họ đang đứng – là khu vực có hệ số an toàn cao nhất, nhưng y không thể nhận ra sự khác biệt nào so với các khu khác. Chỉ là, các phòng giam ở khu C có hình lục giác đều, và ở trung tâm mặt đất hình lục giác khổng lồ có một hình lục giác nhỏ.
Dường như có một thứ gì đó ở bên dưới lòng đất.
Nhưng nhân viên Kim Thuẫn không nói gì về điều này, Tề Linh cũng không có cơ hội để hỏi. Lúc này, Hiểu Vũ ở bên cạnh chạm vào cánh tay Tề Linh, nhỏ giọng nói: “Cậu nói xem, có khi nào phía dưới đó giam giữ Ngọc Trai Đen không?”
“Ngọc Trai Đen?” Tề Linh hỏi, “Cậu đang nói đến thủ phạm của vụ án ở nhà thờ Ôn Đô à?”
Nhà thờ Ôn Đô nằm ở trung tâm Trái Đất, là thánh địa số một cho các cặp đôi mới cưới.
Nhưng 6 năm trước, tại thánh địa này đã xảy ra một vụ án đẫm máu làm chấn động toàn bộ Ngân Hà. Ngày hôm đó, em trai của chủ tịch Thái Dương hệ tổ chức đám cưới, nhưng đột nhiên một người đàn ông xa lạ xông vào. Anh ta là một lính gác siêu cường, thú lượng tử của anh ta là một con mãng xà Ngọc Trai Đen hiếm có. Lúc ấy, tên lính gác đó vẫn còn là trẻ vị thành niên và đang lên cơn cuồng loạn. Không hiểu bằng cách nào mà hung thủ đã tránh được các lớp phong tỏa nghiêm ngặt, và khi lực lượng cảnh vệ đến nơi, anh ta đã giết hại 20 người, bao gồm cả chủ tịch.
Tên lính gác đó nhanh chóng bị bắt, bị kết án tù chung thân và đưa vào Kim Thuẫn. Nhưng 20 mạng người đã chết, trong đó có cả trẻ vị thành niên. Vụ việc lúc đó đã gây ra làn sóng phẫn nộ rất lớn. Nhiều người đã ký đơn thỉnh cầu khôi phục án tử hình và đổi án tù chung thân thành án tử hình.
Tuy nhiên, tên lính gác đó vẫn bị giam giữ ở Kim Thuẫn cho đến nay. Bởi vì thú lượng tử của anh ta là một con mãng xà Ngọc Trai Đen quý hiếm, sau này mọi người đều gọi thẳng anh ta là Ngọc Trai Đen.
Cố Hiểu Vũ gật đầu mạnh, nghiêng tai nói: “Tớ đoán tám chín phần mười là bị nhốt ở khu này, nếu không sao hệ số an toàn của khu C lại cao đến vậy chứ…”
Tề Linh đáp: “Hỏi là biết ngay.”
Cố Hiểu Vũ vội vàng kéo tay Tề Linh lại, hoảng hốt kêu lên: “Thầy giáo đã nói là không được hỏi chuyện Ngọc Trai Đen!”
Tề Linh cúi đầu nhìn xuống mặt đất hình lục giác, y nghĩ thầm, nếu tên Ngọc Trai Đen khiến cả Thái Dương hệ phải khiếp sợ đang ở ngay dưới chân mình… Nghĩ thôi cũng đủ khiến y đau bụng…
Tề Linh đi theo đội vài bước, đột nhiên y cảm thấy bụng mình đau thật. Y nghĩ đến cái bánh mì có vẻ đã mốc mà y ăn sáng nay, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Y ôm bụng rên một tiếng, Cố Hiểu Vũ hỏi y bị làm sao, Tề Linh nhịn đau nói: “Tớ bị tiêu chảy… Cậu giúp tớ nói với thầy một tiếng, tớ sẽ quay lại nhanh thôi.”
Hiểu Vũ còn chưa kịp nói xong, đã thấy Tề Linh nhanh như chớp chạy đi. Cậu chỉ đành quay lại báo cáo với thầy giáo, người đã lộ rõ vẻ mặt “hận sắt không thành thép”.
Tề Linh loay hoay mãi không tìm thấy nhà vệ sinh. Y rẽ hết chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng cũng tìm thấy nhà vệ sinh ở một góc. Khi y đẩy cửa, y cảm thấy một thứ gì đó lông xù đang cọ vào chân mình và muốn chui vào. Tề Linh túm lấy Bánh Bao, bất lực nói: “Em đợi anh ở bên ngoài nhé.”
Bánh Bao nhìn chằm chằm Tề Linh một cái, lắc lắc tai tỏ ý từ chối.
“Thôi được rồi, nếu không chê thì vào đi.”
Sau khi đi vệ sinh xong, Tề Linh cảm thấy bụng mình trống rỗng. Y nhấn vào nút “Lạnh” trên gương, vòi nước liền phun ra dòng nước lạnh. Tề Linh nhìn vào gương, thấy Bánh Bao đang cuộn tròn trong góc, đầu rúc vào bụng tạo thành một vòng tròn lông xù, cơ thể dường như đang run lên khe khẽ.
Tề Linh đi đến bên cạnh Bánh Bao, ngồi xổm xuống vuốt ve bộ lông của nó, cảm thấy nó hơi nóng. Tề Linh nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ sáng nay nó ăn vụng cái bánh mì của mình? Y hỏi: “Bánh Bao, em bị sao vậy?”
Cái mũi nhỏ của Bánh Bao khụt khịt một cái, khi nó ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn đen láy lại xuất hiện vài tia máu. Tề Linh bị sốc. Y bế Bánh Bao lên, kéo chân trước của nó, sờ vào bàn chân thịt mềm mại. Trên đó bỗng mọc ra những chiếc móng vuốt sắc nhọn dài mấy tấc.
Không xong rồi!
Tề Linh ngây người nhìn Bánh Bao toàn thân nóng ran, nuốt một ngụm nước bọt vào cổ họng khô khốc.
Bánh Bao đang biến dị!
Tề Linh là một dẫn đường phổ thông, đồng thời, y cũng là một dị hình dẫn đường.
Y phát hiện mình là một dị hình dẫn đường vào một ngày nọ, khi y thấy Bánh Bao vốn ngoan ngoãn trở nên hung hăng, móng vuốt dài ra, mắt cũng đỏ lên. Nhưng trạng thái đó không kéo dài quá 10 phút rồi trở lại bình thường.
Lúc đó y còn chưa biết khái niệm dị hình dẫn đường, mãi đến sau này, khi y đọc được bốn chữ này trong sách y học của ba, y mới bàng hoàng và kinh hãi nhận ra rằng mình có lẽ chính là một trong số ít những dị hình dẫn đường chỉ xuất hiện một lần trong hàng trăm triệu người.
Càng lớn, Tề Linh càng phát hiện ra rằng cứ đến một thời điểm đặc biệt nào đó, Bánh Bao lại bắt đầu có những thay đổi như vậy. Quá trình biến đổi ngày càng nhanh, thời gian cũng ngày càng lâu hơn. Hình thể của Bánh Bao trở nên to lớn hơn, răng và móng vuốt cũng giống như sói, ngay cả ánh mắt hiền lành ban đầu cũng xuất hiện sự khát máu và kiêu ngạo chỉ có ở loài sói.
Ba của Tề Linh đã từng kể với y rằng khi mẹ y mang thai, kết quả khám thai cho thấy bà mang song thai, nhưng mẹ y lại chỉ sinh ra một mình y. Nguyên nhân thế nào cũng không thể tìm ra, chỉ có thể cho rằng kết quả khám thai có sai sót.
Tề Linh càng nghĩ càng thấy sợ. Chẳng lẽ, người anh em song sinh của y đã không hình thành cơ thể mà tồn tại dưới dạng gen biến dị trong cơ thể y? Gen sói tuyết sóng của ba, đáng lẽ ra thuộc về người anh em song sinh chưa được sinh ra, đã trộn lẫn với gen thỏ áo lan của y, dẫn đến gen dẫn đường của y bị thay đổi trong thời kỳ yếu ớt.
Điều đó đã biến y thành một dị hình!
Lúc này, Bánh Bao đã lớn gần chạm trần nhà. Tề Linh không thể làm gì được, chỉ có thể vuốt ve bộ lông có vẻ hoảng sợ của nó.
Thú lượng tử là biểu hiện rõ nhất cảm xúc chủ nhân, và cảm xúc của chúng cũng dễ dàng truyền đến chủ nhân. Tề Linh ôm lấy một chân trước của Bánh Bao – lúc này một chân trước của nó đã cao bằng nửa người y – nhẹ nhàng nói: “Bánh Bao, đừng sợ, em chỉ đang biến dị thôi, một lát nữa sẽ ổn thôi, đừng sợ.”
Bàn chân thịt của Bánh Bao đã mọc ra móng vuốt sắc nhọn như sói, thân hình cũng trở nên vạm vỡ, cường tráng giống như sói tuyết sóng. Đôi tai thỏ dài bắt đầu nhọn hơn, nhưng nó vẫn quấn quýt lấy Tề Linh như trước, mong muốn nhận được sự trấn an từ chủ nhân.
Dưới sự trấn an của Tề Linh, Bánh Bao dần dần bình tĩnh lại. Thân hình to lớn nằm bò trên sàn nhà, ôm lấy Tề Linh và vẫn muốn lăn lộn làm nũng như trước kia. Tề Linh vội vàng ngăn lại: “Đừng! Với cái thân hình này, em sẽ đè anh thành tương mất!”
Thấy Bánh Bao đã ngoan ngoãn, Tề Linh nghĩ thầm mình chắc chắn sẽ không thể ra ngoài ngay được, cần phải đợi Bánh Bao kết thúc trạng thái biến dị. Y vốc nước lạnh rửa mặt, cúi đầu xuống, đột nhiên thấy trong bồn nước có vài sợi máu nổi lềnh bềnh.
Tề Linh lúc này mới phát hiện mình đang chảy máu mũi. Y lập tức nhận ra điều gì đó, đưa tay che mũi, hoảng sợ lùi lại một bước.
Dần dần, Tề Linh cảm thấy trong người như có một ngọn lửa tà ác đang thiêu đốt, cháy từ đỉnh đầu xuống đến bụng dưới. Y ngửi thấy một mùi tin tức tố nồng nặc, quyến rũ, như ngọn lửa bốc cháy. Mùi hương đó khiến lý trí của Tề Linh không thể kháng cự. Y theo bản năng nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Mùi hương giống như kẹo ngọt có pha chất kích thích đó luẩn quẩn trong khoang mũi y, khơi dậy những dục vọng nguyên thủy nhất.
Tề Linh thỏa mãn thở ra một hơi, “lão nhị” của y cương lên, khiến quần y phồng to.
Tề Linh vội vàng vốc nước lạnh tát vào mặt, tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng ngọn lửa đó càng bùng cháy dữ dội hơn, thị giác cũng trở nên mơ hồ. Tin tức tố ngon ngọt vây quanh khắp người, nhưng y không biết nó đến từ đâu. Y đau đớn khom lưng, nằm rạp lên bồn rửa tay. Y nhìn thấy trong gương, mặt và cổ mình nổi lên những mảng đỏ lớn. Mồ hôi lạnh chảy ra từ mái tóc, và tin tức tố nồng nặc mang theo hương vị tình dục.
Tề Linh ngã xuống sàn, đau đớn lăn lộn. Chiếc quần bó chặt cùng dục vọng mãnh liệt khiến y không ngừng r*n rỉ. Bánh Bao – vốn đã bình tĩnh – lại trở nên bồn chồn, chạy vòng quanh Tề Linh. Chân trước khổng lồ cào vào cơ thể Tề Linh, miệng phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp.
Trừ lần đầu tiên biến dị hơi đau một chút, đây là lần đầu tiên trong đời Tề Linh động dục. Y biết khi đến kỳ kết hợp nhiệt thì không thể kìm lại, nhưng y không ngờ lại khó chịu đến thế này!
Ở đây lại có một lính gác có độ tương thích 100% với y!!
Không phải nói đã sắp xếp theo độ tương thích sao?! Hóa ra chỉ là nói đùa!!
Tề Linh muốn xoa dịu mình một cách dữ dội, nhưng khi nghĩ đến việc y đang tự thỏa mãn vì một tên tội phạm bẩn thỉu nào đó, trong lòng y dâng lên một cảm giác tuyệt vọng. Thế nhưng, y đã đau đến mức muốn đâm đầu vào tường, “lão nhị” cứng ngắc trong quần cứ nhảy lên.
Tề Linh cảm thấy nếu không xử lý ngay thì sẽ không kịp nữa. Y hoảng loạn lấy ra một lọ thuốc trong suốt từ ba lô, bên trong có mấy viên con nhộng màu hồng. Đây là thuốc mà ba y đã đưa cho y, nói là một loại thuốc cân bằng mạnh mẽ, có thể cân bằng cả kỳ kết hợp nhiệt.
Tề Linh gọi loại thuốc này là “Vĩ Đệ”. Y giữ nó nhưng chưa bao giờ dùng, không ngờ hôm nay lại có ích. Tề Linh vặn nắp, bất chấp tất cả, nuốt hết mấy viên thuốc. Y quỳ trên sàn, thở hổn hển.
Vài phút sau, Tề Linh cảm thấy ngọn lửa kia dần dần dịu xuống. Mặc dù tin tức tố của đối phương vẫn chưa tan, nhưng lúc này, Tề Linh dường như cũng không còn khao khát đến vậy nữa.
Nghe nói thuốc này cả thú lượng tử cũng có thể dùng, Tề Linh vội vàng dụ cho Bánh Bao uống. Bánh Bao lăn vài vòng, cũng dần dần bình tĩnh lại. Cơ thể nó lập tức thu nhỏ lại, trở về hình dạng của một con thỏ áo lan ban đầu.
Sau một hồi vật lộn, Tề Linh mệt mỏi rã rời. Y nhét Bánh Bao vào ba lô, sửa sang lại cổ áo đã bị xé toạc, kiểm tra kỹ lưỡng rồi mới đẩy cửa ra ngoài tìm mọi người.
Tề Linh càng nghĩ càng thấy nghi ngờ. Vừa rồi y đã đứng ở bên ngoài lâu như vậy, sao lại không có chút cảm giác nào? Chỉ đến khi vào nhà vệ sinh mới cảm thấy?
Phản ứng của y chậm chạp đến thế sao?
Hay là…
Một khả năng kinh khủng đột nhiên hiện ra trong đầu Tề Linh, y gần như muốn quỳ xuống vì suy nghĩ của chính mình:
Chẳng lẽ, tên lính gác đó có độ tương thích 100% với y sau khi biến dị?!
Y là một dị hình dẫn đường!! Lính gác kia phải mạnh đến cỡ nào mới có thể có độ tương thích 100% với y?!
Tề Linh đang đau đầu chóng mặt vì suy nghĩ đáng sợ này, thì y nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở hành lang bên ngoài. Tề Linh ngẩng đầu nhìn, là một nhóm nhân viên mặc đồ cách ly màu trắng chạy qua. Trong tay mỗi người đều cầm một khẩu súng nhiệt quang nano màu đen có thể làm cho mô da thịt bốc hơi ngay lập tức.
Tề Linh nghi hoặc đi theo ra ngoài. Tư thế này, có người vượt ngục à?
Tề Linh nên xem lịch hoàng đạo trước khi ra khỏi nhà ngày hôm nay mới phải, chuyện tốt lành gì y cũng gặp phải.
Khi Tề Linh ra ngoài, y thấy Cố Hiểu Vũ đang sốt ruột nhìn quanh. Vừa nhìn thấy y, Hiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm, kéo y chạy về phía khu cách ly. Vừa chạy, Tề Linh vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tớ đi vệ sinh thôi mà sao cứ như sắp tận thế vậy?”
“Là Ngọc Trai Đen!” Cố Hiểu Vũ sốt ruột nói, “Vừa rồi còi báo động vang lên, cậu không nghe thấy sao? Bây giờ khu C đã bị phong tỏa, nói là Ngọc Trai Đen đang gây rối ở dưới đó!”
Lòng Tề Linh thắt lại: “Ngọc Trai Đen bị sao vậy?”
“Có vẻ như hắn động dục!”
Lúc này, trong đầu Tề Linh đủ loại từ ngữ dùng để miêu tả tâm trạng của y hiện lên như một luồng ánh sáng, cuối cùng chỉ còn lại một chữ duy nhất trong đầu y.
“Chết!”
Cố Hiểu Vũ quay lại, thấy mặt Tề Linh tái mét: “Sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy?”
“...Tớ cảm thấy đau bụng…”
“Lúc này rồi mà!” Cố Hiểu Vũ kéo Tề Linh vào khu cách ly, nhìn xuống mặt đất hình lục giác từ trên cao, “Lát nữa phòng giam của Ngọc Trai Đen sẽ được nâng lên, chúng ta còn có thể xem mặt mũi hắn ra sao nữa.”
Xung quanh, các bạn học đều xúm xít bàn tán về “dung nhan thật” của Ngọc Trai Đen. Chỉ có một mình Tề Linh sắc mặt trắng bệch, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Người có độ tương thích 100% với y lại là Ngọc Trai Đen, kẻ khiến cả Thái Dương hệ phải khiếp sợ! Phải làm sao bây giờ?! Chẳng lẽ y phải chạy đến cười với anh ta và nói: “Chào anh, tôi chính là dẫn đường vừa rồi đã khiến anh động dục sao?” Tề Linh thậm chí còn tưởng tượng ra Ngọc Trai Đen chắc chắn có một khuôn mặt nhọn hoắt như rắn, mắt nhỏ, lưỡi dài, môi dày, thân hình trơn trượt như rắn nước… Thật là xấu xí không thể tả!
Đúng lúc đó, mặt đất vang lên tiếng “Đinh”, các lỗ phun khói xung quanh vách tường bắt đầu phun ra khói trắng. Mặt đất hình lục giác thu lại vào bên trong, tạo ra một khe hở với mặt đất, một lồng kính khổng lồ từ dưới lòng đất từ từ được nâng lên.
Trong lồng kính nano, một con mãng xà dài tám chín mét, toàn thân màu vàng kim lấp lánh, đang cuộn tròn. Các vảy của con mãng xà lúc này hơi mở ra, chiếc lưỡi rắn đỏ tươi không ngừng thè ra.
Đôi mắt của con mãng xà giống như một viên ngọc trai đen được đính trên vàng ròng, bí ẩn, quý phái, mang theo sự hung dữ và cảnh giác sẵn sàng vồ lấy con mồi bất cứ lúc nào, khiến người ta không thể rời mắt khỏi viên ngọc trai đen tuyệt đẹp đó.
Một con mãng xà khổng lồ như vậy, nhưng ấn tượng đầu tiên lại không hề khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Cảm giác duy nhất mà nó mang lại là một sự chấn động và phấn khích từ tận đáy lòng, sau đó mới là một sự run rẩy nghẹt thở. Đối diện với đôi mắt ngọc trai đó, dường như linh hồn bị rút ra, cổ họng bị siết chặt. Tề Linh ở trên lầu không khỏi đưa tay sờ cổ mình, xác nhận cổ mình vẫn chưa bị con rắn kia siết gãy.
Mãng xà Ngọc Trai Đen là một loại mãng xà quý hiếm.
Một người đàn ông ngồi giữa con mãng xà. Năm chiếc ống cao su dài sáu, bảy mét rủ xuống từ đỉnh lồng kính, lần lượt trói chặt hai cổ tay, hai chân và eo của người đó. Lúc này, tên lính gác đó đang cuộn tròn, dường như đang chịu đựng một nỗi đau cực lớn. Lồng kính đầy sương mù, đến Tề Linh ở xa thế này cũng có thể ngửi thấy một mùi thuốc ức chế nồng độ cao.
Vài phút sau, sương mù dần tan đi, chỉ nghe thấy trên lầu, đồng loạt vang lên một tràng hít khí lạnh.
Ngọc Trai Đen là một người đàn ông rất trẻ, trẻ đến mức vượt xa tưởng tượng của Tề Linh. Anh ta trông như một người cùng tuổi với y, đáng lẽ phải được tận hưởng cuộc sống học sinh đầy căng thẳng và vui vẻ. Nhưng người như vậy lại đang nằm trên sàn, toàn thân đầy thương tích, trong mắt tràn ngập những tơ máu cuồng loạn. Làn da của anh ta rất trắng, vì động dục, cuồng loạn và bị thương mà trở nên đỏ ửng và trong suốt. Khóe môi anh ta vương một vệt máu, hơi thở nóng hổi không ngừng phả vào lồng kính lạnh lẽo.
Ngọc Trai Đen từ từ mở mắt, Tề Linh kêu lên một tiếng kinh ngạc, anh ta hoàn toàn khác với những gì y đã tưởng tượng. Anh ta sở hữu vẻ đẹp đặc trưng của một lính gác trẻ tuổi và mạnh mẽ, một vẻ đẹp tinh xảo khiến người ta không thể rời mắt. Biểu cảm của anh ta rất lạnh lùng, dường như không hề bận tâm đến nỗi đau của cơn kết hợp nhiệt. Bộ đồ phạm nhân trên người anh ta thỉnh thoảng bị xé rách một lỗ, để lộ những vết thương tuy đáng sợ nhưng lại mang một vẻ quyến rũ bí ẩn. Cùng với sự hỗ trợ của con mãng xà khổng lồ phía sau, cả người anh ta trông đầy nguy hiểm và kiêu ngạo, khiến người ta không thể rời mắt.
Nghĩ đến việc Ngọc Trai Đen động dục vì mình, Tề Linh nuốt một ngụm nước miếng.
“Khởi động tia UI! Chú ý bảo vệ!”
Một người đàn ông mặc đồ cách ly đứng trước lồng kính ra lệnh bằng tay, chỉ thấy một luồng điện chảy xuống theo những chiếc ống cao su quấn quanh người Ngọc Trai Đen. Năm chiếc ống cao su ngay lập tức bị kéo căng. Mồ hôi của Ngọc Trai Đen rơi như mưa, môi anh ta trắng bệch, tứ chi không ngừng run rẩy, tơ máu trong mắt càng sâu hơn.
Con mãng xà Ngọc Trai Đen phía sau anh ta cũng cuồng nộ vặn vẹo, thân hình khổng lồ đập vào lồng kính, tạo ra một làn sóng ánh sáng.
Tề Linh nhíu mày thật chặt, trong lòng không khỏi có chút không đành lòng.
Lúc này, cửa khu cách ly đột nhiên bị mở ra. Một người đàn ông mặc đồ lao động đứng bên ngoài khu vực. Hắn ta đeo kính, sắc mặt hơi lạnh lùng, khoảng 30 tuổi. Hắn trầm giọng nói: “Xin lỗi, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra tin tức tố lần hai để xác nhận không phải học sinh của chúng ta gây ra sự cuồng loạn của phạm nhân. Xin hãy hợp tác.”
Các bạn học không dám nói lời nào, đều ngoan ngoãn xếp hàng để kiểm tra. Đến lượt Tề Linh, người đàn ông nói: “Mời đưa tay ra.”
Tề Linh chần chừ một chút, chậm chạp không động đậy.
Người đàn ông nhíu mày, lạnh nhạt liếc nhìn thầy giáo chủ nhiệm. Thầy cũng hơi hoảng, vội vàng nói: “Tề Linh! Sao em không nhanh lên!”
Tề Linh từ từ đưa cánh tay ra. Người đàn ông chích một chiếc kim tiêm cực nhỏ vào đầu ngón tay y. Tề Linh chỉ cảm thấy như bị một con kiến cắn. Màn hình phía sau chiếc kim tiêm sẽ tự động tính toán độ tương thích tin tức tố.
Tề Linh nín thở.
“20%.”
Người đàn ông đọc một cách lạnh lùng, rồi rút kim tiêm ra: “An toàn. Người tiếp theo.”
Tề Linh bước đi mà chân vẫn còn hơi run. Y tuy rằng cảm thấy tin tức tố trước và sau khi biến dị phần lớn là khác nhau, nhưng y không có 100% tự tin. Giờ thì xem ra, quả thật là vậy.
Trước khi biến dị chỉ 20%, sau khi biến dị liền tăng vọt đến 100%!!
Tề Linh kinh hãi quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện Ngọc Trai Đen trong lồng kính không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, đôi mắt dường như đang nhìn về phía y. Ánh mắt hai người chạm nhau chưa đến một giây, Ngọc Trai Đen lại cúi đầu xuống.
Chỉ một cái liếc nhìn đó, Tề Linh cảm thấy toàn thân khí huyết dâng trào. Chiếc lưỡi rắn lạnh lẽo kia như đang phả vào tai y…
Vừa rồi anh ta có nhìn mình không?
Không thể nào?
Chẳng lẽ anh ta… phát hiện ra rồi?
Tề Linh nhất thời cảm thấy hơi hoảng, nhưng y lại không thể ngừng nhìn anh ta. Tề Linh cảm thấy Ngọc Trai Đen có một điểm hoàn toàn khác so với những phạm nhân khác. Mặc dù bị nhiều vết thương như vậy, nhưng anh ta chưa bao giờ bị khuất phục. Ánh mắt anh ta vẫn kiêu ngạo như vậy, linh hồn anh ta vẫn hoang dã như vậy.
Tề Linh tự nhận mình có khả năng nhìn người rất chuẩn, nhưng y thậm chí không thể cảm nhận được hơi thở tội ác từ người Ngọc Trai Đen.
Tề Linh biết mình không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng y không thể ngừng nghĩ, một người như vậy, thật sự là tên tội phạm đó sao?
Đêm hôm đó, Tề Linh gần như không ngủ được.