Sao đột nhiên lại phát sốt cao thế này là sao?

Phó Niệm Trì nhìn Diệp Thương Lan, ngay cả trán cũng toát mồ hôi.

Chẳng lẽ do cậu giành chăn? Nhưng rõ ràng mới chỉ nửa đêm, cả hai vừa ngủ không bao lâu, hơn nữa trong phòng còn đốt lò than, căn bản không lạnh chút nào.

Hay là hôm qua bọn nha hoàn ra ra vào vào, vô tình mang khí lạnh từ ngoài vào?

Có nghĩ thế nào đi nữa thì việc Diệp Thương Lan bị sốt cũng chẳng có ý nghĩa gì, chuyện cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng khống chế bệnh tình.

Với tình trạng thân thể của hắn, nếu sốt cao cả một đêm thì e rằng ngay cả mạng cũng không giữ nổi.

Trong đầu Phó Niệm Trì bỗng lóe lên một ý nghĩ u ám.

—— Nếu Diệp Thương Lan cứ thế mà chết, chẳng phải sau này nguy cơ của cậu sẽ hoàn toàn được giải trừ?

Nhưng mà, đêm tân hôn, Chiêu Vương lại chết sốt cao trên giường, nghĩ thế nào thì người cùng chăn gối cũng không thể thoát khỏi liên can.

Phó Niệm Trì hít sâu một hơi. Dù sao thì từ lúc cậu đã xuyên vào thế giới trong sách, những nhân vật này với cậu cũng không còn đơn thuần chỉ là nhân vật tiểu thuyết.

Sinh tử của họ, không nên bị coi như NPC để đối đãi.

Cậu cầm khăn lên, trước tiên lau sạch mồ hôi trên mặt và cổ Diệp Thương Lan. Trong chăn hẳn có bình nước nóng, cậu thò tay vào, lôi ra bầu nước còn nóng hổi.

Diệp Thương Lan ra mồ hôi nhiều quá, trước tiên phải đề phòng mất nước.

Phó Niệm Trì xuống giường, bưng ấm trà lại, nửa ôm nửa đỡ người gần như hôn mê dựa vào, rồi đút nước cho hắn.

Nhưng Diệp Thương Lan căn bản không còn sức để phối hợp, Phó Niệm Trì dứt khoát một tay bóp mặt hắn, chọc miệng ấm trà vào miệng Diệp Thương Lan.

—— Uống đi!

Nước nóng tràn vào, Diệp Thương Lan rõ ràng rất khó chịu, mày nhíu chặt, muốn quay đầu né tránh nhưng bị Phó Niệm Trì ghì chặt, đành phải nuốt xuống.

Rót gần nửa bình, Phó Niệm Trì mới buông ra, nhanh chóng lấy khăn lau khóe môi và cằm dính nước… Rồi sao nữa?

Tiếp theo phải làm gì?

Nếu ở thời hiện đại thì cậu đã sớm đi tìm thuốc hạ sốt, dán hạ nhiệt, thậm chí trực tiếp đưa đi viện truyền dịch rồi.

Phó Niệm Trì rối rắm, cuối cùng quyết định gọi người.

Cậu vội xuống giường, chân trần bước ra cửa, khẽ gọi với nha hoàn canh đêm bên ngoài: “Vương gia nóng lên rồi.”

Nha hoàn vốn mơ màng lập tức giật bắn: 

“Nô tỳ lập tức đi thỉnh thái y!”

Cả phủ Chiêu Vương đều bị kinh động, chốc lát đã có hơn mười nha hoàn gia nhân vội vàng tụ ngoài tân phòng.

Phủ Chiêu Vương có thái y trú sẵn, tiện lúc Vương gia có biến thì chữa ngay, chẳng mấy chốc vị thái y râu bạc đã vội vã tới mép giường.

Phó Niệm Trì đứng một bên, lo sợ bất an, thầm nghĩ: dù là ngự y cao tay chắc cũng không thể nhìn ra nguyên nhân chỉ là do cậu giành chăn mà Chiêu Vương sốt cao nhỉ?

Thái y chau mày, bắt mạch Diệp Thương Lan, rồi lại vạch mí mắt hắn ra xem, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

“Thế nào?” Phó Niệm Trì dè dặt hỏi.

“Vừa nãy ta có đút cho Vương gia chút nước.”

“Tinh khí hao tổn, lao tâm quá độ.” Thái y ngẩng lên hỏi: “Vương gia gần đây có phải suy nghĩ nhiều quá không?”

“Hả?” Phó Niệm Trì nghĩ bụng, sao có thể. Diệp Thương Lan thì có gì mà phải suy nghĩ nhiều, hắn vốn là thần tiên hạ phàm độ kiếp, cùng lắm cũng chỉ nghĩ xem bao giờ mới quay về được thôi?

“Hình như không có.” Phó Niệm Trì thật thà trả lời: “Chiều nay lúc tắm thuốc tinh thần hắn vẫn không tệ.”

Thái y gật gù, ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêm nghị nói: “Vậy thì là vì chuyện phòng the quá độ, khí thận tổn hao.”

Phó Niệm Trì: “???”

Đám nha hoàn gia nhân: “……”

Phòng… phòng the?

Không phải chứ, ông có nghiêm túc không đấy? Ông là thái y mà!!!

Có thể đừng quả quyết đưa ra kết luận quá đáng thế được không!

Trong chớp mắt, ánh mắt của mọi người trong phòng nhìn về phía Phó Niệm Trì đều thay đổi, mang đủ loại cảm xúc phức tạp, thậm chí còn xen lẫn kính sợ.

Vài ánh mắt lén lút dừng lại sau lưng cậu, nơi áo mỏng khẽ lộ đường cong eo thiếu niên trong lớp vải rộng thùng thình.

—— Phó tứ thiếu trời sinh háo sắc, lời đồn quả nhiên là thật. Không hổ có thể dọa Võ Trạng Nguyên phải giữ thân, vậy mà chỉ trong nửa đêm đã có thể ép Vương gia thành ra bộ dạng này!

Nếu không phải có chuyện tối nay thì chẳng lẽ tứ thiếu sẽ thật sự ép Vương gia khô kiệt mà chết?

Phó Niệm Trì hóa đá tại chỗ, bừng tỉnh mới nhận ra bản thân giống như thành loại hồ ly tinh nam, ngay đêm tân hôn đã hung hăng thải bổ Diệp Thương Lan.

Cậu chỉ thấy mặt mình nóng bừng, rốt cuộc đây là cái gì với cái gì! Sao lại rút ra kết luận vì hành phòng cơ chứ!

Hai người hôm nay mới gặp lần đầu! Quan hệ trong sáng đến nỗi còn chưa nắm tay!

À không đúng, cậu có sờ ngực hắn.

Nhưng chuyện đó không tính!

Ta oan mà!!!

Thái y đứng dậy, cung kính nói: “Lão thần xin kê đơn. Vương gia bệnh lâu ngày, không thể hành phòng, Vương phi sau này nhất định phải chú ý, nhiều ngày chăm sóc thật tốt cho Vương gia, đừng để hắn lại bị phong hàn.”

Phó Niệm Trì: “À… Ừm.”

Thái y rời đi, trong phòng thoáng chốc yên lặng.

Phó Niệm Trì căng da đầu, dặn: “Lấy thêm một cái chăn nữa.”

Nha hoàn nhanh chóng mang chăn tới, Phó Niệm Trì ngồi xuống mép giường, tâm thần bất an chờ thuốc sắc mang tới.

Lúc này, Diệp Thương Lan khẽ rên một tiếng.

Phó Niệm Trì vội ghé sát, chỉ nghe hắn thì thào yếu ớt: “Đi… tiểu.”

À, muốn đi tiểu!

Phó Niệm Trì vội vàng lấy bô. Mùa đông cổ đại rất lạnh, ra ngoài đi vệ sinh chẳng khác nào chịu khổ hình, cho nên bất kể là quan to quý nhân hay dân thường đều dùng bô.

“Có dậy nổi không?” Phó Niệm Trì thấp giọng hỏi.

Diệp Thương Lan khó nhọc mở mắt, chậm rãi gật đầu.

Phó Niệm Trì nhẹ nhõm, vốn đã chuẩn bị tâm lý nếu hắn không dậy nổi thì đành để giải quyết ngay trên giường, theo như cậu biết thì cổ đại nhiều lão gia đều để thê thiếp hầu hạ như vậy.

Cậu đỡ Diệp Thương Lan ngồi dậy, đặt bô lên ghế.

Một nha hoàn bước tới định giúp.

Diệp Thương Lan lại thều thào: “Các ngươi… ra ngoài hết đi.”

Đám nha hoàn nhìn Phó Niệm Trì bằng ánh mắt lo lắng, dường như sợ cậu nhân cơ hội làm chuyện gì không tiện nói ra, nhưng cuối cùng vẫn lui ra khỏi phòng.

Phó Niệm Trì đỡ Diệp Thương Lan, liền nghe hắn nghẹn ngào thấp giọng nói: 

“Làm phiền ngươi rồi.”

“… Đây là việc ta nên làm thôi.” Phó Niệm Trì toát mồ hôi lạnh, nếu Diệp Thương Lan biết bệnh nặng thế này là do cậu đoạt chăn thì e rằng sẽ chẳng có thái độ tốt như vậy.

Cậu để hắn tựa hẳn vào người mình, quay mặt sang một bên, không dám nhìn.

Không bao lâu sau, Phó Niệm Trì nghe thấy tiếng nước. Cả người Diệp Thương Lan hầu như không còn sức, nhưng vẫn cố căng cứng, tựa hồ… có chút xấu hổ.

Tóm lại là cực kỳ xấu hổ.

Chờ Diệp Thương Lan xử lý xong, Phó Niệm Trì trước hết đỡ hắn nằm lại lên giường, rồi mới gọi người bên ngoài vào thu dọn.

Thuốc cũng đã sắc xong, được bưng tới.

Một bát lớn tỏa ra mùi đắng nồng nặc, chỉ cầm trong tay thôi mà Phó Niệm Trì đã muốn nôn.

Cũng may, người phải uống không phải cậu.

Bát thuốc được đưa đến trước mặt, Diệp Thương Lan lập tức nhăn chặt cả khuôn mặt, hắn nghiêng đầu, theo bản năng tránh đi mùi vị cay đắng kia.

Phó Niệm Trì bắt đầu uy thuốc cho hắn:

“Phu quân à, uống đi, uống xong sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Phó Niệm Trì dùng muỗng, một lần chỉ múc được rất ít thuốc.

Thật ra uống thuốc bắc thì nên bóp mũi, một hơi uống cạn, đau ngắn còn hơn đau dài.

Dùng muỗng múc từng chút thì chẳng khác nào kéo dài quá trình tra tấn.

Cổ họng Diệp Thương Lan khẽ động, hắn nâng bàn tay rã rời không chút sức lực, nhận lấy bát thuốc, hít sâu một hơi ——

Rồi ngửa đầu, uống một hơi sạch sẽ.

“Oẹ ——”

Diệp Thương Lan nuốt xuống ngụm cuối cùng, lập tức gục xuống mép giường, ho khan đến muốn nôn thốc nôn tháo.

Phó Niệm Trì vội vàng cầm nước và kẹo đường đưa tới, nhìn thấy dáng vẻ chật vật kia của Diệp Thương Lan mà không khỏi dâng lên thương hại.

Thật đáng thương mà…

—— Chỉ là, Diệp Thương Lan bệnh đã lâu thì lẽ ra phải quen với việc uống thuốc rồi chứ? Sao lại phản ứng dữ dội đến vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play