Nghi hoặc lóe lên trong đầu Phó Niệm Trì.
Cậu chưa kịp nghĩ nhiều, liền nhân cơ hội nhét kẹo đường vào miệng Diệp Thương Lan.
Mùi đắng nơi miệng mũi lập tức bị vị ngọt xua tan, Diệp Thương Lan rốt cuộc dễ chịu hơn đôi chút.
Hắn lại nằm xuống, yếu ớt rúc vào trong chăn, giống như một con cá chạch sắp bị hấp chín.
Phó Niệm Trì dọn dẹp xong, ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng.
…… Vẫn nên nghỉ thêm một lát, Diệp Thương Lan đã uống thuốc nên tình trạng chắc sẽ ổn định lại.
Phó Niệm Trì lặng lẽ nằm xuống bên cạnh, một lúc lâu sau mới nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên trán Diệp Thương Lan.
Vẫn còn sốt, nhưng dường như không nghiêm trọng như trước.
Phó Niệm Trì khẽ thở ra.
Đêm nay cậu vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc Diệp Thương Lan, đối phương hẳn cũng đều nhìn thấy, sau này cuộc sống chắc sẽ dễ thở hơn một chút.
Chỉ là, trong lòng Phó Niệm Trì vẫn có chút chột dạ.
Diệp Thương Lan sốt cao thế này, tám phần là vì cậu giành chăn mà ra.
Cũng may đã có thêm một chiếc chăn, sẽ không lặp lại sự cố ngoài ý muốn nữa.
Nghĩ nghĩ rồi, Phó Niệm Trì mới miễn cưỡng ngủ lại.
Lần nữa tỉnh dậy, bên ngoài đã sáng rõ.
Diệp Thương Lan vẫn còn mê man, Phó Niệm Trì thử tay qua, may mà đã hạ sốt.
Cậu khẽ thở phào, ngay sau đó lại dâng lên một nỗi buồn.
Đây mới chỉ là ngày đầu tiên tiếp xúc với nam chính, mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện rối ren như vậy.
Sau này còn chẳng biết sẽ lăn lộn thế nào nữa.
Thôi, phải điều chỉnh tâm thái cho tốt, biểu hiện cho đàng hoàng, giữ được cái mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Phó Niệm Trì nhẹ nhàng xuống giường, sau một đêm hoảng loạn thì phủ Chiêu Vương đã chẳng còn chút nào không khí vui mừng của ngày đại hôn hôm qua.
Cậu mặc chỉnh tề, ra ngoài nói với tỳ nữ đang chờ: “Vương gia đã hạ sốt, tình trạng khá hơn nhiều rồi.”
“Đợi Vương gia tỉnh lại, sẽ lại thỉnh thái y đến xem.” Tỳ nữ nói.
“Vương phi có thể nghỉ ngơi đôi chút.”
Phó Niệm Trì gật đầu, đang định đi thì bỗng nhớ tới dáng vẻ đầy mồ hôi đêm qua của Diệp Thương Lan, liền nói:
“Vương gia ra nhiều mồ hôi, người không được sạch sẽ sẽ khó chịu, chờ hắn tỉnh thì nên lau qua cho hắn.”
“Đúng vậy.”
Rốt cuộc cũng có thể rời khỏi tân phòng, Phó Niệm Trì tính đi dạo quanh phủ Chiêu Vương, làm quen hoàn cảnh.
Sau này nếu có chuyện bất trắc thì cũng tiện tính trước đường lui.
Cậu đi tới chỗ núi giả trong hậu viện, vốn là nơi mấy thiếu gia cùng thị vệ hẹn hò, giờ lại vắng vẻ, chỉ có vài con chim nhỏ đậu lại.
Trong núi giả có một động đá, khá kín đáo, đúng là thích hợp để… làm vài chuyện lén lút.
Phó Niệm Trì đang định đi nơi khác, thì có tỳ nữ tìm tới.
“Vương phi, Vương gia đã tỉnh nhưng không muốn để chúng nô tỳ lau người cho.”
“Hả?” Phó Niệm Trì nghĩ thầm, sao Diệp Thương Lan lại kỳ quái thế này, hắn sau này là nam chính long ngạo thiên ngồi trên hậu cung ba ngàn mỹ nhân cơ mà, để tỳ nữ hầu hạ một chút thì có làm sao? Cũng đâu có rớt miếng thịt nào.
Nhưng cậu vẫn nói: “Vậy ta qua xem.”
Phó Niệm Trì đi theo tới phòng ngủ, vài tỳ nữ bưng chậu nước đứng chờ bên ngoài.
Cậu bước vào thì Diệp Thương Lan đã tỉnh, đang ngồi dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mệt mỏi, tóc đen nơi thái dương bị mồ hôi dính chặt trên gương mặt.
Thấy Phó Niệm Trì, ánh mắt Diệp Thương Lan hơi né tránh nhưng rất nhanh lại gắng giữ bình tĩnh.
“Phu quân thấy thế nào rồi?” Phó Niệm Trì nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, tuy rằng giữ khoảng cách với Diệp Thương Lan mới là khôn ngoan, nhưng tình huống thế này thì ít nhiều cũng nên giữ thể diện.
“Cũng khá hơn rồi, khụ khụ…” Giọng Diệp Thương Lan yếu ớt.
“Ngủ một giấc nên đỡ nhiều.”
Phó Niệm Trì: “Vậy thì tốt rồi, phu quân phát sốt nên ra nhiều mồ hôi, có cần lau người một chút không?”
“… Lau đi.” Thấy Phó Niệm Trì định đứng dậy gọi người, Diệp Thương Lan lại thấp giọng nói: “Ngươi giúp ta lau.”
Phó Niệm Trì: “……”
Sao Diệp Thương Lan nhất định phải để cậu lau chứ! Bọn họ quen thân lắm rồi chắc?!
Chẳng lẽ là vì cậu đêm qua chăm sóc quá tận tình, khiến hắn sinh ra ỷ lại?
Phó Niệm Trì cố gắng vùng vẫy:
“Phu quân, ta ở Phó gia đã quen sống sung sướng nên tay chân vụng về, e là làm không tốt.”
“Không sao.”
Toàn bộ lời đều bị chặn lại, Phó Niệm Trì chỉ còn cách nhận mệnh. Lau thì lau, cũng chỉ là thêm chút việc thôi mà.
“Được, vậy để ta.”
Phó Niệm Trì ra ngoài nhận chậu nước từ tay tỳ nữ, bên trong quá nửa là nước nóng hổi, để tránh Diệp Thương Lan lại cảm lạnh, đã chuẩn bị sẵn vài chậu nước ấm.
Cậu bưng chậu đi tới mép giường, trong đầu vẫn còn xoắn xuýt vì sao Diệp Thương Lan nhất định bắt cậu lau.
Vài tỳ nữ hầu hạ hắn đã nhiều năm, tay nghề thành thục, đâu có chuyện hắn cảm thấy ngượng ngùng.
Dù sao hắn cũng đâu mới bệnh một hai ngày.
Vậy thì rốt cuộc là vì sao?
Phó Niệm Trì nghĩ mãi không ra.
Đang thất thần, mải suy nghĩ, đến khi nhận ra chân trái dẫm lên chân phải thì đã muộn.
Cả người cậu lao về phía trước, giữa tiếng kinh hô của tỳ nữ và hạ nhân xung quanh, thời gian như chậm lại.
Phó Niệm Trì trơ mắt nhìn nước nóng trong chậu bắn tung ra, vẽ thành một đường cong trong suốt trên không trung.
Nhìn thấy hơi nóng trắng bốc lên.
Nhìn thấy đôi mắt Diệp Thương Lan mở to, ánh lên hoảng hốt.
Rầm ——
Nửa chậu nước nóng hắt thẳng lên người Diệp Thương Lan.
“Aaaaaa!!!”
Vốn hơi thở mong manh, Chiêu Vương kêu lên một tiếng thảm thiết như bị chọc tiết, mu bàn tay và cổ lộ ra ngoài lập tức đỏ bừng.
“Vương gia!”
“Vương gia!”
Đám tỳ nữ lập tức nhào tới, Phó Niệm Trì vội vàng ném chậu xuống đất, hấp tấp kéo chăn trên người Diệp Thương Lan ra.
Phần lưng hắn dính nước nhiều nhất, cảm giác bỏng còn chưa kịp lan khắp da thịt.
Phó Niệm Trì giật chăn xuống, chính mình cũng bị nước nóng bắn lên, co rụt tay lại.
Nóng quá!
Xong đời rồi! Đầu óc Phó Niệm Trì trống rỗng, cậu hại Diệp Thương Lan thành thế này, có phải giây tiếp theo hắn sẽ phóng tia laser từ mắt ra rồi thiêu cậu thành tro không?!
Đúng lúc cậu tuyệt vọng thì đôi tay lại bị nắm chặt.
“Tay bị bỏng rồi sao? Có sao không? Mau bôi thuốc trị phỏng, đừng lo cho ta!”
Hai bàn tay đỏ ửng vì bỏng của Diệp Thương Lan giữ lấy tay Phó Niệm Trì, chỉ thấy trên mu bàn tay cậu lốm đốm vài vết đỏ.
Hắn giọng dồn dập, đầy lo lắng, nói quá gấp đến mức ho khan dữ dội.
Một cơn ho không đáng ngại, nhưng Diệp Thương Lan vốn đã bệnh nặng, lại thêm kích thích này nên lập tức công tâm, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi ——
Phun thẳng vào tay Phó Niệm Trì.
Phó Niệm Trì: “!!!”
Cậu ngừng suy nghĩ.
Đám tỳ nữ cũng hóa đá tại chỗ.
Phó Niệm Trì nhìn chằm chằm bàn tay đầy máu của mình, bên tai còn vang lên giọng quan tâm của Diệp Thương Lan, trừng mắt sững sờ.
Không biết còn tưởng máu này là cậu phun ra ấy!
…… Tại sao vậy!
Rõ ràng chính cậu hắt nước nóng lên người Diệp Thương Lan, suýt nữa làm hắn bỏng nặng, thế mà lại là Diệp Thương Lan phun máu rồi còn lo lắng hỏi cậu có sao không?!
Cả người Phó Niệm Trì cứng đờ ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Thương Lan đang không ngừng run rẩy.
Phó Niệm Trì: “?”
Đại ca à, ngươi run cái gì chứ?!
Đám tỳ nữ thì trừng to mắt, quên cả hô hấp, quả thực không dám tin vào mắt mình.
—— Vương gia đêm qua vừa hành phòng quá độ mà sốt cao không lui, hiện tại lại bị nước nóng hắt trúng, vậy mà vẫn lo lắng cho kẻ gây họa?
Thái quá, quả thực là quá thái quá.
Nhưng mọi chuyện đều xảy ra ngay trước mắt các nàng.
Chẳng lẽ… Vương gia sớm đã động tình với tứ thiếu rồi?
Đây là lý do duy nhất mọi người có thể nghĩ ra.
Rốt cuộc thì cái gì có thể khiến Vương gia nhẫn nhịn đau đớn bỏng rát, phun máu mà vẫn còn an ủi vị vương phi hoảng loạn?
Là tình yêu aa!!!
Chẳng trách Vương gia biết rõ tứ thiếu nhà Phó gia nổi tiếng xấu tính, mà vẫn chịu cưới về làm xung hỉ.
Chẳng trách đêm qua Vương gia kiên quyết để tứ thiếu tự tay tắm thuốc cho mình.
Chẳng trách dù bệnh nặng, vẫn không cự tuyệt yêu cầu hành phòng của Tứ thiếu.
Thì ra, tất cả đều vì yêu aaa!