Tháng Chạp rét đậm, kinh thành đã rơi tuyết mấy ngày liền.

Mái nhà cùng hai bên đường đều phủ một lớp tuyết dày. Trong sắc trắng ấy, đội ngũ đón dâu đỏ thẫm trở nên chói mắt khác thường.

Tiếng nhạc vui mừng vang vọng khắp phố, khiến người đi đường đều dừng lại nhìn. Nhưng kỳ lạ là, vị trí lẽ ra tân lang phải ngồi trên con ngựa cao đầu lại trống không.

Có người đứng trong ngõ nhỏ tò mò hỏi:

“Nhà ai thành hôn mà lớn thế, sao không thấy tân lang?”

Bên cạnh, một tiểu thương hạ giọng đáp:

“Nghe nói là Chiêu Vương đại hôn, nghênh đón Tứ thiếu nhà họ Phó.”

“A? Thảo nào… Chiêu Vương có bệnh lâu năm, đừng nói trời lạnh như này mà đi đón dâu, e rằng xuống giường cũng khó. Chuyện lớn vậy mà sao trước đây không nghe nói?”

“Hình như là xung hỉ, tất nhiên không thể rùm beng. Còn Tứ thiếu nhà họ Phó tính tình quái gở, chờ vào Chiêu Vương phủ e là lại một phen gà bay chó sủa.”

“Nói nhỏ thôi, lỡ bị nghe thấy lại bị kéo đi ăn trượng hình đấy.”

Xung hỉ vốn là chuyện khiến người ta cảm thán, nhưng đặt vào Tứ thiếu nhà họ Phó thì chẳng ai nảy nổi chút đồng tình.

Phó Niệm Trì – cậu Tư nhà họ Phó là kẻ ăn chơi trác táng nổi tiếng ở kinh thành. Cậu ngang ngược nuông chiều bản thân, nếu bảo đứng thứ hai thì chẳng ai dám xưng thứ nhất.

Oái oăm thay là cậu lại thích đàn ông, thường xuyên quấy rầy công tử nhà người ta.

Ngay cả vị tân khoa Võ Trạng Nguyên gần đây cũng bị cậu làm phiền đến mức chán ngán. Trốn thế nào cũng bị tìm ra, cuối cùng đành tâu lên Hoàng đế, xin đi phương Bắc bình định chiến loạn cho yên thân.

Nhà họ Phó thì lo sốt vó. Ba người con trai trước đều học rộng tài cao, sự nghiệp thành công, vậy mà đứa út lại gây chuyện không ngừng.

Giờ Phó Niệm Trì bị đưa đi Chiêu Vương phủ xung hỉ, cũng coi như vì dân trừ hại.

Người dân chen trong ngõ nhỏ xì xào bàn tán, nhưng tiếng trống chiêng ầm ĩ đã che hết.

Có đứa trẻ tò mò rướn người muốn nhìn bóng người trong kiệu, nhưng rèm che kín mít, không hé ra chút nào.

Gió lạnh len qua khe rèm, mang theo vài bông tuyết vụn, khẽ chạm vào tóc mai đen nhánh của thiếu niên bên trong.

Khăn voan đỏ thẫm bị gỡ xuống, tùy tiện đặt sang một bên. Thiếu niên chưa đội mũ quan, ngồi dựa lệch vào vách kiệu, cúi đầu ngủ say.

Hàng mi dày đen buông xuống, bóng nhạt phủ lên khuôn mặt tuấn tú vẫn còn nét non nớt.

Nhưng lúc này, mày cậu khẽ nhíu, môi mím chặt, như đang mơ thấy chuyện gì phiền lòng không thoát ra được.

Đó chính là Phó Niệm Trì – nhân vật mà dân tình đang bàn tán.

Lúc này cậu đang gặp ác mộng.

Ba hôm trước, cậu vô tình đọc một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp đầy máu chó.

Nam chính Diệp Thương Lan là Chiêu Thân Vương của nước Túc, ngoài mặt bệnh tật sắp chết nhưng thực ra là Tiên Tôn Lộc Mộc trên Cửu Trùng Thiên, xuống trần để vượt kiếp.

Và trong kiểu truyện nam tần như vậy, tất nhiên không thể thiếu các nhân vật pháo hôi.

Một trong số đó lại trùng tên trùng họ với cậu – Phó Niệm Trì.

Nhân vật này được mệnh danh là chiến đấu cơ trong giới pháo hôi: gả cho Diệp Thương Lan (trông như sắp ngỏm) để xung hỉ, rồi ở Chiêu Vương phủ gây đủ sóng gió.

Không chỉ lén lút với đàn ông khác sau lưng Diệp Thương Lan, mà còn ngược đãi hắn, mong hắn chết sớm để mình tự do bay nhảy.

Cậu cau mày, vội lướt nhanh qua đoạn này. Cậu đọc truyện để xem thăng cấp sảng văn, hoàn toàn không hứng thú với tình tiết nam-nam.

Nhưng tác giả lại tặng cậu một cú sốc trời giáng.

Sau khi gả 33 ngày, dốc sức bỏ thuốc hàng ngày thì cuối cùng Diệp Thương Lan cũng “không phụ sự mong đợi” mà tắt thở.

Phó Niệm Trì trong truyện giả vờ rơi vài giọt nước mắt cá sấu, khoác vẻ tang thương túc trực bên linh cữu tân lang.

Rồi đến đêm, ngay trên nắp quan tài thì cậu ta cùng thị vệ… mây mưa.

Đến ngày thứ ba, khi đang “mây mưa” tiếp thì nắp quan tài đột nhiên rung chuyển.

Cả hai hoảng hồn ngã nhào xuống đất. Và rồi… phần sau thì Phó Niệm Trì nhớ như in, muốn quên cũng khó:

【 Một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, “Ầm” một tiếng bổ thẳng vào quan tài giữa linh đường, ánh sáng chói lóa đến mức hợp kim Titan cũng phải lóa mắt. Hai kẻ trộm tình không chịu nổi, vội đưa tay che mắt, hét lên né sang bên. 】

【 Nắp quan tài bằng ngọc vỡ làm đôi, trượt sang hai bên. Một bóng người trắng muốt hiện ra, thân hình cao dài, tuấn mỹ vô biên, gương mặt không còn chút tái nhợt bệnh tật, toàn thân tỏa kim quang rực rỡ. 】

【 Diệp Thương Lan khoanh tay trước ngực, mang dáng vẻ thần thánh bất khả xâm phạm, từ trong quan tài chậm rãi bay lên, xoắn ốc hướng thẳng lên không. 】

【 Hắn mở mắt, hai luồng ánh sáng laser bắn ra, ngay lập tức thiêu rụi Phó Niệm Trì và thị vệ thành tro, đến tiếng hét cũng không kịp. 】

【 Ngẩng đầu, hắn dùng laser khoan thủng nóc linh đường, phá vỡ mây mù, xông thẳng lên trời. 】

【 Trong tiếng thánh ca Hallelujah, hắn xoay tròn bay lên, hòa vào mây ngũ sắc buổi sớm, khôi phục tiên thân, trở về Cửu Trùng Thiên. 】

… Cái quỷ gì vậy!!!

Đây là thứ sinh vật carbon nào viết ra được sao???

Cái này không gọi là hồi Cửu Trùng Thiên, mà là về M78 Tinh Vân!

Đọc đến đây, Phó Niệm Trì giật gân xanh trên thái dương, lập tức tắt trang, hối hận đã phí mất nửa tiếng quý giá. Tức đến muốn ói máu nên cậu để lại bình luận cho tác giả:

【 Chào ngài, nếu không muốn viết thì đừng viết. Husky gõ bàn phím còn logic hơn thế này. 】

Cậu tức tối nằm xuống giường, nhắm mắt nửa ngày vẫn không ngủ được. Trong đầu toàn là Hallelujah và cảnh xoắn ốc bay lên trời, càng nghĩ càng tỉnh.

Cuối cùng cậu nuốt một viên kẹo mềm trợ ngủ, rồi thiếp đi.

Ai mà ngờ, vừa mở mắt ra đã thấy mình xuyên vào chính cuốn truyện đó!

Sau đó cậu còn phải nhận tin dữ bị đưa đi xung hỉ cho Diệp Thương Lan.

Theo tính cách nguyên chủ thì chắc chắn sẽ khóc lóc, la hét, dọa thắt cổ. Nhưng Phó Niệm Trì lại rất bình tĩnh, lập tức nghĩ xem mình nên làm gì.

Điều đầu tiên: tuyệt đối không được đắc tội với Diệp Thương Lan.

Đối phương hiện tại đang trong trạng thái bệnh nặng đến mức nằm trên giường còn không ngồi dậy nổi, nên cậu không cần lo lắng sau này sẽ có tiếp xúc thân mật ở cự ly gần.

Trước khi Diệp Thương Lan khôi phục chân thân, cậu chỉ cần bám chắc là được.

Ở Chiêu Vương phủ, cậu cố gắng làm một người trong suốt và chờ đến khi Diệp Thương Lan thuận lợi phi thăng thì cậu sẽ hoàn toàn được giải thoát.

Lúc đó, cậu có thể yên tâm hưởng thụ cuộc sống ở cổ đại, rồi tìm xem có cách nào trở về hay không ——

Bịch!

Theo một cú xóc nảy, đầu Phó Niệm Trì đập mạnh vào vách kiệu, cậu lập tức ôm đầu và tỉnh táo lại.

Cậu ngơ ngác vài giây, rồi mới chậm rãi buông tay xuống.

Cậu đang ngồi trong kiệu tám người khiêng, trên đường đi Chiêu Vương phủ rước dâu.

Kiệu tám người khiêng ở cổ đại thật ra chẳng thoải mái chút nào, chỉ cần tưởng tượng cũng biết: mấy người khiêng khác nhau, bước chân chắc chắn không đều, đường đi khẳng định sẽ lắc lư.

Ban đầu còn có thể thấy mới lạ, nhưng ngồi lâu rồi, với người quen cảm giác êm ái ổn định của xe hiện đại như Phó Niệm Trì thì đúng là một hình thức tra tấn.

Cậu len lén nhấc rèm lên một khe nhỏ, tuyết đang lả tả rơi xuống, khiến lòng cậu cũng lạnh như thời tiết ngoài kia.

Tiếng kèn xô-na thổi khúc hỉ, nhưng lọt vào tai cậu lại thành bản nhạc nền bi thương thê lương.

Hơn mười phút sau, cảm giác được kiệu dừng lại, Phó Niệm Trì vội kéo khăn voan trùm kín đầu.

Rèm bị vén lên, có người dìu cậu thong thả bước xuống.

Phó Niệm Trì bước qua chậu than, trải qua một loạt nghi thức mà cậu chẳng hiểu gì, cuối cùng cũng vào tới chính đường.

Trong tay cậu cầm dải lụa đỏ, cố gắng cúi xuống nhìn, mong thông qua khe hở của khăn voan mà thấy được gì đó.

Ơ, hình như vị tân lang bệnh sắp chết kia… không có mặt.

Cậu còn đang nghĩ ngợi, thì tiếng hô “Nhất bái thiên địa” vang lên, lọt rõ mồn một vào tai.

Chưa kịp phản ứng thì một lực mạnh đã ấn vào lưng, ép cậu cúi người bái.

Có vẻ như sợ cậu không chịu nên người nọ dùng sức không hề nhẹ, bái xong lại mạnh mẽ kéo cậu lên.

Phó Niệm Trì giống hệt một chú gà con bất lực, bị bà mối đè bái hết nghi thức. Và tất nhiên, suốt cả quá trình chỉ có mình cậu đóng vai chính.

Bệnh nặng như Diệp Thương Lan thì không tới, cha mẹ hắn, quá cố tiên hoàng cùng minh phi cũng không đến được nên vì thế cậu trở thành diễn viên duy nhất ở đây.

Dù sao cũng là xung hỉ, lễ cưới được giản lược hết mức, sau đó Phó Niệm Trì bị đưa thẳng vào động phòng.

Giống như sợ cậu chạy mất vậy.

Xung quanh cuối cùng cũng miễn cưỡng yên tĩnh lại.

Phó Niệm Trì ngồi trên giường tân hôn, cậu lắng nghe một lúc, chắc chắn trong phòng không có người khác nên liền lập tức đưa tay gỡ khăn voan xuống, thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng có thể hít thở thoải mái.

Trên bàn có vài ngọn nến đang cháy, bên cạnh là một bình rượu, mùi hương lạ thoang thoảng bay tới khiến tâm trạng căng thẳng của cậu dịu xuống đôi chút.

Nhân lúc Diệp Thương Lan chưa tới, cậu có thể ——

Ơ?

Phó Niệm Trì vừa thả lỏng người ra sau, hai tay chống nhẹ, thì như chạm phải thứ gì đó.

Cậu cứng đờ quay đầu lại, liền thấy ngay sau lưng, trong giường tân hôn, một thiếu niên tuấn mỹ mặc hỉ phục đỏ thẫm đang nghiêng người nằm đang chăm chú nhìn cậu.

Phó Niệm Trì: ……

Nhìn khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mỏng khô khốc, dáng vẻ yếu ớt vô lực kia, cậu lập tức nhận ra đây chính là Diệp Thương Lan.

Lộc mộc Tiên Tôn, đôi mắt như có thể phát ra tia laser.

Đầu Phó Niệm Trì lập tức trống rỗng.

Ai mà ngờ Diệp Thương Lan lại nằm sẵn ở đây! Bình thường kịch bản không phải là tân lang từ phòng khác bước vào sao!

Nhưng nghĩ lại, với tình trạng này thì chắc hắn cũng chỉ có thể chờ sẵn trên giường.

Phó Niệm Trì nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, ghi nhớ tôn chỉ “nghìn vạn lần không được đắc tội mạng sống của Diệp Thương Lan”, cố gắng nặn ra một nụ cười hiền lành.

Hai người họ vừa thành thân, theo bối cảnh thời đại này thì chắc cậu nên gọi hắn là…?

Phó Niệm Trì hé miệng, dùng giọng nhỏ hơn tiếng muỗi gọi:

“Phu… phu quân.”

Cậu cảm thấy thật xấu hổ khi gọi một người đàn ông là phu quân!

“……” Đối phương rõ ràng trầm mặc một lúc.

Chẳng lẽ Diệp Thương Lan không thích cách gọi này? Nhưng bây giờ là đêm động phòng, ngoài “phu quân” thì còn gọi là gì? Tướng công, Vương gia hay đại ca?

Khi Phó Niệm Trì đang căng thẳng và suy nghĩ lung tung, Diệp Thương Lan khẽ ho một tiếng.

“Ừm.”

Một khoảng lặng đáng sợ bao trùm.

Dù đã trở thành phu phu hợp pháp, nhưng hôm nay là lần đầu gặp mặt nên hai người chỉ biết trợn mắt nhìn nhau.

Vậy bây giờ… phải làm gì?

Theo lý thuyết, Diệp Thương Lan sẽ vén khăn voan cho cậu, nhưng cậu đã tháo nó ra và ném sang bên cạnh rồi.

Theo lý thuyết, hai người sẽ ngồi xuống bàn và uống một ly rượu hợp cẩn, nhưng với gương mặt trắng bệch này, ngay cả ngồi dậy còn khó chứ đừng nói uống rượu.

Lúc này, Diệp Thương Lan khẽ ho một tiếng nữa.

“Mệt rồi, nghỉ sớm đi.”

Giọng yếu ớt.

Phó Niệm Trì: “…… Ờ.”

Cậu ngoan ngoãn nằm xuống, hai tay chồng lên nhau đặt trước bụng, cẩn thận tránh bất kỳ khả năng nào vô tình chạm vào Diệp Thương Lan.

Phó Niệm Trì không buồn ngủ.

Cậu đã ngủ suốt đường đi kiệu, hơn nữa giờ đang nằm cạnh nam chính nên mạng nhỏ hay trinh tiết đều có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, làm sao mà ngủ nổi được cơ chứ.

Cậu cố gắng hít thở thật nhẹ, sợ tiếng thở của mình làm phiền Diệp Thương Lan.

Đúng lúc đó, Phó Niệm Trì nghe thấy tiếng ho bị kìm nén.

Ai cũng biết, ho thì rất khó nhịn.

Mà càng cố nhịn là lại càng ho dữ hơn.

Diệp Thương Lan ho đến mức cả người run rẩy, Phó Niệm Trì có cảm giác chỉ cần một giây nữa hắn sẽ phun ra một ngụm máu và ngất xỉu.

Cho dù biết hắn không chết được nhưng Phó Niệm Trì vẫn ngồi dậy, giả vờ quan tâm để quan sát tình hình.

Diễn thì cũng phải diễn cho giống.

Nhưng ngay khi cậu vừa ghé sát lại…

Diệp Thương Lan ngẩng đầu, đôi mắt long lanh vì ho quá mức mà rớm lệ, trong mắt chứa một cảm xúc khó diễn tả thành lời.

“Ta không sao.” Hơi thở mong manh, hắn nói từng chữ.

“Làm phiền ngươi rồi, ngủ đi.”

Phó Niệm Trì: “……”

Nếu hắn đã nói vậy thì cậu cũng chẳng tiện làm gì thêm, đành nằm thẳng trở lại.

Mà kỳ lạ thật, vừa rồi… ánh mắt Diệp Thương Lan nhìn cậu là… đang sợ hãi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play