Một khung cảnh cực kỳ xấu hổ.
Trong đầu Phó Niệm Trì rối tung như một nồi hồ đặc sệt, Diệp Thương Lan không nổi giận đã là may mắn lắm rồi. Sự việc phát sinh đột ngột làm cậu cũng không nghĩ tới tại sao mình lại thò móng vuốt chạm vào.
Cảm giác kia… còn, còn rất không tồi.
Khoan, lúc này đâu phải lúc nghĩ tới mấy chuyện đó a!
Phó Niệm Trì vội vàng bưng chậu nước lên lần nữa, nhỏ giọng nói:
“Ta còn phải tiếp tục dội nước.”
“Dội đi, khụ khụ… khụ khụ khụ.”
Diệp Thương Lan vẫn còn ho, mà ho thì một khi đã bắt đầu liền không ngừng lại được.
Phó Niệm Trì nghe mà chỉ cảm thấy hắn sắp ho ra cả phổi, giống như cùng lúc bị một trăm người bạn trên chim cánh cụt nhắn tin tới, quá tải mà rung liên tục.
Cậu dồn hết mười vạn tinh thần, cẩn thận từng li từng tí, đem chỗ nước ấm còn lại từ từ rót vào trong thùng.
Nước thuốc nóng lên, Phó Niệm Trì thử tay thấy đã đủ, lại tiếp tục dội thêm một lượt.
Cậu vòng ra sau lưng Diệp Thương Lan, ở nơi đối phương không nhìn thấy, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đưa tay múc nước, dội xuống vai hắn.
Nói thế nào cũng coi như là đang tắm cho hắn đi? Theo kinh nghiệm thì đáng ra còn phải nhẹ nhàng chà một chút. Nhưng nếu Diệp Thương Lan không mở miệng thì cậu cũng không dám làm điều thừa, lỡ chọc hắn không vui thì to chuyện.
Phó Niệm Trì lại thêm vài lần nước, toàn bộ thuốc tắm liền kết thúc trong tiếng ho đứt quãng.
Tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng coi như thuận lợi.
Cậu vội chuẩn bị khăn lau khô thân thể cho Diệp Thương Lan.
Thân thể hắn yếu, hơi bị gió lạnh cũng có thể cảm hàn, Phó Niệm Trì dứt khoát lấy khăn tắm lớn thêu chỉ vàng rồi quấn chặt hắn lại.
Vậy nên liền không tránh khỏi phải dùng hai tay ôm lấy hắn.
Khoảnh khắc bị ôm, Diệp Thương Lan theo bản năng ngừng thở.
Hắn có thể rõ ràng ngửi thấy mùi hương rượu nhàn nhạt tỏa ra từ thiếu niên, trong đó dường như còn pha lẫn mùi vị khác.
Khiến đầu óc vốn mơ hồ vì thuốc của hắn bỗng dưng thanh tỉnh.
Không! Lý do tỉnh táo không nên là cái này aaa!!!
Phó Niệm Trì nhón chân, lau sạch nước bên tai cho hắn.
Cậu chuyên chú làm việc, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt căng thẳng lén liếc về phía mình.
Sau khi lau gần xong, Phó Niệm Trì đỡ hắn về lại mép giường.
Cậu gỡ khăn ướt xuống, tiếp tục lau sạch những giọt nước còn sót.
Khi sắp tới chỗ mấu chốt, Diệp Thương Lan khẽ nói: “Để ta tự làm.”
“À.” Phó Niệm Trì ngoan ngoãn đáp, rũ mắt xuống.
Dù cậu không có ý định nhìn, nhưng trong quá trình giúp hắn tắm rửa thì thứ nên thấy hay không nên thấy cũng đã thấy hết.
…… Quả nhiên không hổ là nam chính trong truyện sảng văn, bệnh tật chẳng ảnh hưởng chút nào tới phương diện kia.
Phó Niệm Trì bỏ dở truyện khi chưa tới đoạn hắn thu phục hậu cung, nhưng đoán cũng biết nữ chính nữ phụ chắc chắn không ít.
Bất quá trước khi mở hậu cung, lại bắt hắn cưới một nam pháo hôi như cậu thì não tác giả quả thực cũng đủ hỗn loạn rồi.
Đợi thay áo trong sạch sẽ cho Diệp Thương Lan xong, Phó Niệm Trì mệt tới đổ mồ hôi, sắc trời cũng dần tối.
Cậu gọi tỳ nữ vào, thau thuốc và chậu vàng được bưng đi, hương liệu lại được đốt để át bớt mùi thuốc đắng.
Quay đầu nhìn lại, Diệp Thương Lan nằm thẳng, nhắm chặt mắt, hiển nhiên chỉ tắm thuốc thôi đã làm hắn hao hết tinh thần.
Tiếp theo hẳn không còn tới lượt cậu lo lắng.
Phó Niệm Trì bước ra cửa. Toàn thân mồ hôi, cậu cũng cần phải tắm.
Mới đi được hai bước liền bị ngăn lại.
“Điện hạ sao lại ra ngoài?”
“Ta muốn đi tắm rửa.”
“Đêm tân hôn không thể rời hỉ phòng. Ta sẽ gọi người chuẩn bị nước đưa vào.”
Phó Niệm Trì nhíu mày: “Vương gia đã ngủ, ta sợ quấy rầy hắn.”
Tỳ nữ hơi khó xử nhưng vẫn kiên trì: “Điện hạ có thể nhẹ một chút nhưng tân hôn không được rời hỉ phòng, đó là quy củ.”
“… Được thôi.”
Phó Niệm Trì không tranh cãi nữa, cậu vốn cũng không rõ những quy củ cổ đại này, nhưng tám chín phần là để phòng ngừa cậu chạy trốn.
Cậu quay lại hỉ phòng. Không lâu sau, thau tắm được đưa vào, nước đã chuẩn bị sẵn.
Trước khi tỳ nữ bỏ thêm cánh hoa và hương liệu, Phó Niệm Trì vội ngăn:
“Không cần, để đó là được, các ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.”
Cửa khép lại. Cậu quay đầu liếc nhìn Diệp Thương Lan, xác định hắn ngủ say.
Phó Niệm Trì tranh thủ thời gian, cởi áo trong còn ẩm rồi bước vào thau.
Là sinh viên thời hiện đại, cậu luôn tắm rất nhanh. Nhưng giờ xuyên vào đây, một mái tóc dài như vậy gội quả thật phiền phức.
Huống chi ở đây chẳng có sữa tắm dầu gội, chỉ có bồ kết với lá cây.
Trước bàn trang điểm là đầy đủ bộ tẩy cụ chuyên dùng cho hoàng thất.
Thế nhưng vẫn không thể nào so với dầu gội hiện đại ổn định mà cậu quen dùng.
Sau khi gội sạch cả mái tóc dài, đầu ngón tay Phó Niệm Trì đều nhăn nheo.
Cậu vắt nước trên tóc, cực kỳ vụng về dùng khăn vải quấn lại, rồi từ thau tắm bò ra ngoài.
Lau khô người xong.
Nếu nói tắm rửa còn có thể miễn cưỡng thích ứng, thì đoạn thật sự khiến Phó Niệm Trì khổ sở chính là tới rồi.
—— sấy tóc.
Đây là một thế giới không có máy sấy.
Phó Niệm Trì đã biết mình chỉ có ba lựa chọn:
Một là chờ nó tự khô.
Nhưng vì tóc quá dài, quá trình này có khi kéo dài tới hai ba canh giờ.
Hai là dùng khăn vải lau khô.
Nếu không gọi tỳ nữ giúp thì chắc tay cậu cũng rụng rời mất.
Ba là làm khô bên chậu than.
Trừ khả năng tóc bị cháy rụng, thì đây là cách nhanh nhất.
Phó Niệm Trì thở dài không tiếng động, ngồi bên chậu than, vừa nhìn chiếc lò tinh xảo cháy đỏ kia liền bản năng lo lắng liệu có nguy cơ ngộ độc khí than không.
Diệp Thương Lan thân thể yếu, chỉ một luồng gió lạnh cũng có thể khiến bệnh tình nặng thêm, nên cửa sổ phòng ngủ bị bịt kín mít.
Thật sự chính là môi trường ngộ độc khí than cao nguy cơ.
Có lẽ nhờ tỳ nữ thường xuyên thay than, bảo đảm lửa cháy đủ nên Diệp Thương Lan mới có thể sống tới bây giờ.
Phó Niệm Trì nghĩ ngợi, quyết định đợi tỳ nữ dọn thau tắm thì nhờ họ giúp lau tóc.
Cậu ngồi khô ở bàn trang điểm, buồn chán tới mức sắp ngủ gật. Chờ đến khi mái tóc gần khô thì cậu đã díp cả mắt.
Cả ngày hôm nay chỉ quanh quẩn trong phòng, Phó Niệm Trì không thấy đói bụng, liền nhân cơ hội này cuộn chăn lại ngủ.
Không ngờ một nén nhang sau, người lẽ ra đã mệt lả phải ngủ say là Diệp Thương Lan, lại lặng lẽ mở mắt.
Hắn chống tay ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Phó Niệm Trì, chắc chắn cậu ngủ rồi thì mới nhẹ nhàng vén tấm hỉ bì đỏ thẫm.
Diệp Thương Lan xoay người nằm nghiêng, cẩn thận trèo qua người Phó Niệm Trì.
Lúc lướt qua trên, ánh mắt hắn không kìm được dừng lại nơi lông mi đen nhánh và đôi môi đỏ hồng của cậu.
Diệp Thương Lan nín thở, dồn trọng tâm sang chân trái, rồi gắng nâng cả chân phải lên, cuối cùng trần trụi hai chân đặt được xuống đất.
Hô——
Dựa vào thành giường, hắn thở dốc mười mấy giây, mới tạm xua bớt cơn choáng đầu và nhức óc.
Hắn khống chế hơi thở, cúi người bò xuống, hai đầu gối chạm đất, hai tay chống đỡ.
Cả người thấp xuống, nằm nghiêng sát mặt đất, nhìn vào bóng tối dưới gầm giường.
Hắn vươn tay, cố sức lôi ra một chiếc hộp.
Ngồi dậy, lại thở gấp thêm lúc nữa rồi mới mở hộp.
Bên trong là đồ điểm tâm hắn giấu từ sáng.
Cũng may đã chuẩn bị trước, bằng không hắn thật sự có thể đói chết ngay trong đêm tân hôn.
Cơn đói cồn cào biến thành đau rát như lửa đốt trong bụng, hắn vội bốc một miếng bánh nhét vào miệng.
Điểm tâm trong phủ dành riêng cho hắn, mùi vị đều nhạt nhẽo, may mà nhạt nên hắn mới không bị ngấy đến mức nhổ ra.
Ngồi dưới đất, ăn xong gần hết hộp, còn lại hai miếng thì hắn mới chịu dừng.
Đấm nhẹ ngực để nuốt xuống, hắn gắng gượng đứng dậy định rót trà.
Nhưng vừa đứng nửa chừng, máu trong người bỗng dồn thẳng lên não, mắt tối sầm lại.
Diệp Thương Lan vội ngồi phịch xuống mép giường.
Đợi cơn nhức mắt và đau đầu dịu đi, tầm nhìn dần rõ lại thì hắn mới chậm rãi đỡ lấy thành giường, từng chút đứng dậy.
Loạng choạng bước đến bàn, may ấm trà vẫn còn đặt trên lò nên nước vẫn ấm.
Hắn một hơi uống năm chén, mới thấy dễ chịu.
Cảm giác no giả từ nước và bánh khiến bụng yên, hắn nghỉ thêm lát rồi quay lại giường, cẩn thận cất hộp bánh xuống gầm.
Hai miếng còn lại thì để dành lần sau.
Diệp Thương Lan lại trèo qua người Phó Niệm Trì, cố hết sức không tạo tiếng động, chui về chỗ cũ.
Lần này xuống đất một hồi, lạnh từ bàn chân lan lên tận gối.
Hắn chỉ có thể dịch bình nước ấm trong chăn xuống chân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lạnh vẫn dễ chịu hơn đói.
Đêm tân hôn a…
Diệp Thương Lan lặng lẽ thở dài, nhắm mắt, chuẩn bị ngủ.
Ngay lúc ấy, một cánh tay bất ngờ vắt ngang người hắn.
Diệp Thương Lan: “……”
Cả người hắn cứng lại, nghiêng đầu nhìn, thấy Phó Niệm Trì trong cơn trở mình, tay đặt lên ngực hắn, chăn bị kéo đi hơn nửa, thậm chí còn gác cả chân lên người hắn.
Nói cách khác, giờ phút này hắn đã biến thành gối ôm hình người của Phó Niệm Trì.
Diệp Thương Lan… không dám thở mạnh, chỉ thầm may mắn cậu vẫn để lại cho hắn chút chăn.
Độ ấm xuyên qua lớp vải, từ người thiếu niên truyền sang, kèm theo nhịp thở say ngủ.
Má bên Phó Niệm Trì đỏ hồng, mày nhíu chặt, lông mi khẽ run, như đang gặp ác mộng.
Diệp Thương Lan không biết cậu mơ thấy gì, nhưng rõ ràng người phải mơ ác mộng phải là hắn mới đúng!
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Hắn hít sâu, giả vờ như không biết gì.
Ngủ thôi.
…
Phó Niệm Trì bị nóng đánh thức.
Miệng khô, lưỡi khô, cậu còn tưởng do chậu than nên lập tức bật dậy.
Ai ngờ cái nóng lại đến từ ngay bên cạnh.
Trong phòng tối đen, Phó Niệm Trì mò mẫm thắp ngọn đèn đầu giường.
Ánh nến lờ mờ, cậu thấy gần như cả tấm hỉ bì đều bị mình đè dưới thân, Diệp Thương Lan co ro đáng thương ở mép giường, trên người chỉ đắp chút chăn.
Môi hắn khô nứt, mặt đỏ bừng với hơi thở dồn dập, rõ ràng sốt cao.
Phó Niệm Trì: !!!
Cậu lập tức kéo chăn từ người mình ra rồi đắp lên người hắn.