Bọn tỳ nữ nhanh chóng thu dọn chén đũa, cúi đầu rời khỏi phòng cưới.
Chung quanh lại một lần nữa yên tĩnh, chỉ nghe được gió tuyết ngoài kia đang va đập cửa sổ giấy.
Phó Niệm Trì thở sâu, lại quay về mép giường.
Cậu không nói tiếng nào nằm xuống, có lẽ vì ăn uống no nê mà rơi vào trạng thái hôn mê tinh bột, tinh thần so với trước bữa cơm tốt gấp trăm lần, cơn buồn ngủ dần dần lan ra.
Chẳng lẽ cả thói quen không đánh không ngủ trưa của cậu cũng theo việc xuyên thư mà bị mang tới đây?
Bên cạnh Diệp Thương Lan nằm thẳng, yên lặng đến giống như một cái xác.
Nếu không phải biết hắn là nam chính, nào chết thì mới không còn diễn trò, thì e rằng Phó Niệm Trì thật sự sẽ cúi xuống thăm dò hơi thở.
Cậu nín thở chờ một lát, xác định Diệp Thương Lan có lẽ là đã ngủ rồi thì mới hơi thả lỏng thần kinh căng chặt.
Nghỉ ngơi một chút thôi, chịu đựng qua hôm nay là ổn. Cậu chỉ đến làm tân lang xung hỉ, trong sách cũng chỉ là một vai pháo hôi không có bao nhiêu đất diễn, chẳng cần cùng Long Ngạo Thiên nam chủ có nhiều giao thoa.
Ôm ấp hy vọng tốt đẹp, Phó Niệm Trì mơ màng đi vào giấc ngủ.
【 Phó Niệm Trì giấu ngân châm trong tay áo, từ tỳ nữ nhận lấy chén thuốc rồi ngồi xuống mép giường. 】
【 Diệp Thương Lan nằm nghiêng, sốt cao hôn mê, ba ngày trước Phó Niệm Trì nửa đêm lén mở cửa sổ để hắn thổi gió lạnh cả đêm, từ đó sốt không lui. 】
【 Ngự y tới mấy lần, đổi đơn thuốc cũng không có hiệu quả. 】
【 Hiệu quả làm sao mà có được khi mà Phó Niệm Trì đã bỏ thêm không ít thứ tốt vào trong chén thuốc. 】
【 Y chưa vội đưa thuốc cho Diệp Thương Lan mà đặt chén lên bàn, móc ngân châm ra. 】
【 Ngón tay y khẽ ấn lên sống lưng Diệp Thương Lan, giống như Dung ma ma đang vuốt ve khuôn mặt Tử Vi. 】
【… Chờ đã, đại phu nói huyệt tử chỗ nào nhỉ? 】
【 Phó Niệm Trì vắt óc suy nghĩ nửa chén trà cũng không ra, chỉ nhớ mang máng đại phu nói cái gì mà huyệt tử rồi đâm vào sẽ chạm tim phổi, phá khí cơ thì dễ chết người. 】
【 Kệ đi, đâm bừa vậy, cùng lắm thì y châm cả người Diệp Thương Lan, thế nào cũng trúng chỗ. 】
【 Không hề do dự, y đâm mạnh ngân châm xuống lưng Diệp Thương Lan. 】
【 Kim đâm xuống không mấy ăn, gần như chưa vào được mấy thì lại mạnh thêm một cái. 】
【 Kéo ra một chuỗi máu li ti. 】
【 Tử vi… Cả người Diệp Thương Lan bỗng run lên, như đang chịu thống khổ lớn, hắn cau mày, mồ hôi thấm đầy trán và cổ, môi run run như muốn phát ra tiếng kêu nhưng bệnh nặng làm hắn bất lực. 】
【 Có hiệu quả! 】
【 Phó Niệm Trì tinh thần phấn chấn. 】
【 Y hóa thân thành Dung ma ma, ngân châm cắm loạn lên lưng Diệp Thương Lan, mỗi mũi đều ở vị trí khác nhau. 】
【 Liên tiếp mấy chục châm, thân thể Diệp Thương Lan kịch liệt run rẩy, cả lưng chằng chịt như vòi hoa sen, từng lỗ nhỏ rỉ máu li ti. 】
【 Thấy dáng vẻ này, Phó Niệm Trì rốt cuộc cũng có chút sợ, y tạm dừng rồi sát trùng ngân châm, rồi lau máu trên người hắn. 】
【 Hôm nay tới đây thôi, nói không chừng đã đâm trúng huyệt rồi. 】
【 Y dùng kim cực nhỏ, lỗ kim gần như không thấy, trừ phi Diệp Thương Lan tự mình nói ra chứ nếu không không ai biết hắn đã chịu những gì. 】
【 Thêm cả độc dược y cố tình tìm tới, Diệp Thương Lan tuyệt đối không qua nổi một tháng. 】
【 Trong lòng mừng thầm, Phó Niệm Trì lại bưng chén thuốc, giả bộ quan tâm đẩy nhẹ vai Diệp Thương Lan: “Phu quân à, uống thuốc thôi.” 】
【 Ngay lúc đó, Diệp Thương Lan đột nhiên mở mắt, trong đồng tử đen lóe lên hàn quang như kiếm sắc đâm thẳng vào tim Phó Niệm Trì! 】
【 Trong nháy mắt đầu óc y trống rỗng, tay run lên, suýt nữa hất cả chén thuốc lên người hắn. 】
【 Khi lấy lại tinh thần thì trước mắt vẫn là một thiếu niên hơi thở thoi thóp, sắp lìa đời. 】
【 Là, là ảo giác thôi. 】
【 Diệp Thương Lan bệnh nặng thế này, sao có thể tinh tường như vậy được. 】
【 Phó Niệm Trì trấn tĩnh lại, một lần nữa nở nụ cười giả dối, dịu giọng nói: “Nào, uống thuốc đi.” 】
Ngay lúc y đưa muỗng thuốc độc đầu tiên vào miệng Diệp Thương Lan, Phó Niệm Trì bỗng bừng tỉnh khỏi mộng.
Cả người mồ hôi lạnh ròng ròng, tim đập thình thịch, đầu ngón tay còn run rẩy.
Trong thời đại không có đồng hồ này nên cậu không cách nào phán đoán mình đã ngủ bao lâu.
Nhưng ngoài kia trời vẫn sáng, chắc là còn buổi chiều.
Phó Niệm Trì xoa xoa thái dương đang đau.
Diệp Thương Lan vẫn nằm y nguyên, không biến thành một đóa máu hoa và cũng không có đôi mắt bắn ra kiếm khí.
Trong sách, Phó Niệm Trì kiên trì mỗi đêm trước khi ngủ đều đâm hắn mấy chục châm, đáng tiếc mãi vẫn không có hiệu quả rõ ràng.
Diệp Thương Lan vẫn thoi thóp, đến tận một tháng sau mới chết thẳng cẳng.
Phải nói vận khí Phó gia tứ thiếu cũng thật quá kém, đâm cả người mà hiệu quả còn chẳng bằng một chén thuốc độc.
Không biết còn tưởng Diệp Thương Lan thật sự là Mori Kogoro, bẩm sinh kháng kim châm.
Phó Niệm Trì vén chăn, cố gắng khẽ khàng mà đứng dậy.
Nhưng cũng không biết mình nên làm gì.
Ngày thường cậu có rất nhiều trò giải trí như có thể lướt điện thoại, chơi máy tính hay làm bài tập.
Hoặc gọi bạn cùng phòng thân thiết đi dạo phố lớn.
Nhưng ở thế giới này không có điện thoại, không có máy tính, cũng không có bạn bè.
Chỉ có vô số nguy cơ quanh quẩn bên người cậu.
Diệp Thương Lan vẫn không có động tĩnh, không biết có tỉnh hay không.
Phó Niệm Trì yên lặng thở dài, cậu đi tới bên bàn, lại cầm lấy bình rượu hợp cẩn.
Một mình cậu uống hết hơn nửa bình, không thể không nói là loại rượu chuẩn bị riêng cho Chiêu vương để uống trong ngày cưới này đúng là ngon.
Đang lúc cậu định rót thêm một ly, thì vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.
“Vương gia vương phi, đã đến giờ tắm thuốc.”
Tắm thuốc?
Tay Phó Niệm Trì khựng lại.
Trong truyện gốc quả thật có chi tiết này, Diệp Thương Lan bệnh nặng nên hoàng đế tìm đủ loại cách để chữa, trong đó có việc hai ngày một lần tắm thuốc.
Chẳng lẽ lại trùng hợp đúng hôm nay?
Phó Niệm Trì trấn định lại: “Được.”
Bọn tỳ nữ nhận lệnh, nhanh chóng khiêng thùng gỗ lớn vào và đặt ngay trong phòng cưới.
Các nàng cẩn thận kiểm tra cửa sổ không hở một khe, gió tuyệt đối không thể lọt vào rồi nói với Phó Niệm Trì: “Xin vương phi chăm sóc Vương gia tắm gội.”
Giọng điệu đương nhiên không mấy khách khí.
Danh tiếng xấu của Phó gia tứ thiếu ở ngoài kia, ai cũng biết. Y đến đây làm tân lang xung hỉ nên người trong Chiêu vương phủ đều cảnh giác, đề phòng bất trắc.
Phó Niệm Trì giả vờ không nghe thấy, thực ra bây giờ cậu cũng chẳng quan tâm.
Hầu hạ Diệp Thương Lan tắm thuốc, đối với cậu mà nói đúng là thử thách không nhỏ.
Không nhiều lời, Phó Niệm Trì quay đầu nhìn về phía giường.
Diệp Thương Lan bị đánh thức, thong thả trở mình.
Phó Niệm Trì hít sâu, đi tới mép giường, cúi người nhẹ giọng nói: “Phu quân à, ta tới chăm ngươi tắm thuốc.”
Diệp Thương Lan mơ màng ừ một tiếng.
Chợt hắn phản ứng lại, toàn thân đột nhiên căng cứng.
“Tắm thuốc?” Giọng hắn hơi run.
Phó Niệm Trì gật đầu: “Hôm nay là ngày tắm thuốc.”
Diệp Thương Lan nghiêng đầu, nhìn thùng gỗ đầy nước thuốc sẫm màu, trầm mặc một lát rồi gắng gượng chống khuỷu tay muốn ngồi dậy.
Phó Niệm Trì vội đỡ hắn, mới phát hiện quần áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Cậu dìu Diệp Thương Lan xuống giường, chậm rãi đưa tới bên thùng gỗ.
“Các ngươi ra ngoài hết đi.” Diệp Thương Lan khàn giọng nói với bọn tỳ nữ.
“Vương gia…”
“Không sao, lui ra.”
Dù trong lòng ngàn vạn lo lắng, các tỳ nữ vẫn chỉ có thể nghe lệnh, ánh mắt khác nhau quét về phía Phó Niệm Trì vài lần rồi im lặng lui xuống.
Trong phòng lại chỉ còn hai người.
Diệp Thương Lan dáng người cao, nhưng bệnh khí nặng nên yếu đến mức như chỉ cần đẩy nhẹ là ngã.
Nhưng Phó Niệm Trì biết, tất cả chỉ là giả.
“Phu quân à, ta giúp ngài cởi y phục.”
Phó Niệm Trì hít một hơi, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào vạt áo Diệp Thương Lan.
Từng lớp áo được cậu gỡ xuống.
Thiếu niên trước mặt hạ mắt, đôi môi khẽ mím, trông như có chút khẩn trương.
Hơi thở hắn nhẹ, nhưng làn khí phả qua cổ Diệp Thương Lan nên hơi nhột.
Mùi đắng cay của nước thuốc lan khắp phòng, xen lẫn hương rượu phả ra từ hơi thở Phó Niệm Trì, khiến người ta khó ngăn liên tưởng là liệu khi uống vào có mềm ngọt hay không.
Thoát đến lớp áo lót cuối cùng, Phó Niệm Trì khựng lại.
Cậu không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Diệp Thương Lan.
Suy cho cùng, hôm nay hai người mới gặp mặt, vậy mà đã phải thẳng thắn như thế này.
Trong đầu Phó Niệm Trì không kìm được hiện lên cốt truyện gốc.
Tuy rằng Phó gia tứ thiếu không có tình cảm với Diệp Thương Lan, nhưng không thể phủ nhận rằng người này dù bệnh nặng đến ngày nào cũng ho ra máu, thì vẫn là một mỹ nam hiếm thấy.
Đối với một kẻ mê Long Dương như Phó gia tứ thiếu mà nói, quả thực là tiện nghi trời ban.
Cho nên y dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tắm thuốc này, lấy cớ quang minh chính đại để chiếm chút tiện nghi.
May mà truyện gốc là nam tần văn, không viết chi tiết quá mức.
Không có gì phải xấu hổ, đều là nam nhân nên Diệp Thương Lan có thì cậu cũng có.
Ngày xưa tắm tập thể cả mấy chục người, cậu có gì chưa thấy?
Nghĩ vậy, Phó Niệm Trì lấy hết dũng khí và cởi bỏ lớp áo cuối cùng.
Da Diệp Thương Lan trắng bệch.
Không giống sắc trắng ấm áp của cậu, hắn trắng đến như một người đã chết ba ngày, không còn chút máu, từng đường mạch xanh hiện rõ dưới da.
Hắn cũng rất gầy.
Dù là thần tiên nhưng sống trong kiếp người chịu đủ khổ đau, cuối cùng cũng chỉ tồn tại trong một thân thể phàm tục như thế này.
Trong phòng có lò than, nhưng đâu sánh được với lò sưởi hiện đại.
Phó Niệm Trì vội vàng dìu Diệp Thương Lan tới thùng gỗ.
Diệp Thương Lan ngồi vào, nước thuốc ngập đến ngực, sức ép khiến hắn thở khó khăn.
Thấy vậy, Phó Niệm Trì vội múc bớt nước thuốc ra.
Hô hấp của hắn mới dần dễ chịu hơn.
Phó Niệm Trì kéo ghế ngồi bên cạnh, xuyên thư ba ngày nên cậu cũng đại khái biết cách tắm thuốc của nhà giàu cổ đại.
Cậu cũng cởi bớt, chỉ mặc một lớp áo trong, xắn tay áo, hai tay vốc nước thuốc rồi dội lên vai Diệp Thương Lan.
Nước thuốc nâu đậm chảy từ vai xuống, thấm vào làn da, tỏa mùi dược liệu đắng cay.
Diệp Thương Lan khép mắt, ngồi yên trong thùng, nếu không phải toàn thân căng cứng thì nhìn qua còn tưởng hắn đang hưởng thụ.
Phó Niệm Trì đã cẩn thận hết sức, nhưng vẫn bị bắn ướt, vải dính sát người, vẽ ra dáng vóc mơ hồ.
Chỉ là cậu không nhận ra, vì đang tập trung vội vàng dội nước khắp người hắn.
Trong phòng chỉ còn tiếng nước ào ào.
Nước thuốc nhanh chóng nguội, trước khi lạnh hẳn thì Phó Niệm Trì bưng chậu nước ấm bên cạnh, châm thêm vào.
Cậu rất cẩn thận, nhưng vẫn có vài giọt nước bắn trúng ngực Diệp Thương Lan.
Trùng hợp thay, lại rơi đúng chỗ mẫn cảm nhất.
Diệp Thương Lan: “Khụ khụ khụ khụ ——!”
Hắn đau đến co rút người, ho kịch liệt, như muốn ho cả phổi ra ngoài.
Phó Niệm Trì: “!!!”
Cậu lập tức dừng tay, sợ tới mức không dám thở mạnh, vội buông chậu nước, run rẩy đưa tay ——
“Không sao chứ, có nặng lắm không?”
Khi nhận ra, bàn tay cậu đã đặt ngay trên ngực Diệp Thương Lan.
Ướt, nóng, mềm, trong lòng bàn tay.
Diệp Thương Lan: “…………”
Phó Niệm Trì: “…………”
Diệp Thương Lan nghẹn một hơi ở cổ họng, ngay cả cổ cũng đỏ.
Hắn run run cúi đầu, dán chặt ánh mắt vào bàn tay còn đặt trên ngực mình.
Trong đôi mắt đen tràn đầy hoảng hốt, như thể giây tiếp theo năm ngón tay kia sẽ ác độc xé toạc lồng ngực hắn, moi lấy trái tim đang run rẩy rồi bóp nát nó ——
“Xin lỗi!”
Tiếng thiếu niên hoảng hốt khiến Diệp Thương Lan giật mình tỉnh trí, Phó Niệm Trì như bị bỏng, vội vàng rụt tay về.
“Đều, đều do ta quá bất cẩn.” Cậu luống cuống bấu lấy mép thùng, ngón tay trắng bệch vì dùng sức, dè dặt hỏi: “Rất đau sao?”
“… Không sao, vất vả cho ngươi rồi.” Giọng Diệp Thương Lan khẽ run.
A, thoạt nhìn là không giận.
Phó Niệm Trì nhẹ nhõm thở ra.
Không sao là tốt rồi, vừa rồi cậu suýt bị hù chết.
Chỉ là sao vẫn thấy… có gì đó là lạ?