Diệp Thương Lan ho khan, tiếng ho chậm rãi dừng lại, mỗi lần hít thở đều mang theo chút âm rít, hiển nhiên phổi có vấn đề rất nghiêm trọng.

Rốt cuộc hắn mắc bệnh gì mà trong sách lại không viết.

Theo hiểu biết của Phó Niệm Trì, ở thời cổ nếu bị bệnh phổi nguy hiểm đến tính mạng thì đa phần là lao, tục gọi là ho lao.

Cái trò này… còn lây được.

Diệp Thương Lan dù sao cũng là thần tiên, có chết vì bệnh thì vẫn có thể duỗi chân sống lại, xoắn ốc thăng thiên. Nhưng cậu chỉ là một phàm nhân, lỡ như cũng bị lây thì chẳng phải là chết thẳng cẳng à?

Phó Niệm Trì càng nghĩ càng thấy, muốn an ổn sống sót ở đây thật sự quá khó.

Aizz…

Cậu lặng lẽ thở dài.

Nằm trên giường cưới thật sự rất chán, Phó Niệm Trì chỉ có thể hồi tưởng nội dung nguyên tác để giết thời gian.

Biết tin mình sẽ thành thân với Chiêu Vương, vị Tứ thiếu kiêu ngạo của Phó gia chỉ náo loạn nửa ngày, rồi dưới lời khuyên bảo của người nhà mà kỳ tích bình tĩnh trở lại.

Ai cũng biết Chiêu Vương là huynh đệ mà đương kim Thánh Thượng coi trọng nhất, tự mình đề nghị cưới Tứ thiếu về xung hỉ. Đây là cơ hội tốt nhất để lấy lòng Thánh Thượng, con đường thăng quan phát tài của Phó gia coi như đã định sẵn.

Huống chi Chiêu Vương bệnh nặng đến mức này, chắc chắn ngay cả năng lực phòng the cũng không còn, không cần lo lắng chuyện thất thân.

Không chỉ có thể danh chính ngôn thuận làm Vương phi, chờ Diệp Thương Lan chết rồi còn có thể tìm nơi khác, đúng là trăm lợi không một hại.

Cho nên trong nguyên tác, Tứ thiếu Phó gia mới dám càn rỡ như vậy.

Dù Phó Niệm Trì vẫn thấy logic của cốt truyện này có hơi vấn đề, nhưng sảng văn trên mạng mà, suy nghĩ nhiều làm gì.

Chỉ là giờ đây cậu xuyên thành một pháo hôi bị nam chính mắt laser bắn bay, không muốn cân nhắc cũng không được.

Phó Niệm Trì nghĩ ngợi miên man một hồi, càng nghĩ càng tỉnh.

So với hôn lễ bình thường, trình tự xung hỉ khá ngắn, bỏ qua tiệc cưới thì bên ngoài trời vẫn còn sáng.

Cậu kiên nhẫn chờ hơn hai mươi phút, nghe bên cạnh Diệp Thương Lan hơi thở chậm rãi ổn định, trở nên dài và đều thì mới thử căng người nghiêng đầu nhìn sang.

Thiếu niên mặc một bộ hỉ phục đỏ rực, mái tóc dài đen nhánh buông xuống, vài sợi quệt ngang cổ càng làm lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài.

Lúc mới xuyên tới, Phó Niệm Trì còn không quen nổi kiểu tóc dài này nhưng giờ đã dần thích ứng.

Diệp Thương Lan khép hờ đôi mắt, lồng ngực theo nhịp thở thong thả phập phồng, trông như đang ngủ say.

Người bệnh nặng dễ mệt mỏi, hôn mê cũng là thường.

Phó Niệm Trì không kìm được nghiêng lại gần hơn, cẩn thận quan sát dung mạo thanh niên mà trước đó vì sợ mạo phạm nên chưa kịp nhìn kỹ.

Sống mũi cao thẳng, môi mỏng nhạt màu, lông mày vì đau nhức mà hơi nhíu, tựa như một bức xuân sơn gói trọn giữa trán.

Bộ hỉ phục đỏ thẫm càng làm làn da vốn trắng nay càng tái và tiều tụy, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta phải ngắm nhìn.

Ừ… đúng là nam chính nên có ngoại hình thế này.

Không phải người làm văn chương, Phó Niệm Trì cũng tìm không ra nhiều từ hoa mỹ hơn để tả, nói chung là rất đẹp.

Chờ khi bỏ đi hết bệnh tật thì hẳn sẽ là vẻ thanh lãnh xuất trần, mặt mày thư thái hiền hòa.

Cậu biết mình nên tưởng tượng theo hướng đó, rốt cuộc trước mắt đây là một tiên nhân.

Nhưng trong đầu lại toàn nghĩ tới cảnh mắt laser, xoắn ốc thăng thiên và Hallelujah. Giờ Phó Niệm Trì chẳng thể dùng ánh mắt bình thường mà nhìn thẳng vào Diệp Thương Lan nữa.

Tác giả à, ngài hại tôi nặng lắm rồi!

Ngay lúc cậu đang ngắm nghía Diệp Thương Lan và thả hồn suy nghĩ, đôi mắt đen nhánh vốn đang nhắm bỗng mở ra.

Bốn mắt chạm nhau.

Phó Niệm Trì giật mình run lên.

Diệp Thương Lan cũng run lên.

Cậu rõ ràng thấy trong mắt hắn lóe lên một tia hoảng hốt.

Không sai, cậu chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Đây là… chuyện gì vậy?

Một dấu chấm hỏi to tướng nổi lên trong đầu Phó Niệm Trì.

Nhưng chưa kịp nghĩ tiếp, việc nhìn lén vốn đã xấu hổ, huống chi hai người còn đang cùng nằm trên giường cưới.

Trong tình thế cấp bách, cậu chỉ có thể nở một nụ cười hơi ngượng ngùng.

Giả bộ như muốn tìm hiểu tân lang của mình, ngại mở miệng nên chỉ lén quan sát.

Đối diện với sự tò mò muốn thân cận này, Diệp Thương Lan chắc sẽ không giận chứ?

Phó Niệm Trì cảm thấy mình xử lý khá hoàn hảo, quả nhiên Diệp Thương Lan bị nụ cười của cậu kéo đi lực chú ý, vẻ hoảng hốt cũng dần tan.

Không cần nói gì, chỉ cần nằm xuống lại là ổn.

Nghĩ vậy, cậu hài lòng chuẩn bị nằm xuống ——

Ai ngờ bả vai bỗng nặng trĩu, hỉ phục bị kéo tuột xuống và lộ ra cả một bên vai.

Cả nửa người lập tức lạnh buốt, cảm nhận rõ rệt cái rét của tháng Chạp trong nhà.

Cánh tay Diệp Thương Lan đang giữ chặt vạt áo của cậu.

Cả hai đều khựng lại.

Áo đột ngột bị kéo xuống khiến thiếu niên rùng mình co lại, tựa như muốn rút hẳn vào trong hỉ phục.

Mảng da trắng mịn như sứ hiện rõ trước mắt, khiến người ta muốn đưa tay chạm thử để xác nhận có đúng là mịn như tưởng tượng không.

Từ góc nhìn của Diệp Thương Lan, hắn còn có thể thấy một nốt hồng phấn nhạt, như một đóa mai nở giữa tuyết trắng.

Thiếu niên áo quần không chỉnh, giữa hoảng hốt khẽ cắn môi dưới, trong mắt ánh lên vài phần luống cuống.

Cảnh tượng này, rơi vào mắt bất kỳ ai cũng đủ khiến hô hấp chậm lại.

Diệp Thương Lan cũng ——

Không! Không phải như vậy!

Diệp Thương Lan dường như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt thoáng chốc trở nên tỉnh táo, không nói hai lời liền cầm lấy tấm chăn cưới bên cạnh rồi quấn cả người Phó Niệm Trì lại.

“Lạnh lắm, cẩn thận kẻo cảm.”

Giọng hắn nghèn nghẹn, ghé sát bên tai Phó Niệm Trì mà nói.

Chăn cưới đỏ thẫm óng ánh, mềm mại và ấm áp, giống như rơi vào một đám bông, trên mặt còn dùng chỉ vàng thêu đôi uyên ương giao cổ.

Phó Niệm Trì chớp mắt nhìn xuống.

Không lạnh.

Nhưng tình huống lại đang chạy thẳng về phía mức độ “khó thở”.

Trong phòng tân hôn im ắng lạ thường, Phó Niệm Trì thậm chí nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.

Nhìn thái độ của Diệp Thương Lan, cậu chợt nhận ra mình dường như đã tìm ra bí quyết sống sót.

Dù gì Diệp Thương Lan cũng là nam chính của sảng văn, chắc chắn sẽ có đầy đủ đặc tính của một Long Ngạo Thiên.

Chỉ cần cậu làm tốt vai Chiêu Vương phi, cố gắng tỏ ra yếu đuối, dịu dàng, săn sóc.

Nam chính Long Ngạo Thiên chẳng phải lúc nào cũng mê kiểu này sao?

Phó Niệm Trì thở phào.

Tiếc là chưa kịp yên ổn lâu, chỉ nghe “lộc cộc” một tiếng, cái bụng chẳng biết điều của cậu phát ra âm thanh kỳ quái.

Phó Niệm Trì: “…”

Sáng sớm cậu bị nhét vào kiệu cưới, trước khi đi chỉ ăn qua loa vài miếng, giờ đã qua cả ngày nên đói là phải.

Trước cảnh ngượng ngùng này, Phó Niệm Trì quyết định giả vờ như chưa có gì xảy ra. Đói một chút thôi mà, chịu được.

Vài phút sau, lại một tiếng “lộc cộc” vang lên, lần này còn chói tai hơn, mà nguồn phát ra… không phải từ cậu.

Diệp Thương Lan: “…”

Bàn tay hắn âm thầm siết chặt, một góc ga giường nhỏ sắp bị vò nát.

Thứ gọi là “đói khát” cùng hiệu ứng phụ của nó bao trùm trên đỉnh đầu hai người mới cưới.

Trước khi bụng hai người bắt đầu hòa tấu, Diệp Thương Lan mở miệng:

“Ta… Bổn vương gọi người mang cơm tới.”

Hắn nói xong định gượng đứng dậy.

Phó Niệm Trì vội chặn lại: “Để… để ta đi là được.”

Cậu vốn cũng muốn xưng hô cho đúng, nhưng lại chẳng biết nam phi phải tự xưng thế nào.

Học người khác gọi “thần thiếp” thì kỳ quá, cậu là đàn ông mà.

Phó Niệm Trì vén chăn, đi tới cửa, vừa mở ra liền thấy hai tỳ nữ đứng bên ngoài.

Tuy biết nhà quyền quý lúc nào ngoài phòng cũng có người chờ là chuyện thường, nhưng cậu vẫn không khỏi nghi ngờ: nếu trong phòng có động tĩnh gì thì chẳng phải sẽ bị nghe rõ sao?

“Dọn cơm đi.” Phó Niệm Trì khẽ nói.

“Vâng.” Tỳ nữ lập tức rời đi.

Tuyết vẫn rơi, gió lạnh cuốn vào phòng.

Phó Niệm Trì vội đóng cửa lại, sợ Diệp Thương Lan bị lạnh.

Chẳng mấy chốc, tỳ nữ mang thức ăn vào. Trên bàn bày hơn mười món trong chén ngọc trắng, đủ loại chay mặn canh điểm, còn bốc khói nóng hổi.

Phó Niệm Trì không vội ăn, cậu bưng bát cháo rõ ràng là chuẩn bị riêng cho Diệp Thương Lan, gắp thêm ít rau nhỏ bỏ vào rồi ngồi xuống mép giường.

“Phu quân.”

Chuẩn bị xong, cậu đưa tay đỡ Diệp Thương Lan.

Đối diện với đôi mắt hơi cong kia thì Diệp Thương Lan khẽ run, không dễ nhận ra.

Hắn mím môi tái nhợt, cuối cùng không nói gì, cố gắng ngồi dựa vào đầu giường.

Phó Niệm Trì múc một thìa cháo, nhẹ thổi vài cái rồi đưa tới bên môi hắn.

Việc đút người ăn cơm cậu rất quen, vì chị gái cậu có đứa bé mới một tuổi, lúc chị và anh rể bận việc thì cậu thường giúp chăm, đút cho bé ăn thức phụ.

Diệp Thương Lan há miệng, uống hết cháo.

Hai người im lặng, từng thìa từng thìa cháo được ăn hết.

Đến ngụm cuối cùng, Phó Niệm Trì theo thói quen khẽ chạm muỗng vào cằm hắn ——

Khi nhận ra mình làm gì thì đã muộn.

Cằm Diệp Thương Lan vốn sạch sẽ giờ lại dính một vệt ẩm của muỗng.

Phó Niệm Trì: “…”

Diệp Thương Lan: “…”

Chết rồi! Cậu theo bản năng dùng cách đút trẻ con!

Phó Niệm Trì vội đặt bát xuống, lấy khăn lau miệng cho hắn.

Diệp Thương Lan nhìn cậu với vẻ khó hiểu.

Phó Niệm Trì cứng mặt làm như không thấy.

Chỉ cần cậu trông đủ vô tội, thì chuyện này chẳng liên quan gì tới mình.

“Muốn ăn thêm chút nữa không?” Cậu nhẹ giọng hỏi.

“Đủ rồi, ngươi ăn đi.” Giọng hắn khàn khàn.

Theo tiêu chuẩn một người trưởng thành, khẩu phần này quả thật quá ít, nhưng Diệp Thương Lan là người bệnh nên ăn ít cũng bình thường.

Phó Niệm Trì không ép, cậu ngồi một mình bên bàn, quay lưng về phía hắn, bắt đầu giải quyết cả bàn thức ăn ngon.

Không thấy được Diệp Thương Lan phía sau đang lặng lẽ nuốt nước bọt.

Đói lâu vậy, cuối cùng cũng được ăn một bữa no nê.

Với nguyên tắc không để phí đồ ăn, Phó Niệm Trì nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ “sạch mâm”.

… No quá.

Cậu khẽ xoa bụng, thỏa mãn híp mắt.

Rượu hợp cẩn vẫn đặt trên bàn, Phó Niệm Trì tò mò rót thử một chén rồi nhấp môi.

Hương vị không tệ.

Ăn uống xong, cậu gọi tỳ nữ vào, theo quy củ nhà giàu mà súc miệng và rửa tay.

Không ngờ, khi thấy bát đũa bị dọn đi thì cổ họng Diệp Thương Lan lại khẽ động, yết hầu lên xuống.

Một tay hắn ấn bụng, cố ép xuống, như thể làm vậy sẽ kiềm chế được cảm giác kỳ lạ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play