Thời gian chầm chậm trôi qua, cho đến khi không còn nghe thấy một âm thanh nào, thiếu niên trên giường đột nhiên mở mắt. Sau một thoáng ngơ ngác, cậu bắt đầu tò mò quan sát xung quanh.

Căn phòng kim loại trắng tinh, sạch sẽ đến mức không một hạt bụi. Khung cửa sổ là loại kính trong suốt đặc biệt không rõ tên, trần nhà nhuộm màu lam nhạt, dường như có thể thấy được bầu trời xanh cùng mây trắng. Nhưng Phong Diễn biết rõ, tất cả chỉ là hình ảnh giả lập, trong trí nhớ của thiếu niên, đây là một thế giới công nghệ cao, nơi cảnh vật trong phòng có thể tùy ý thay đổi theo sở thích của chủ nhân.

Cậu… đã xuyên không? Hay là đoạt xá?

Không ngờ sau khi chết, cậu vẫn có thể sống lại một lần nữa, hơn nữa còn trọng sinh trên người một thiếu niên trùng tên trùng họ với mình.

Nghĩ kỹ thì… cũng lời đấy.

Nghiêng đầu nhìn vào chiếc gương đặt bên giường, Phong Diễn thấy một gương mặt thiếu niên tái nhợt, hơi mang vài phần yếu đuối vì bệnh, hàng mày nhíu lại, chỉ có đôi mắt sáng rực rỡ đầy sức sống. Cậu khá hài lòng, mới mười mấy tuổi, đúng là tuổi đẹp nhất.

Chỉ là… nhớ lại cuộc đối thoại của hai cha con kia, tâm trạng cậu lập tức tụt xuống đáy. Nếu như cậu xuyên qua sớm vài ngày thì tốt biết bao! Dù cậu là gay, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu muốn sinh con!

Sự bực bội dâng lên, trong mắt cậu lóe lên tia sắc bén lạnh lùng. Thân thể này đã tiếp nhận, thì mối thù giết chóc của nguyên chủ cậu cũng sẽ tiếp nhận.

Cặp cha con lòng lang dạ sói kia đã phản bội chủ tử, vậy mà còn dám lấy lý do “vì tốt cho cậu” để đường đường chính chính hành động. Đúng là vô sỉ đến cực điểm.

Thật ra, ngay khi nãy cậu đã tỉnh, chỉ là không dám phát ra tiếng. Ký ức hỗn loạn ập đến khiến đầu óc cậu vừa choáng vừa đau, lúc thì nhìn thấy chính mình ở xã hội hiện đại, lúc lại là thiếu niên ở tương lai. Trước khi phân rõ suy nghĩ, cậu không dám có bất kỳ động tĩnh nào, sợ bị người khác phát hiện.

Dù đã có ký ức của nguyên chủ, nhưng rốt cuộc cậu vẫn không phải nguyên chủ. Lời nói, hành động cử chỉ sẽ có chỗ khác biệt, và cậu tuyệt đối không muốn vừa sống lại đã bị đưa vào viện nghiên cứu.

Phong Diễn lười biếng dựa vào giường, nhanh chóng sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu. Thời gian không còn nhiều, ngày mai cậu phải thể hiện sao cho không để lộ chút sơ hở nào.

Theo trí nhớ, đây là một thế giới có tinh thần lực và thể năng.

Năm Công Nguyên 3122, Trái Đất xảy ra tận thế, thiên tai nối tiếp thiên tai: núi lở đất sụp, sông cuộn biển gào. Nhân loại sau hơn ngàn năm nghiên cứu, hết thế hệ này đến thế hệ khác, cuối cùng đã kịp chế tạo con thuyền Noah và rời khỏi Trái Đất ngay trước khi nó hoàn toàn sụp đổ, bắt đầu cuộc du hành vũ trụ.

Phong Diễn vẫn còn bàng hoàng. Trong ký ức, ở thời đại cậu từng sống, quốc gia cũng đang bắt tay vào nghiên cứu con thuyền Noah.

Hơn một ngàn năm kết tinh từ trí tuệ, đó là thành tựu vĩ đại thế nào. Chính nhờ nỗ lực của vô số nhà nghiên cứu, loài người mới có thể tìm được một con đường sống giữa thời khắc tận thế. Trong thời gian đó, những gian khổ, thương vong nhiều không kể hết.

Phong Diễn bỗng dưng có cảm giác xúc động muốn rơi lệ. Dù sao thì, cậu cũng là một người đến từ Trái Đất, sự đồng cảm như thể chính mình cũng đã trải qua.

Trải qua 600 năm phiêu bạt, nhân loại cuối cùng cũng cắm rễ được ở hệ Ngân Hà. Trong thời khắc cả thế giới chúc mừng này, mọi người định ra niên hiệu mới, Tinh lịch.

Khi con người đã an cư giữa vũ trụ, hàng loạt vấn đề cũng ập đến trước mắt.

Trùng tộc và quái thú ngoài vũ trụ.  

Các chủng tộc ngoài hành tinh tập kích, xâm lược.  

Sự khan hiếm lương thực, nền văn hóa mai một…  

Nhưng tất cả những điều đó vẫn chưa phải vấn đề lớn nhất.

Con người có tinh thần ngoan cường, họ dũng cảm tiến lên, không ngừng đấu tranh. Họ lập ra quân đoàn, phát minh cơ giáp, kiên cường chống lại ngoại địch. Danh tiếng của nhân loại dần dần vang vọng khắp vũ trụ.

Nhưng rồi, khi cuối cùng được thở phào, họ bỗng quay đầu lại và phát hiện:  

600 năm phiêu bạt, 300 năm chiến tranh, cộng thêm môi trường khắc nghiệt của vũ trụ… tất cả đã khiến số lượng nữ giới trở nên cực kỳ hiếm hoi.

Lúc này, mọi người mới thực sự hoảng loạn.

Ngoại địch thì có thể tiêu diệt.  

Lương thực khan hiếm thì có thể tìm kiếm.  

Văn hóa mất đi thì có thể sáng tạo cái mới.  

Nhưng… khi không còn nữ giới, thì phải làm sao?

Không có nữ giới, đồng nghĩa không thể sinh ra thế hệ sau.  

Không có nữ giới, nhân loại sẽ đối diện với nguy cơ diệt vong. 

Từ đây, địa vị của nữ giới được nâng lên chưa từng có trong lịch sử. Dù sau này, số lượng nữ giới tăng lên nhờ được bảo hộ, nhưng họ vẫn giữ vị trí đặc biệt.

Cùng lúc đó, các nhà khoa học nghiên cứu thành công một loại “mũi tiêm kích thích” có thể khiến cơ thể nam giới phát triển tử *. Từ giai đoạn thử nghiệm, đến áp dụng, rồi suốt hơn 8.000 năm cải tiến, loại kích thích tố này đã trở thành công cụ chính để duy trì nòi giống. Việc nam giới mang thai và sinh con cũng trở nên bình thường.

Và cậu, trước đó đã bị người ta tiêm loại thuốc này.

Phải nói là cậu còn may mắn, bởi để ngăn chặn tội phạm buôn người, quốc gia đã quy định nghiêm ngặt, mũi tiêm kích thích chỉ được sử dụng tại bệnh viện được chỉ định, và bắt buộc phải có sự đồng ý của người được tiêm.

Nhưng cha con Lôi Cáp lại có âm mưu xấu xa. Họ dùng thuốc mê hạ gục nguyên chủ. Trong tình cảnh đó, họ hoàn toàn không dám đưa cậu đến bệnh viện. 

May mắn là đôi cha con kia chỉ dám lén tiêm thuốc cho cậu khi ở nhà. Nếu không, khi cậu xuyên đến, máy móc y tế chắc chắn sẽ phát hiện ra dao động sóng não bất thường.

Đây là một thế giới mà khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển. Quốc gia đặc biệt coi trọng việc khai phá tiềm năng não bộ, và có vô số thiết bị đo lường kiểm tra tinh thần lực.

Nếu để người ta phát hiện tinh thần lực và thân thể của cậu đã dung hợp, thì viện nghiên cứu chắc chắn sẽ trở thành điểm dừng chân cuối cùng của cậu.

Nguyên chủ tuy không được yêu thích, nhưng dù sao cũng là con ruột của Tam lão gia nhà họ Phong. Khi nguyên chủ còn sống thì không ai quan tâm, nhưng nếu chết mà nguyên nhân không rõ ràng, vì sĩ diện, Tam lão gia nhất định sẽ trút giận lên kẻ khác. 

Và người bị hy sinh khi đó, sẽ chỉ là cha con Lôi Cáp. Đây cũng là nguyên nhân khiến Avil lo lắng đến vậy. 

Avil vừa nhận được gói gen dịch cấp cao, tiền đồ rộng mở, hắn đâu muốn chưa kịp tung cánh đã bị Tam lão gia bóp chết từ trong trứng nước. Thế nên hắn mới thấp thỏm, sợ hãi, lo thiếu gia gặp chuyện ngoài ý muốn, rồi Tam lão gia sẽ trút giận sang cha con mình.

Dù sao, Tam phu nhân cũng chỉ là ra lệnh một câu, còn việc ra tay là do cha con họ làm. Mũi tiêm cũng là họ chích. Nếu thiếu gia xảy ra chuyện, họ sẽ phải gánh phần lớn trách nhiệm.

Thực tế, nguyên chủ đúng là đã chết vì chuyện này.

Bao năm qua, nguyên chủ vẫn sống nương tựa vào cha con Lôi Cáp. Nhà họ Phong chẳng hề quan tâm, chỉ có quản gia mỗi tháng gửi một khoản cố định để coi như không quên sự tồn tại của nguyên chủ.

Vì nguyên chủ có thể chất yếu kém, chẳng ai muốn kết hôn liên minh, nên Tam phu nhân cũng lười phí tâm tư đối phó.

Chính vì vậy, nguyên chủ mới không thể tin được, đôi cha con Lôi Cáp, những người đã nhìn cậu lớn lên, lại có thể phản bội cậu như thế.

Lúc ấy, tuy nguyên chủ hôn mê, nhưng thật ra vẫn còn ý thức. Vì trong lòng kháng cự, thuốc kích thích gây ra phản ứng xấu. 18 năm cuộc đời đã kết thúc như vậy, để Phong Diễn được hưởng lợi.

Khi cậu nhập vào thân thể này, tinh thần lực của nguyên chủ đã gần như tan biến, nên quá trình dung hợp diễn ra vô cùng thuận lợi, không gặp bất cứ trở ngại nào, như thể ký ức kia vốn dĩ là của cậu.

Vì vậy, sau khi tỉnh lại, cậu mới có thể giữ bình tĩnh, thản nhiên tiếp tục giả vờ hôn mê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play