"Bá Vương Thương có mấy thức?"

"Cơ sở thương có bảy thức, tổ hợp chính là thiên biến vạn hóa, có thể phát huy uy lực bao lớn thì xem chính ngươi."

" Hoàng Long Ngọa Đảo chính là một trong bảy thức?"

"Ừm."

Dạ Kinh Đường nghe xong chỉ có bảy chiêu, cười nói:

"Ta còn tưởng rằng có bao nhiêu. Tam Nương trực tiếp dạy một lần là được rồi, học thương pháp này đâu cần dùng tới một tháng, Tam Nương chăm chú dạy, một canh giờ ta cảm thấy còn dư."

? !

Bùi Tương Quân chớp chớp mắt hạnh, rất muốn dùng giọng điệu sư trưởng dạy dỗ một câu ‘Đừng tự cao’, đừng mơ tưởng xa vời, nhưng thật đúng là tìm không thấy lý do gì, chỉ dặn dò:

"Dạy ngươi cũng được thôi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tháng côn năm kiếm cả một đời thương, người ngu dốt đi nữa, chỉ cần sư trưởng chăm chú dạy pháp môn vận khí, là có thể học được chiêu thức. Nhưng học được là một chuyện, biết dùng là một chuyện khác, ngươi có hiểu lời này không?"

Dạ Kinh Đường tất nhiên hiểu rõ, thực chiến không phải chặt cọc gỗ, chiêu thức mạnh yếu, quyết định bởi thời cơ xuất thủ, độ thuần thục, thân pháp, tâm cơ và những thứ khác phối hợp không tì vết, mới được xưng tụng là công phu tốt.

"Hiểu, ta sẽ chăm học khổ luyện, tranh thủ sớm ngày thuận buồm xuôi gió."

Bùi Tương Quân quả thực không ngờ tới thiên phú Dạ Kinh Đường tốt đến mức này, suy nghĩ còn chưa theo kịp, vừa định triển khai tư thế dạy tiếp, lại nhắc nhở:

"Đúng rồi. Bùi gia cắm rễ ở kinh thành, nếu bị triều đình biết thân phận, chắc chắn phải đem vốn liếng giao ra một cách rõ ràng và chi tiết, bị triều đình quản khống, không chừng sẽ bị thịt như con dê béo. Bá Vương Thương có danh khí quá lớn, ở trong tình huống chưa che giấu cẩn thận, không phải vạn bất đắc dĩ, thì không thể mạo muội dùng thương này để xử lý địch."

"Tam Nương yên tâm, ta tự có phân tấc."

"Còn có, ngươi không bái sư, ta theo quy củ giang hồ cần giấu hai chiêu cuối cùng, ngày sau cảm tình sâu đậm, sẽ dạy cho ngươi, ngươi đừng nhạy cảm."

"Ha ha, hiểu."

. . .

-----

Ánh trăng mọc trên ngọn cây.

Bùi Tương Quân mặc váy, từ trong rừng trúc nhỏ đi ra, xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi, hài lòng đi lên xe ngựa, lưu lại một người đàn ông tinh bì lực tẫn.

Dạ Kinh Đường luyện thương pháp nửa ngày, thể lực tiêu hao không nhỏ, đứng ở cửa ngõ đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi, nghỉ ngơi một lát, mới mang chim chim quay trở về nhà.

Kẹt kẹt ——

Cửa mở ra, đập vào mắt là nhà nhỏ sạch sẽ, dưới ánh trăng bạc yên tĩnh mà ấm áp, nhưng không có một ai, cũng hiện ra vẻ tịch liêu.

Trong nháy mắt Dạ Kinh Đường mở cửa, đáy mắt hơi hoảng hốt, nhớ lại tháng trước, tình cảnh sau khi an táng nghĩa phụ, một thân một mình về đến nhà—— thuở nhỏ lớn lên trong nhà, cái gì cũng có, lại thiếu một nữ nhân chăm sóc trong nhà, mang đến cho hắn một cảm giác, thật giống như trong nháy mắt, trên đời này chỉ có một mình hắn.

Dạ Kinh Đường đứng ở bên ngoài sân, nơi này không vắng vẻ giống như trước đó nữa.

Dù sao nghĩa phụ đã trở về với cát bụi, mà người trước kia ở trong phòng này, vẫn còn có thể trở lại nơi này.

Dạ Kinh Đường cầm theo thanh kiếm, đi vào phòng chính, lấy ra liệt tửu còn chưa kịp uống xong, nâng ghế đẩu ngồi ở dưới mái hiên.

Chim chim ngồi xổm trên bậc thang, nhìn phòng bếp rỗng tuếch, rầu rĩ không vui:

"Chít chít chít chít. . ."

"Sẽ trở lại."

"Chít chít. . ."

"Nếu không có trở lại kinh thành, bị ta gặp gỡ ở bên ngoài, ta cũng sẽ không khách khí. Nàng không giữ chữ tín trước, cũng không thể mắng ta không hiệp nghĩa. . . Ngươi nói cái gì? Gạo nấu thành cơm, cái này sợ là. . . Chủ ý này thế nhưng là ngươi nói đó. . ."

"Chít chít?"

Chim chim mờ mịt ngẩng đầu, mở đôi cánh ra—— chim chim đói, nhanh đi nấu cơm, ngươi đang nói bừa cái gì đấy?

Dạ Kinh Đường ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, rót một ngụm rượu lớn, giống như nhìn thấy bóng hình ai đó . . .

Đương ——

Đương ——

Chuông sớm từ chỗ sâu Vân An thành vang lên.

Tiểu viện trong cuối ngõ Song quế yên tĩnh im ắng, chỉ có một con ngựa ô, yên tĩnh đứng gần phòng bếp.

Nhà chính đóng chặt cửa, từ sau khi Lạc Ngưng và Chiết Vân Ly rời đi, cửa chính chưa từng mở ra.

Gần bờ tường có thêm mấy chậu hoa, đặt chung một chỗ cùng với những cây hoa Lạc Ngưng mua, hai ngày đi qua, cây cỏ đã xanh um tươi tốt khỏe mạnh hơn nhiều.

Trong sương phòng phía tây, Dạ Kinh Đường cởi trần ngồi trên giường, cầm giấy vàng trong tay, nhắm mắt ngưng thần.

Chim béo màu trắng ngồi xổm ở bên cạnh gối đầu, buồn bã ỉu xìu nhìn qua cửa sổ.

Đổi lại là mấy ngày trước, Chiết Vân Ly giờ này đã thức dậy, ôm nó và cho nó ăn cơm, mà lúc ở một mình với Đường Đường, hiển nhiên nó không có cái phúc phận này, ly biệt mới chỉ hai ngày, nỗi nhớ ở trong lòng chim chim đã không thể xóa nhòa được.

"Chít chít. . ."

Đợi nửa ngày, không thấy Dạ Kinh Đường có động tĩnh, chim chim lăn đến bên người Dạ Kinh Đường, dùng trảo trảo đạp đạp, ra hiệunên đi ăn điểm tâm.

Lông mi Dạ Kinh Đường khẽ nhúc nhích, tiếp theo mở mắt ra, nhìn về phía tờ giấy vàng trong tay.

Sau khi Lạc Ngưng và Chiết Vân Ly rời đi, thời gian cũng trở nên khá rảnh rỗi, sinh hoạt hai ngày này, trên cơ bản là chân không bước ra khỏi nhà, dốc lòng tập võ.

Thiên Hợp Đao, Bá Vương Thương, khinh công,kiếm pháp của mình đều phải luyện, nói đến còn cảm thấy hơi bận rộn.

Võ nghệ thông thần tuyệt đối không phải một ngày luyện thành, Dạ Kinh Đường cũng không nóng nảy, nghỉ ngơi nhàn hạ, đang suy nghĩ về « Minh Long Đồ » mà hắn có được ngoài ý muốn này.

Hắn dựa theo phương pháp giải mật mà mình biết, tỉ như hình chiếu, sao chép, ngâm nước, hỏa thiêu,…, đều không có bất kỳ thu hoạch gì, lúc đầu đã tạm thời gác lại, nhưng thời điểm sáng nay tỉnh lại, bỗng nhiên linh cơ khẽ động, nghĩ đến một chuyện —— cây trúc.

Đời này không nhiều kiến thức, nhưng đời trước của hắn có không ít ký ức lộn xộn, biết chuyện lý thú về thánh nhân và cây trúc.

Mặc dù phương thức không đúng, nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn bức hoạ Rùa cõng Tam Sơn bên trên giấy vàng, bắt đầu chăm chú suy nghĩ, cố gắng nhìn ra thiên đạo chi lý ẩn chứa trong đó.

Kết quả ngoài ý muốn phát hiện ra biện pháp này thật sự có hiệu quả.

Mặc dù không nhìn ra thiên đạo gì, nhưng cũng không biết có phải nhìn lâu hoa mắt hay không, cảm giác bức ảnh bên trên có kim quang lóng lánh, Long Quy đang di chuyển, mây mù vờn quanh ba tòa núi cao, cảm giác cũng đang chầm chậm chảy xuôi.

Hắn suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy khả năng đây là pháp môn vận khí, liền nhắm mắt ngưng thần, từng cái cảnh vật bên trên tranh được tưởng tượng thành bộ vị nào đó trên thân thể, nếm thử trong thể nội rồi xâu chuỗi xem có gặp phải Huyễn cảnh gì không.

Vừa mới suy nghĩ ra manh mối, đã bị chim chim đạp tỉnh.

Dạ Kinh Đường mắt thấy sắc trời sáng rõ, cũng không nóng lòng mà ghi lại biện pháp này, sau đó cất kỹ giấy vàng, mặc áo bào vào.

Hắn xuất phát đi tây Vương Trấn, bên phía Tam Nương đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng mà trước khi rời đi, trước tiên cần phải xử lý việc của Tĩnh Vương xong xuôi.

Lần trước đáp ứng Tĩnh Vương ba ngày sau luận bàn khinh công, đảo mắt đã đến giờ, vừa vặn thời gian này dạy Tĩnh Vương « Thiên Hợp Đao », nếu như Tĩnh Vương học được trong thời gian ngắn, không chừng hôm nay là có thể cứu Cừu Thiên Hợp ra, tránh để Lạc nữ hiệp nói hắn làm việc không chú tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play