Dạ Kinh Đường rửa mặt xong, tưới nước cho những cây hoa mà Lạc Ngưng trồng, sau đó dẫn ngựa mang theo chim chim, cùng nhau rời khỏi ngõ song quế, bước về phía Minh Ngọc Lâu.

Vào kinh thành nhiều ngày, thời gian đã cuối tháng tư, giữa đường phố phồn hoa có rất nhiều tiểu thư và thiếu phụ, quần áo nhẹ nhàng tươi tắn, dẫn tới ánh mắt dò xét của những người nhàn rỗi.

"Chít chít!"

Trên bờ vai, chim chim nâng cánh che khuất con mắt Dạ Kinh Đường, ra hiệu phi lễ chớ nhìn.

Dạ Kinh Đường gảy chim chim một chút, cưỡi ngựa xuyên qua đường phố rộn rộn ràng ràng, đi vào bên ngoài Hắc Nha, đã thấy thỉnh thoảng có bộ khoái Hắc Nha đang vội vàng ra vào.

Vừa tới cổng, có hai người từ trong đó đang kết bạn đi ra.

Phía trước là hán tử có dáng người cao to, chính là Hắc vô thường Xà Long, trên cánh tay còn quấn băng vải; phía sau thì là Thương Tiệm Ly.

"Xà đại nhân, Thương đại nhân."

Dạ Kinh Đường nhìn thấy Xà Long, tiến lên chắp tay thi lễ:

"Hai vị ra ngoài làm việc?"

Xà Long đang cau mày, nhìn thấy Dạ Kinh Đường, liền giãn ra mấy phần, trực tiếp đi đến trước mặt, vỗ vỗ bả vai Dạ Kinh Đường:

"Dạ công tử tới thật đúng lúc, đi, cùng đi ra xử lý chút việc không. Cánh tay của ta còn chưa dưỡng tốt, nếu gặp phải chuyện, cũng không giúp được quá nhiều, ngươi cũng có chút công phu, giúp đỡ sẽ được trọng thưởng."

Xà Long không coi Dạ Kinh Đường là người ngoài.

Dạ Kinh Đường chém Xà Long bị thương, bị kéo đi uhỗ trợ thì cũng không tiện từ chối, dò hỏi:

"Bắt người nào?"

Xà Long đứng chắp tay, mang theo vẻ buồn rầu:

"Không rõ ràng. Hôm qua, Vương Thịnh ở tổng bộ nha môn không rõ ràng đụng phải ai ở một vùng chợ phía đông, đột tử tại chỗ, sáng nay thi thể mới bị phát hiện. Người ra tay dùng côn bổng, một côn đánh nứt sọ, từ vết tích mà xem, Vương Thịnh cũng không kịp rút kiếm. Võ nghệ của Vương Thịnh đặt ở trên giang hồ cũng coi như nhất nhì, chỉ sợ võ nghệ của người tới là sâu không lường được."

Người làm ở tổng bộ Hắc Nha, cộng lại ước chừng hơn bốn mươi người ,Lục Sát là người nổi bật trong đó.

Dạ Kinh Đường nghe thấy tổng bộ bị giết, không khỏi kinh hãi, dò hỏi:

"Người tới không phải là Tông Sư chứ?"

"Tám chín phần là vậy. Dạ công tử có rảnh không, nếu rảnh thì có thể đi một chuyến?"

Dạ Kinh Đường ngược lại cũng có rảnh, đi theo Hắc Bạch Vô Thường ra ngoài, nguy hiểm không phải quá cao, cũng muốn đồng ý.

Nhưng Thương Tiệm Ly ở phía sau lúc này lại xen vào nói:

"Dạ công tử có kinh nghiệm giang hồ không đủ, mạo muội đi theo, nếu xảy ra rủi ro, không tiện bàn giao. Tĩnh Vương hôm qua đi Ngọc Đàm Sơn Trang, đặc biệt dặn dò qua, nếu như Dạ công tử tới, để hắn đi Ngọc Đàm Sơn Trang cầu kiến."

Xà Long vốn thuận miệng kéo người trợ giúp, thấy vậy tất nhiên không kiên trì:

"Tĩnh Vương đã có lệnh,vậy Dạ công tử đi giải quyết trước đi."

Dạ Kinh Đường chắp tay nói:

"Hai vị đại nhân một đường cẩn thận, ta đi cầu kiến Tĩnh Vương xong, sẽ đến nhìn xem. Chờ làm xong việc, lại mời hai vị đại nhân đi kim bình phong lâu ngồi một chút."

"Ài, khách khí. . ."

Hắc Bạch Vô Thường chắp tay thi lễ, sau đó làm bạn rời đi.

Dạ Kinh Đường biết được sơn trang Tĩnh Vương ở là suối nước nóng, không tiếp tục tiến vào Hắc Nha nữa, trở mình lên ngựa, mang theo chim chim đi về Đông Môn kinh thành.

-----

Ngọc Đàm Sơn Trang ở ngoại thành, xem như hành cung để nghỉ mát, phong cảnh là nhất tuyệt ở Vân Châu, đáng tiếc chuyên cung cấp cho đế vương, trong vòng một năm thì chín phần thời gian đều để đó không dùng.

Giữa trưa, từ bờ sông có thể thấy được mấy chiếc du thuyền chở thư sinh và tiểu thư du ngoạn, trong nước còn có không ít thương thuyền đang di chuyển. Bên bờ thì không có du khách, khoảng cách tới sơn trang khoảng một dặm đã được cảnh nghiêm ngặt, cấm quân mặc áo giáp phòng thủ ở mọi nơi, một con chim bay qua cũng sẽ bị liếc nhìn mấy lần.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống Ngọc Đàm sơn trang, cấm quân đang đi tuần tra ở bên ngoài sơn trang, ở bên ngoài Tẩy Long trì của sơn trang, có vô số cung nữ mặc thải y đang khom người lẳng lặng chờ.

Tẩy long trì có quy mô quá lớn, xung quanh có hoa cỏ đua nhau nở rộ và nhà thủy tạ để nghỉ ngơi, trung tâm của ao nước là sương trắng rải rác, có vài bức tượng đầu rồng phun ra nước suối ấm áp.

Rầm rầm. . .

Ánh nắng chiếu xuống trong suối nước nóng lộ thiên và sương mù lượn lờ, một nữ tử dáng người cao gầy, da trắng như ngọc, thân hình nõn nà lồi lõm, bơi ngửa ở trong nước, xuyên thấu qua làn sương mù mịt mờ, có thể thấy được dãy núi nguy nga, như ẩn như hiện.

Chỗ nghỉ mát bên bờ suối nước nóng, Thái hậu nương nương tóc dài xõa ngang vai, khoác áo ngắn tay mỏng màu trắng mỏng manh, chân ngọc đưa vào trong ao nghịch nước, sắc mặt vẫn mang theo ba phần u oán như trước đây:

"Nói là mang theo bản cung ra ngoài giải sầu, kết quả thì hay rồi, cửa cũng không cho bản cung ra, ở chỗ này ngâm trong bồn tắm là có ý gì, aizz ~ "

Đông Phương Ly Nhân rất thích nước và bơi cũng rất giỏi, nàng quay người ở trong nước, cặp chân ngọc thon dài hơi đạp, cả người lặn xuống nước, lúc xuất hiện, đã đến gần Thái hậu nương nương, tóc dài đen óng như thác nước dán vào trên lưng, trên mặt mang theo nụ cười:

"Hôm qua trong thành xảy ra chút việc, Hắc Nha đang tuần tra , chờ yên ắng lại ta sẽ mang Thái hậu đi du lãm thắng cảnh."

Đông Phương Ly Nhân cao cũng không thua kém nam nhi bộ ngực cũng tất nhiên phải lớn hơn chút, lúc này tiến đến gần, hai vầng trăng tròn như từ trong nước dâng lên, cảm giác trĩu nặng, nhưng hết lần này tới lần khác, mặc dù rất lớn nhưng lại rất căng tròn giống như có một cái bát ngọc úp vào, không cảm thấy vì to mà bị rủ xuống chút nào.

Thái hậu nương nương xuất thân từ Giang Châu, thuộc về mỹ nhân dịu dàng thư hương, chiều cao cũng tới cằm của Dạ Kinh Đường, nhưng thuở nhỏ sống an nhàn sung sướng không thiếu dinh dưỡng, vốn liếng cũng không tầm thường, tỉ lệ ngực rất đáng chú ý.

Nhưng mà hai người cũng không có ý định so sánh xem ai tròn hơn, Thái hậu nương nương trượt vào trong ao, uể oải tung bay, bàn tay nhẹ nhàng vẫy nước, hắt nước lên trên đồi núi:

"Đi ra ngoài không phải trời mưa, thì chính là xảy ra sự cố, lão thiên gia cố ý làm khó bản cung hay sao?"

"Thái hậu đừng nghĩ những việc tiêu cực nữa, cứ vui vẻ tận hưởng đi."

"Ngươi không đáng tin cậy như vậy, bản cung vui vẻ như thế nào? Lần trước còn tưởng rằng ngươi tặng vật gì tốt. . . Vật kia ta đã bảo Hồng Ngọc ném đi, về sau lại làm càn như thế, bản cung liền cáo trạng với Thánh thượng!"

"Ta cũng chỉ thấy Thái hậu ở goá trong thâm cung sẽ rất tịch mịch, mới đột ngột có ý tưởng. . ."

"Bản cung coi như tịch mịch, cũng không thể làm loạn, lúc ta tiến cung, ngươi cũng không nhỏ, còn không biết tình huống của ta? Không phải mẫu hậu của ngươi cũng giống thế sao?"

Thái hậu nương nương tức giận lườm Đông Phương Ly Nhân một chút, lại nghĩ tới mỹ nam tử lần trước nhìn thấy trong bức họa, hơi suy nghĩ, hiếu kỳ hỏi thăm:

"Ly Nhân, đừng bảo ngươi đã. . ."

Gương mặt anh khí của Đông Phương Ly Nhân chăm chú, cau mày nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play