Vù vù vù ——

Ào ào ào---

Một côn qua đi, trong rừng trúc nhỏ, không ít lá trúc từ chỗ cao bay xuống.

Dạ Kinh Đường khẽ vuốt cằm, ánh mắt trịnh trọng:

"Đánh rất hay."

Bùi Tương Quân sau khi ra một thương, nước chảy mây trôi thu hồi thanh trúc đứng thẳng, một tay để sau lưng, bộ dáng cao nhân giang hồ:

" Hai chữ Hồng Hoa trong Lâu Hoa hồng, chính là chỉ chùm tua đỏ ở đầu thương; một thức này là Hoàng Long Ngọa Đạo bên trong Bùi gia « Bá Vương Thương », giống như là bổ thương, nhưng môn đạo hoàn toàn khác biệt, trước tiên ngươi luyện thử một chút."

Dạ Kinh Đường cầm cây gậy trúc, vừa định triển khai tư thế, liền nghĩ tới cái gì:

"Tam Nương, ta học tương đối nhanh, ngươi đợi một chút hãy. . ."

"Trước tiên ngươi cứ học được rồi nói."

Bùi Tương Quân thấy Dạ Kinh Đường còn chưa bắt đầu, đã mèo khen mèo dài đuôi, có chút không vui:

" Thương pháp đã từng đánh tới hàng thứ bảy thiên hạ, cũng không phải dễ nhập môn như vậy."

Nhãn lực Dạ Kinh Đường không tính là quá kém, thương pháp này lợi hại thì lợi hại, nhưng giống như kiếm pháp của hắn, đều là chiêu thức nặng về công phu bên ngoài, yêu cầu rất cao đối với tố chất thân thể, nhưng bàn về độ khó để thuần thục, thật đúng là không bằng Thiên Hợp đao của Cừu Thiên Hợp.

"Tam Nương, ta bấm ngón tay tính toán, đợi chút nữa ngươi khẳng định sẽ nói một câu ‘Làm sao ngươi lại biết Bá Vương Thương . Sau đó ta sẽ nói là ngươi vừa dạy. . ."

"Nhanh luyện đi!"

Bùi Tương Quân nhướng mày, nàng như là sư trưởng nghiêm túc, đứng chắp tay nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường, biểu lộ dữ dằn, ra hiệu để Dạ Kinh Đường nghiêm túc một chút. . .

Mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng chiều đỏ chiếu xuống hai người ở trong đại viên hoang phế.

Một người thân hình thẳng tắp, một người khác thì trước sau lồi lõm.

Dạ Kinh Đường cầm trong tay thanh trúc, đứng tại trong sân, vung lên từng chiêu thức.

Ba ——

Tiếng thương xé gió vang truyền ra.

Dạ Kinh Đường thuở nhỏ học đao thương côn bổng, nhưng việc múa côn này đã làm không biết bao nhiêu lần, bởi vì thân là nam tử, tay chân thon dài, khi múa thương thì cực kì tuấn khí.

Bùi Tương Quân khẽ gật đầu:

"Không tệ. Nhưng mà những chiêu thức này, chỉ có thể lừa gạt đám hiệp nữ giang hồ, thực chiến thì vô dụng."

Dạ Kinh Đường không có trả lời, hết sức chăm chú, học theo động tác Bùi Tương Quân, cầm thanh trúc chậm rãi xoay tròn, chậm rãi tiến lên, tiếp theo là bổ thương, chăm chú phỏng đoán huyền cơ giấu giếm bên trong chiêu thức.

Bùi Tương Quân thấy Dạ Kinh Đường một lần có thể nhớ kỹ động tác, ánh mắt hơi khen ngợi, bày ra tư thái cao nhân, chắp tay sau lưng bắt đầu giảng giải:

"Nhìn một lần liền có thể trông mèo vẽ hổ, coi như trí nhớ không tệ. Cái gọi là võ công, võ là chiêu thức, công là nội kình. . . Kình. . ."

Dạ Kinh Đường nghe cũng không nghe trong lòng âm thầm lắc đầu, tiếp tục hết sức chăm chú nghiên cứu môn đạo vận khí giấu giếm bên trong chiêu thức, tốc độ tuy chậm, nhưng mỗi một lần, đều có hiệu quả vô cùng nhanh chóng.

Chỉ thấy vừa đi vừa về diễn luyện chỉ ba lần, trên đất trống liền xuất hiện tiếng gió nhẹ, mang theo lá rụng quấn quanh thân.

Hô ~~ hô ~~

Sau khi vừa đi vừa về đi tới đi lui năm lần, ở giữa rừng trúc nổi lên gió thổi.

Hô hô hô ——

Lá rụng bay tán loạn như long quyển.

(⊙_⊙)

Mẹ ơi. . .

Đây là cái gì. . .

Bùi Tương Quân sững sờ tại chỗ, môi đỏ khẽ nhếch, hai con ngươi như hạnh đều trợn tròn, vạt áo căng cứng, chỉ sợ nếu nàng lại hít thở mạnh một cái, liền sẽ không chịu nổi gánh nặng mà bung ra, bắn ra hai bên.

Dạ Kinh Đường cũng không chú ý những phong cảnh này, cầm thanh trúc lượn vòng quanh thân, tốc độ càng lúc càng nhanh, sau khi cảm giác đã đủ rồi, đột nhiên xoay người, hai tay cầm thương đánh xuống.

Bành!

Mặt đất đột nhiên chấn động, lá khô phất phới theo gió, lúc này bay ra ngoài, giống như mưa to, đánh về phía xung quanh.

Hưu hưu hưu ——

Mà hai cây trúc ở khoảng cách gần nhất, phát ra một tiếng rắc vang giòn, đúng là bị trực tiếp đánh nứt ra!

Bùi Tương Quân đứng ở ngoài ba trượng, một thương vỗ xuống đánh cho mặt đất dưới lòng bàn chân nàng run lên, nội kình trong một thương này hùng hậu tới mức nào là có thể nghĩ.

Ào ào ào. . .

Lá khô bay đầy trời, như tuyết lại như lông ngỗng rơi xuống dưới.

Dạ Kinh Đường thu hồi thanh trúc, đã thấy ‘Trường thương’ trong tay bị hắn đập nát, biến thành cái bàn chải trúc, hơi có vẻ hổ thẹn:

"Hình như dùng lực quá mạnh. Ta làm lại một lần."

Dùng binh khí là luận về kỹ pháp, mà không phải man lực, nếu không cho dù trường thương có tính chất tốt hơn, cũng gánh không được bát đại khôi dùng toàn lực đập mạnh, cây gậy trúc bị đập nát, đúng là do phát lực không đúng.

Nhưng Bùi Tương Quân hoàn toàn không có trách cứ uốn nắn hắn.

Trong ánh mắt Bùi Tương Quân là sự chấn kinh và kinh ngạc, so với Lạc Ngưng và Cừu Thiên Hợp thì chỉ có hơn chứ không có kém, bật thốt lên:

"Sao ngươi lại biết. . ."

Nói đến một nửa, Bùi Tương Quân nhớ tới Dạ Kinh Đường tiên đoán, cưỡng ép nén trở về, hết sức bảo trì bộ dáng cao thủ, dò hỏi:

"Ngươi một lần là đã nhập môn? Hay là nhị ca trước kia đã dạy qua ngươi?"

Dạ Kinh Đường từ trong tay Bùi Tương Quân lấy ra cây gậy trúc, tiếp tục diễn luyện:

"Ta có căn cơ chắc chắn,nhập môn nhanh hơn người bình thường. Nhưng mà cũng chỉ là nhập môn nhanh mà thôi, nghĩa phụ dạy kiếm pháp, ta suy nghĩ đến bây giờ, cũng mới suy nghĩ ra hai chiêu, cảm giác mình vẫn có chút đần."

Bùi Tương Quân chớp chớp mắt hạnh, cũng không biết đánh giá như thế nào, dù sao thiên phú cao đến trần nhà cũng gặp nhiều, cao đến Thiên Cung vẫn là lần đầu gặp được.

Trách không được sẽ có nữ hiệp xinh đẹp như vậy vây lại. . .

Đổi lại là ta. . .

Phi. . .

Bùi Tương Quân thân là nữ chưởng môn Hồng Hoa Lâu, Bùi Tương Quân giả bộ trấn định, cứng rắn đè lại xúc động muốn trợn mắt há hốc mồm, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.

Dạ Kinh Đường cầm theo thanh trúc, sau khi luyện tập một lát, phát hiện Tam Nương giữ im lặng không đánh giá, hắn dừng lại, nghi ngờ nói:

"Tam Nương?"

"Hả?"

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Bùi Tương Quân sợ mất đi khí độ sư trưởng, không nhanh không chậm gật đầu:

"Ừm. . . Thiên phú không tồi, nhưng chỉ là đánh ra đúng, lực đạo cũng khống chế không thành thục, còn không thể dùng để thực chiến. Cố gắng tập luyện, tháng sau đi Tụ Nghĩa Lâu và Thủy Vân Kiếm Đàm, không chừng có thể phát huy được tác dụng."

Mặc dù giọng điệu bình thản, nhưng đáy lòng Bùi Tương Quân lại cực kỉ kích động, hận không thể ôm Dạ Kinh Đường xoay vài vòng.

Sắp đi Thủy Vân Kiếm Đàm đến Chu gia, đầu tiên nàng định hạ thấp tư thái hoà đàm, nhưng thiên phú Dạ Kinh Đường mạnh mẽ đến mức này, đến lúc đó hoàn toàn có thể trực tiếp ‘Rời núi’, trước tiên hung hăng đánh một bàn tay ở trên mặt Chu gia, để cho người giang hồ ở đó nhìn xem, cái gì gọi là bên trong Hồng Hoa Lâu!

Không nói danh túc giang hồ Trạch Châu, chỉ sợ ngay cả Thiềm Cung Thần Nữ có trượng phu là đệ nhất của bát đại khôi, cũng phải ngoác mồm kinh ngạc. . .

Dạ Kinh Đường tất nhiên không biết ý nghĩ của Bùi Tương Quân, nghe thấy nàng khích lệ, lộ ra một nụ cười nhẹ, dò hỏi:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play