"Dạ thiếu gia tốt như vậy, chắc chắn không nỡ để ý trung nhân giặt quần áo nấu cơm làm việc nặng, ta cảm thấy, có thể an bài một nha hoà trong sáng đáng yêu, bưng trà đổ nước nuôi chim chim. . ."
"Chít chít!"
Chim chim đối với đề nghị này cũng rất đồng ý, gật đầu như giã tỏi.
Bùi Tương Quân vuốt chim chim:
"Ngươi muốn gánh trách nhiệm này?"
"Ây. . ."
Tú Hà chớp chớp con ngươi, cảm thấy đồ ăn mà lâu chủ còn chưa có đụng, nàng động trước, có thể sẽ bị trục xuất khỏi Hồng Hoa Lâu, chỉ lắc đầu nói:
"Ta chỉ nghĩ kế, lâu chủ lớn hơn Dạ thiếu gia, ta cũng lớn hơn Dạ thiếu gia. Ta về sau muốn đi theo lâu chủ lấy chồng, hầu hạ cô gia tương lai."
Bùi Tương Quân "Hừ ~" một tiếng, lại nhìn về phía giường chiếu:
"Ngươi nhìn tính tình Kinh Đường xem, hắn giống như là nam tử gặp được mỹ nhân thid không dời nổi bước chân hả?"
"Cái này thì khó mà nói chắc được, dung mạo lâu chủ ngàn dặm mới tìm được một, Dạ thiếu gia cũng có thể trong lòng như có hươu nai xông loạn. . ."
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, trong ngõ nhỏ có tiệng động vang lên.
Bùi Tương Quân ra hiệu Tú Hà ngậm miệng, sau đó tao nhã ngồi ngay ngắn như một nữ trưởng bối bình thường.
Kẹt kẹt ——
Cửa sân mở ra, Dạ Kinh Đường đi đến, hơi có vẻ ngại ngùng một chút, vào cửa liền lộ ra ý cười:
"Tam Nương, để cho ngươi chờ lâu. Tú Hà, không cần đụng vào đâu, đợi chút nữa tự ta dọn dẹp."
"Thiếu gia không cần khách khí ~ sắp xong rồi."
Bùi Tương Quân đợi Dạ Kinh Đường đi vào trong phòng ngồi xuống, mới ôn nhu hỏi thăm:
"Kinh Đường, cô nương vừa rồi, là ai thế?"
Dạ Kinh Đường phát hiện thần thái và cử chỉ của Tam Nương, rất đoan trang tự nhiên, cùng bộ dáng tiểu tức phụ động một chút lại nũng nịu trước kia là một trời một vực, trong lòng nói chung cũng đã biết nguyên do, nên không kỳ quái, đáp lại:
"Một nữ hiệp mà trước kia kết bạn, ân. . . Ha ha. . ."
Bùi Tương Quân chỉ coi là Dạ Kinh Đường ngại ngùng không muốn nói,nàng cũng không hỏi, chỉ đứng lên nói:
"Trong lúc rảnh rỗi, muốn tới đây để dạy dỗ ngươi thương pháp. Cuối tháng phải đi tây Vương Trấn, xong việc còn phải đi Thủy Vân Kiếm Đàm, tham gia thọ yến Chu lão thái công, vừa đi vừa về hơn nửa tháng, đều phải ngồi thuyền, ngươi vừa vặn có thời gian suy nghĩ khi di chuyển."
"Được."
Dạ Kinh Đường lập tức đứng dậy đi vào trong sân, muốn lấy từ trong bó củi ra hai cây cây gậy trúc.
Nhưng Bùi Tương Quân đã sắp xếp trước rồi, để Tú Hà tiếp tục dọn dẹp phòng bếp, còn nàng thì mang theo Dạ Kinh Đường đi ra ngoài, đi tới tác phường ở bên cạnh phố xưởng nhuộm.
Tác phường trước kia là nơi làm dây buộc, giống như nhiều sản nghiệp ở trên con đường này, mấy năm trước đã hoang phế, những thanh trúc trước kia trồng trang trí ở gần tường bao, bây giờ mọc rễ khai chi tán diệp, trong đại viện đã phát triển thành một mảnh rừng nhỏ, mặt đất có một tầng lá khô chất đống thật dày.
Bùi Tương Quân liếc nhìn một vòng trong rừng trúc, rút đao ra từ bên eo Dạ Kinh Đường, chặt hai cây trúc thích hợp, cắt gọt đi những cành lá phụ, ném cho Dạ Kinh Đường một cây, đoan chính đứng thẳng:
"Kinh Đường, từ nay về sau, ta chính là sư phụ của ngươi."
Dạ Kinh Đường vừa tiếp nhận cây gậy trúc, nghe thấy lời này thì giương mi mắt:
"Sư phụ?"
Bùi Tương Quân ngẩng đầu ưỡn ngực, cầm trong tay thanh trúc chỉ xéo mặt đất:
"Ta là đồ đệ Bùi gia, ngươi là nghĩa tử khác họ, ngươi và ta không hề có quan hệ. Ngươi học thương pháp gia truyền, không bái sư thì ta dạy ngươi thế nào?"
Dạ Kinh Đường mang ánh mắt bất đắc dĩ nói:
"Một ngày là sư, cả đời là sư, việc này tuyệt không phải nói đùa. Nếu không Tam Nương trước dạy mấy chiêu thức cơ sở, ta trước học thử một chút, còn những cái này để sau này hãy nói?"
Bùi Tương Quân cũng không muốn thu Dạ Kinh Đường làm đồ đệ, nhưng hôm nay thấy được Kinh Đường có hồng nhan tri kỷ, chặt đứt khả năng tạo thành ‘Nhân duyên’ giữa hai bên, nàng muốn giữ lại trái tim Dạ Kinh Đường, giống như cũng chỉ có thể làm một sư phụ tận hình. . . Hoặc là làm nghĩa mẫu. . .
Phi phi ~
Bùi Tương Quân không biết nghĩ tới điều gì, trong lòng cổ quái một trận, hơi bộ châm chước, sửa lời nói:
"Thôi được, việc này để sau này hãy nói. Dù ngươi bái sư hay không, chỉ cần học được thương pháp, ta đều coi ngươi là đồ đệ của ta, nên chỗ nào cần nghiêm khắc thì sẽ nghiêm khắc, chỗ nào nên phạt cũng sẽ phạt, ngươi cũng đừng nhạy cảm."
Dạ Kinh Đường cầm cây gậy trúc chắp tay thi lễ:
"Ta có chỗ nào học nghệ không tinh, Tam Nương có thể chỉ ra chỗ sai là chuyện may mắn."
Bùi Tương Quân thấy vậy không tiếp tục nói nhiều nữa, muốn biểu diễn thương pháp, nhưng trên người mặc váy, động tác quá lớn sẽ không tiện, trước hết đem cây gậy trúc cắm trên mặt đất, gỡ xuống áo choàng, lại kéo ra đai lưng. . .
Run lẩy bẩy. . .
Cởi áo nới dây lưng.
? !
Dạ Kinh Đường đứng thẳng người lên một chút, muốn dời ánh mắt, lại cảm thấy không nghiêm túc, liền không có dời.
Cũng may Tam Nương cũng không có ý định lấy thân thể để khảo nghiệm hắn, phía dưới váy, mặc một thân áo gấm Thủy Vân mỏng nhẹ mềm mại.
Quần áo rất bó sát người, sẽ không ảnh hưởng tới thân thủ, nhưng tương tự cũng không cách nào che lấp tư thái hào khí mê người giống như khi mặc váy ngắn rộng rãi.
Vạt áo bó chặt để ngực được cao ngất lên, cảm giác nhìn vào còn thấy có chút chèn ép vòng một, vòng eo thon nhỏ, mà dọc theo eo nhìn xuống dưới, thì là mông nở và đôi chân dài miên man, cơ thể đúng là tiêu chuẩn đồng hồ cát.
Cái cơ thể này nói thật thì không thích hợp với đùa nghịch đại thương, chỉ là cái cơ thể hoàn hảo này cũng có thể đánh thẳng vào định lực của binh sĩ, để người ngã ngựa đổ mà không cần dùng chút sức nào.
Dạ Kinh Đường cũng coi như lợi hại, trong lòng kính trọng đối với sư trưởng, quả thực là mặt không đổi sắc, nhìn không chớp mắt, chỉ nhìn cây gậy trúc trong tay Tam Nương.
Ba ——
Bùi Tương Quân đá hai chân ra, đưa tay vung thương, lập tức truyền ra một tiếng vang, khí thế cũng đã hoàn toàn biến đổi.
Dạ Kinh Đường lui về sau ra ba bước, trong lòng hoàn toàn không có tạp niệm, chỉ còn lại là chăm chú hết sức
Hô hô hô ——
Bùi Tương Quân cầm trong tay cây gậy trúc, phối hợp bước chân vòng quanh và người xoay tròn, tư thái nước chảy mây trôi, tiếp theo xoay người vọt lên, cây gậy trúc nâng cao lên trên trời, hướng xuống đất ngang nhiên nện xuống một gậy.
Một thương bổ xuống ở tình huống bình thường, nhiều nhất chỉ đưa thương lên tới đỉnh đầu, sẽ không đưa lên quá cao để lộ sơ hở.
Mà Bùi Tương Quân bổ thương, hoàn toàn khác biệt với võ học ở chợ búa, gần như là xoay một vòng, hai tay cầm thương bổ xuống, tư thái như Lực Phách Hoa Sơn.
"Bụpp —— "
Một tiếng khẽ kêu!
Cây gậy trúc nhẹ nhàng linh hoạt, ở trong tay Bùi Tương Quân, giống như roi thép tụ lực đến cực hạn.
Bành ——
Đợi khi nện ở bên trên lớp lá rụng, lá khô dày hơn một tấc trên mặt đất, trong nháy mắt bị đánh bay, phân tán khắp bốn phương tám hướng, khuôn viên hơn một trượng trực tiếp biến thành một mảnh đất trống.
Cây gậy trúc nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống đất, âm thanh cực kì ngột ngạt, giống như là một vật nặng ngàn cân rơi xuống đất, âm thanh không lớn,nhưng Dạ Kinh Đường lại cảm giác lòng bàn chân rung lên.