Lý Tam Vấn suy nghĩ

"Lâu chủgoij chúng ta đều đến, chẳng lẽ chuẩn bị trực tiếp lập Dạ Kinh Đường làm Thiếu chủ?"

"Ta cũng có ý này."

"Cái này làm sao mà vội vàng như vậy được? Bây giờ Hồng Hoa Lâu loạn trong giặc ngoài, Bạch Hổ đường đang nhìn chằm chằm chức vị cầm lái, một khi lâu chủ lập Thiếu chủ, thì không có cách nào phục chúng. . ."

Bùi Tương Quân nghiêm túc nói:

"Ta có thể đưa ra quyết định này, trong lòng đã có nắm chắc. Chỉ cần các ngươi gặp Kinh Đường, thì sẽ không cảm thấy ta gấp gáp."

Lý Tam Vấn thấy Bùi Tương Quân tâm ý đã quyết, không vui nói:

"Vậy được, lão phu ngược lại muốn xem xem, người trẻ tuổi này như thế nào mà có thể để cho lâu chủ tâm ý kiên quyết đến mức này. Đến lúc đó nếu lão phu có chỗ nào gây khó dễ hậu bối, còn xin lâu chủ thứ lỗi."

Muốn bọn thủ hạ thần phục, chỉ dựa vào chủ nhà khích lệ là vô dụng, phải dựa vào bản lĩnh của mình, Bùi Tương Quân cũng không nhiều lời.

Mấy người nói chuyện phiếm, một lát sau Vương Nhân khó xử nói:

"Lần trước đến Chu gia, chỉ gặp được quản sự, ngay cả người đứng đầu của Chu gia cũng không thấy được, quả thực là không nể tình. Việc làm ăn nơi bến tàu Thanh giang ngày một giảm, nếu không đàm phán ổn thoả với Chu gia, phân rõ giới hạn. . ."

" Lão thái công Chu gia sắp mở tiệc mừng thọ, đến lúc đó ta tới nhà chúc thọ, thuận tiện nói về việc này. Mặt mũi của các ngươi có thể Chu gia không cho, ta tự mình ra mặt, dù sao bọn hắn cũng phải cân nhắc một chút."

Ba vị đường chủ rõ ràng có dị nghị với việc này, dù sao đám nhà giàu trong giang hồ, nào có trường hợp chưởng môn đi tới nhà khác đàm phán việc buôn bán nhỏ chứ.

Hoàng chúc phu nhân thấy bầu không khí hơi áp lực, mở miệng hoà giải:

"Chu lão thái công là danh gia đúc kiếm, cuộc đời đã rèn đúc binh khí không dưới ngàn thanh, lần này đại thọ tám mươi tuổi, người trong giang hồ Trạch Châu sẽ đến nhà chúc mừng, nghe nói ngay cả giáo chủ phu nhân Bình Thiên Giáo cũng sẽ xuất hiện, lâu chủ đi, cũng không tính là mất mặt. . ."

Bùi Tương Quân cũng không muốn nói chuyện phiền lòng này nên đổi chủ đề:

"Ta còn chưa thấy qua Thiềm Cung Thần Nữ, nghe nói nàng từng là đệ nhất mỹ nhân giang hồ. . ."

Trương phu nhân cười:

"Ngươi ăn thiệt vì là người cầm lái Hồng Hoa Lâu, không thể lộ mặt, nếu ăn mặc thật xinh đẹp đi dự lễ, đến lúc đó ngồi cùng một chỗ với Thiềm Cung Thần Nữ, danh xưng đệ nhất mỹ nhân giang hồ, sau này chỉ sợ cũng phải rơi vào Hồng Hoa Lâu ta."

"Aizz ~"

Bùi Tương Quân lắc đầu:

"Làm người cầm lái Hồng Hoa Lâu, lại dựa vào dung mạo nổi danh, truyền đi sợ lại không người nào coi trọng Hồng Hoa Lâu. . ."

----

Sáng sớm hôm sau.

Sau cơn mưa, người dân cũng lục tục bước ra khỏi nhà, trong thiên thủy kiều, người đi nhốn nháo, tiếng rao hàng nối liền không dứt.

Dạ Kinh Đường nghỉ ngơi mấy ngày, cả ngày đi dạo với Lạc Ngưng,rất nhanh đã quên mất việc của Tam Nương.

Buổi sáng hôm nay vừa rời giường, Dương Triều bỗng nhiên chạy tới, nói là Tam Nương có chuyện gì tìm hắn, hắn mới nhớ tới còn có việc.

Mặc dù mới đến mấy ngày, nhưng việc hắn làm đều không phải là chuyện nhỏ, người ở gần Thiên Thủy Kiều cơ bản đều biết hắn, ven đường còn có thể nghe thấy các nhà cửa hàng chào hỏi:

"Dạ thiếu gia."

"Thiếu gia tới rồi. . ."

. . .

Dạ Kinh Đường bắt chuyện xong sau đó đi vào trong chỗ sâu của đường hầm đại trạch Bùi gia.

Tam Nương mặc váy ngắn ngang eo vàng nhạt, mang theo nha hoàn Tú Hà đứng ở trước cửa, đưa mắt nhìn ra xa, bộ dáng ôn nhu nhã nhặn, tựa như thiếu phụ ngóng trông chồng về nhà.

"Tam Nương, sao ngươi lại chờ ở bên ngoài cửa?"

"Chít chít!"

Hôm qua Bùi Tương Quân bị mấy vị đường chủ dông dài rất lâu, trong lòng hơi oán niệm, ôm chim béo đang bay tới vào trong lòng, nhíu mày lại, giống như con chịu ủy khuất:

"Để cho ngươi nghỉ vài ngày, là để cho ngươi suy nghĩ lại việc của đương gia Bùi gia kết quả thì tốt rồi, không có việc quan trọng thì ngay cả mặt cũng không lộ, ngay cả chim béo cũng không bay tới, thật xem Bùi gia là người ngoài, ai ~. . ."

"Chít chít."

Chim chim cũng ủy khuất, nó cảm thấy mình thật vô tội.

Dạ Kinh Đường hơi hổ thẹn, đi vào nhà với Bùi Tương Quân, giải thích nói:

"Ta cầm bảng hiệu của Tĩnh Vương, hai ngày này nếu không có việc thì đi Hắc Nha lôi kéo làm quen để móc nối quan hệ, hỗ trợ làm chút việc."

"Bảnh lĩnh của ngươi thật là lớn, ngay cả Vô Sí Hào cũng có thể bắt lấy. Xem ra cần phải tăng tiền công cho của ngươi, không thì về sau ngươi tùy tiện tiếp nhận thêm vụ án, kiếm còn nhiều hơn nửa năm làm ỏ Bùi gia, vậy thì càng không thiết tha làm việc."

"Phá án là làm việc như liếm máu trên lưỡi đao, nguy hiểm rất lớn, nào có an ổn giống như chỗ của Tam Nương. Tiền công cũng không cần tăng, ta cầmtiền công cũng cảm thấy áy náy. . . Ăn không ngồi rồi. . ."

Trong lúc nói chuyện phiếm, ba người đã đi qua hành lang, tiến vào cửa thuỳ hoa.

Qua cửa thuỳ hoa chính là hậu trạch, bởi vì thiếu gia Bùi Lạc không ở đây, bên trong chỉ có Đại bá mẫu, di nương Bùi Lạc, bọn người nha hoàn, tất cả đều là nữ nhân.

Dạ Kinh Đường thân là nam tử, cảm thấy đi vào không thích hợp, mở miệng nói:

"Tam Nương gọi ta đến, có chuyện gì sao?"

Bùi Tương Quân vuốt ve chim chim, không vui nói

"Không có chuyện thì không thể gọi ngươi tới ngồi một lát sao?"

". . ."

Dạ Kinh Đường không thể phản bác, chỉ có thể mặt không đổi sắc, đi qua hồ sen có cá chép, đi tới chủ viện mà mọi người đang ở.

Dạ Kinh Đường vốn cho rằng Tam Nương muốn dẫn hắn tới đình trà để ngồi nói chuyện, nhưng càng đi thì càng phát hiện phương hướng không đúng —— Tam Nương đi lại một vòng, đi tới bên ngoài phòng ngủ, còn phân phó nha hoàn:

"Tú Hà, ngươi đi nghỉ ngơi trước."

Tú Hà theo sau, vội vàng chạy ra ngoài.

". . ."

Dạ Kinh Đường liếc nhìn cái sân trống rỗng, cùng bóng lưng yểu điệu thục nữ trước mặt, nghĩ theo cách rất bình thường, muốn nói lại thôi:

"Tam Nương, ngươi. . ."

"Tiến vào."

Kẹt kẹt ——

Cửa phòng mở ra, Tam Nương tiến vào phòng ngủ đầy lịch sự và tao nhã, quay người lại nhìn xung quanh vài lần, xem có người chú ý hay không.

?

Đây là muốn làm gì?

Dạ Kinh Đường nhìn Tam Nương giống như đang chuẩn bị yêu đương vụng trộm, đáy lòng thấy rất cổ quái, dò hỏi:

"Đây là khuê phòng của Tam Nương, ta vào có chút không thích hợp nhỉ?"

Bùi Tương Quân cụp mắt, xem ra Dạ Kinh Đường đã nghĩ sai, nhưng cũng không giải thích:

"Vào đi, muốn nói chút chuyện mà thôi, cũng không có người nào trông thấy."

Dạ Kinh Đường do dự một chút, cuối cùng tiến vào phòng ngủ.

Cùm cụp.

Bùi Tương Quân đợi Dạ Kinh Đường vào nhà, sau đó ném chim chim ra khỏi cửa, đóng cửa lại, trong khuê phòng chỉ còn lại cô nam quả nữ.

"Chít chít? !"

Dạ Kinh Đường quay đầu, ánh mắt kinh ngạc, nhìn qua Tam Nương yêu kiều mị hoặc:

"Ây. . ."

Bùi Tương Quân đi đến bên giường ngồi xuống, tư thái nhu nhã, vỗ vỗ bên cạnh người:

"Kinh Đường, tới ngồi xuống."

"Tam Nương, ngươi…..cái này. . ."

"Nhanh ngồi xuống! Chớ suy nghĩ lung tung!"

?

Bảo ta đi đến bên giường, còn nói ta chớ suy nghĩ lung tung?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play