Tửu lượng của Chiết Vân Ly cũng không tệ, một miệng lớn uống xuống mà mặt không biến sắc chút nào, còn đến gần sư nương, khẽ vuốt phía sau lưng giúp sư nương thuận khí, cười hì hì nói:
"lần đầu ta thấy sư nương uống rượu. Kinh Đường ca ngươi có phúc lớn, nếu người giang hồ biết. . ."
"Vân Ly!"
Lạc Ngưng biết Chiết Vân Ly muốn nói thêm câu ‘Thiềm Cung Thần Nữ mời rượu ngươi’, ánh mắt trầm xuống, đánh gãy lời nói của Chiết Vân Ly.
Chiết Vân Ly hậm hực nói:
"Ta cũng không ngốc, thuận miệng nói một chút thôi. Có phải rượu rất cay không?"
Lạc Ngưng buông chén xuống, bình t ĩnh áp lại:
"Bình thường."
Dạ Kinh Đường cũng không để ý lời này ,cầm đũa, kẹp một miếng rau sào thịt, nhai rồi nuốt. . .
Mẹ nó!
Trách không được chim béo đứng bên ngoài. . .
Dạ Kinh Đường cũng coi như giỏi chịu đựng, mặt không đổi sắc nhai nuốt hết rau thịt, lại uống một hớp rượu đè ép xuống đồng thời liếc về phía Lạc nữ hiệp, xem nàng có phải đang cố ý giày vò mình hay không.
Nhìn không quá giống. . .
Chắc là do không để ý đến nấu nướng nên dẫn đến việc phát huy thất thường. . .
Chiết Vân Ly cười tủm tỉm rót chén rượu, cũng kẹp một miếng rau xào thịt bỏ vào trong miệng.
Sau đó mặt liền tái mét!
Nhưng sư nương làm đồ ăn vất vả như vy nếu nôn tại chỗ, sư nương sẽ thương tâm.
Chiết Vân Ly cắn răng nuốt xuống, trừng to mắt nhìn Dạ Kinh Đường, giống như đang hỏi—— làm sao ngươi ăn được hết? !
Dạ Kinh Đường lại kẹp một đũa lớn cho Chiết Vân Ly, ân cần nói:
"Đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút."
Cái thằng này! ! !
Chiết Vân Ly cắn chặt hàm răng, mặt không đổi sắc, cũng kẹp một đũa lớn cho Dạ Kinh Đường:
"Kinh Đường ca ca là nam nhân, lại phải đi ra ngoài làm việc, ngươi ăn nhiều một chút mới có sức. Tay nghề sư nương ta như thế nào?"
"Rất ngon."
Dạ Kinh Đường mặt không đổi sắc, cắn răng nuốt sống.
. . .
Một nhà ba người cứ như vậy vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí rất ấm áp.
Lạc Ngưng ăn cơm rất bình tĩnh khẩu vị thanh đạm, không thích dầu mỡ, chỉ ăn rau xanh xào.
Thấy Dạ Kinh Đường và Chiết Vân Ly, một bộ dáng Huynh muội thân mật, trong nội tâm nàng vẫn rất không vui.
Nhưng hai người gắp thức ăn cho nhau, lúc ăn không nói, chỉ là cắm đầu uống rượu, cuối cùng khiến Lạc Ngưng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Lạc Ngưng cầm lấy đũa nếm thử rau xào thịt, khuôn mặt lập tức biến sắc, còn tưởng rằng ai đang đầu độc trong thức ăn, tiếp theo liền nổi nóng nói:
"Mặn như thế. . . Khó ăn vậy sao các ngươi không nói? Còn miễn cưỡng ăn!"
Dạ Kinh Đường cười hai tiếng, đưa tay ra hiệu:
". . . Khụ khụ. . ."
"Tò mò thôi. . ."
Chiết Vân Ly rốt cục nhịn không được nữa, đứng dậy đi lấy ấm trà, rót thẳng vào miệng:
"Ực ực ực. . ."
? !
Lạc Ngưng trừng mắt nhìn hai người bị bệnh thần kinh, có vẻ rất muốn cười, nhưng cố nén cười lại, vỗ nhẹ bàn, đứng dậy ra cửa, ôm chim chim đang ở ngoài cửa thăm dò xem trò vui vào trong lòng:
"Ngươi biết chuyện này lâu rồi?”
"Chít chít. . ."
Ở một nơi khác Bùi Tương Quân để cho Dạ Kinh Đường nghỉ ngơi vài ngày, đồng thời bắt đầu chuẩn bị cho Dạ Kinh Đường Nhận nhận tổ quy tông.
Hồng Hoa Lâu có quy mô khổng lồ, trải rộng khắp trời nam biển bắc, từ ban đầu là tổ chức do nhiều mạn thuyền kết hợp thành, Bùi gia đảm nhiệm ví trí đại diện, sau đó biến thành Hồng Hoa Lâu, chi nhánh của Bùi gia được xưng là Thanh Long đường .
Kinh thành là hạch tâm mậu dịch của toàn bộ Đại Ngụy, Hồng Hoa Lâu ở kinh thành không thể không có ai trấn giữ, vì thế lúc lập quốc, Bùi gia đã thuận thế dời Thanh Long đường đến kinh thành.
Nhưng mà Bùi gia làm thế gia giang hồ, cắm rễ dưới chân thiên tử, cũng không dám lấy thân phận giang hồ để rêu rao khắp nơi, vẫn luôn ẩn danh, âm thầm điều hành.
Giữa trưa, phòng khách đại trạch Bùi gia, ba vị đường chủ đường xa mà đến, ngồi trong bữa tiệc, hai nam một nữ.
Nam là hai vị lão giả, tên là Lý Tam Vấn và Vương Nhân, nữ là hoàng chúc phu nhân, đều là đương chủ Thanh Long đường.
Bùi Tương Quân và Đại bá mẫu là Trương Phu nhân ngồi tại chỗ của mình, nghe Hoàng Chúc phu nhân phàn nàn:
"Chu gia đến bến tàu cướp đoạt mối làm ăn cũng được, ngay cả loại nhân vật nhị lưu như Bão Nguyên Sơn cũng muốn kiếm một chén canh, nếu không phải lấy đại cục làm trọng, ta sẽ tự mình đi Bão Nguyên Sơn nói đạo lý một chút. . ."
Đương chủ Lý Tam Vấn lớn tuổi nhất, trước mắt là người dày dặn nhất trong Thanh Long đường, ngay cả Bùi Tương Quân đều phải tôn xưng là trưởng bối, lúc này bưng chén trà, lắc đầu nói:
"Lý Hỗn Nguyên có Bão Nguyên Kình xuất thần nhập hóa, ở trong Vân Châu cũng là Tông Sư có danh tiếng, ngươi chỉ là một Tiểu đường chủ, lấy gì giảng đạo lý cùng người ta?"
Lời ấy nghe thì chỉ Hoàng Chúc phu nhân không biết trời cao đất rộng, nhưng ý tứ trong lời nói, là cảm thấy bất mãn đối với việc Bùi Tương Quân trấn áp không được người giang hồ.
Hoàng chúc phu nhân cãi lại nói:
"Công việc làm ăn của ta bị cướp, ta còn không thể nói một chút? Ngươi là lão nhân trong nhà, loại chuyện này phải đến lượt ngươi ra mặt, kết quả ngươi không ra mặt cũng được, còn ngồi ở nơi này châm chọc khiêu khích. . ."
Ba ——
Lý Tam Vấn vỗ bàn một cái.
Bùi Tương Quân đưa tay ngăn lại hai người cãi lộn:
"Chớ ồn ào. Lần này kêu các ngươi đến, là giới thiệu người cho các ngươi. Nghĩa tử của nhị cả, tên là Dạ Kinh Đường, mấy ngày trước đây tới kinh thành, cũng không tệ. . ."
"Dạ Kinh Đường năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám, hơi trẻ. . ."
Lý Tam Vấn khá thẳng tính nên nói thẳng:
"Mười tám tuổi ngay cả căn cơ còn chưa vững, có thể làm được gì? Lâu chủ huy động nhân lực gọi toàn bộ hương chủ bên ngoài trở về, chẳng lẽ chuẩn bị bỏ gánh, tùy tiện tìm người nhà họ Bùi lên làm thay? Nếu như đúng là như đây, còn không bằng để Bùi Lạc tới làm lâu chủ. . ."
Trương phu nhân bất mãn nói:
"Lạc nhi không phải người giang hồ, không nên để hắn biết chuyện giang hồ. Còn nữa, lấy tính tình chơi bời lêu lổng của Lạc nhi, ngươi nói cho hắn biết trong nhà có nhiều tiền bạc như vậy làm gì? Hắn mua lại bạch mã thư viện. . ."
Bùi Tương Quân biết mấy vị đường chủ không tin tưởng người trẻ tuổi, lại mở miệng nói:
"Kinh Đường tuy nhỏ, nhưng cách đối nhân xử thế có trên có dưới, võ nghệ không cao lắm, nhưng cũng được xưng tụng là cao thủ nhất lưu, cụ thể, các ngươi nhìn thấy liền biết, tuyệt đối sẽ không thất vọng."
Ba vị đường chủ nghe thấy lời này, sắc mặt trầm trọng.
Theo như đồn đại trên giang hồ, trước mặt Tông Sư hay là Bát Đại khôi, cao thủ nhất nhị lưu đều có chút không ra gì, nhưng tình hình thực tế không phải như thế.
Hồng Hoa Lâu là một thế lực lớn, được ngoại nhân tôn làm Tông Sư cũng chỉ có ba người; mạnh như Xà Long, Thương Tiệm Ly, cũng là tiệm cận vớiTông Sư, cánh cửa của cao thủ nhất lưu cao bao nhiêu là đủ hiểu.
Ánh mắt Vương Nhân hơi chất vấn, nhưng mà không thấy người trả lời cũng phản bác không được, gật đầu nói:
"Lâu chủ đã xem trọng như vậy, đợi chút nữa các đường chủ đến đông đủ thì dẫn người dẫn đến để cho chúng ta nhìn một chút, nếu như đúng như lời lâu chủ nói, đối với Thanh Long đường ta thậm chí với Hồng Hoa Lâu mà nói, chắc chắn là một chuyện may mắn."